Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1594: Chương 1594: Không rõ lai lịch




- Hơn nữa bây giờ nàng đã là người của Thanh Môn. Cho dù sống sót cũng có thể sẽ đắc tội với thế lực khác. Không quan tâm lần hành động này, Thanh Môn thành công hoặc thất bại, đều có thể có người hữu tâm chú ý tới sự tồn tại của sư phụ nàng. Liệu có thể phát sinh nguy hiểm hay không? Làm không tốt còn có thể liên lụy đến Đạt Mộc gia gia và đám dân nghèo. Dù sao sư phụ nàng vẫn cần người chiếu cố.

Trong nháy mắt, sắc mặt Tô Lôi thoáng đổi. Nàng không ý thức được vấn đề này.

Nếu như đến lúc đó nàng bị người của thế lực khác nhớ tới, vậy khẳng định sẽ trả thù sư phụ. Nếu như không có sư phụ, lấy thực lực của Đạt Mộc gia gia khẳng định có thể rời đi trước. Những thế lực lướn kia chắc chắn sẽ không để ý tới đám dân nghèo. Không phải người nào cũng điên như Nguyệt Ninh Á. Nhưng nếu như phải chiếu cố sư phụ, có trời mới biết, Đạt Mộc gia gia có thể bị liên lụy hay không.

Mặc dù mình là nhân vật nhỏ, dễ bị người bỏ qua, lại không thể quên khả năng "Ngụy Linh" vừa nói tới. Cho dù chỉ là khả năng rất nhỏ, nàng cũng không muốn để sư phụ gặp phải nguy hiểm. Nàng lại càng không muốn liên lụy người khác.

- Vậy làm sao bây giờ?

Tô Lôi nói.

- Vậy dẫn sư phụ nàng theo cùng. Cứ để sư phụ nàng trốn vào trong tiểu thế giới Binh Linh của ta là được. Yên tâm, Huyền Binh bản mạng của ta là một Thần Binh vô cùng cường đại, sẽ không bị người khác phát hiện.

Vu Nhai đột nhiên nở nụ cười nói.

- Ngươi còn là Huyền Binh Giả sao?

- Không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Ta là ma vũ song tu.

Vu Nhai mỉm cười nói.

Tu Tư và Đạt Mộc gia gia đi tới gần đó cũng nghe được. Sắc mặt hai người lại đại biến. Người này rốt cuộc còn là ma vũ song tu. Hai chúng ta không ngờ hoàn toàn không nhận ra hắn là Huyền Binh Giả. Lan Quân Hi vừa rời đi có thể cũng không nhìn ra. Hắn còn nắm giữ Thần Binh vô cùng cường đại. Vậy thực lực của hắn đáng sợ tới mức nào?

Không người nào để ý tới sự khiếp sợ trong lòng Tu Tư và Đạt Mộc gia gia. Vu Nhai đã cùng vong linh huynh rời đi. Ánh mắt Tô Lôi nhìn Vu Nhai lại tràn ngập sự cảm kích. Bi kịch. Thật là nữ hài đơn thuần. Trong lòng Vu Nhai có chút cảm giác tội lỗi.

Đương nhiên, Vu Nhai lo lắng như vậy cũng không phải không có lý do.

Tô Lôi cảm kích cũng không chỉ vì Vu Nhai. Ở trong nhận thức của nàng, hiện tại Vu Nhai dùng tên giả Ngụy Linh đại biểu cho đế quốc Huyền Binh. Nàng thấy cảm kích đế quốc Huyền Binh. Nhưng đồng thời nàng cũng biết, đế quốc Huyền Binh giúp sư phụ như vậy chắc có vấn đề. Nhưng không quan tâm lý do là gì, giúp chính là giúp. Nàng căn bản không biết, từ đầu tới cuối, nàng đều bị gia hỏa nào đó lừa gạt.

- Tiểu thư Lan Quân Hi, tiểu thư thật sự muốn dẫn hai gia hỏa lai lịch không rõ ràng này tới tham gia kế hoạch Ma Uyên sao?

Ngay thời điểm Vu Nhai quyết định dẫn theo Ngôn thánh ma pháp sư, Lan Quân Hi và Đặc Lai Nhĩ đã trở lại trong sân viện, nơi ở tạm thời của bọn họ ở Phiêu Phong Chủ Thành. Ánh trăng trong trẻo chiếu lên mặt tuyết trắng xóa. Dọc đường đi Đặc Lai Nhĩ cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì hắn cảm giác được trên mặt Lan Quân Hi có chút tức giận. Nhưng lúc này đã ắp lại đi ngủ. Hắn vẫn không nhịn được hỏi.

- Không rõ lai lịch sao? Đặc Lai Nhĩ, không phải đã nói ngươi, trong trường hợp không có chứng cứ không nên đưa ra nhận định nào cả.

Tâm tình Lan Quân Hi rõ ràng không tốt lắm. Từ trước đến nay, mang họ Lan Quân gia, nàng luôn cảm giác mình ưu việt. Ở trong gia tộc nàng cũng là thiên chi kiêu nữ. Ở bên ngoài, ngay cả Nguyệt Ninh Á nhìn thấy nàng cũng phải đi đường vòng. Nhưng tự nhiên, nàng bị một gia hỏa không rõ lai lịch... Được rồi, nàng cũng thấy cả hai tên Vong Thổ Song Sát gì đó đều không rõ lai lịch, thân phận khả nghi. Chỉ có điều nàng sẽ không ngu ngốc nói ra miệng giống như Đặc Lai Nhĩ mà thôi.

Nàng rốt cuộc bị người kia nói tới mức xoay quanh. Vậy bảo nàng có thể nào không tức giận sao?

Nếu như là Nguyệt Ninh Á, nàng có thể châm chọc khiêu khích, giống như lúc trước như vậy. Không cần nói mấy câu, đã ép Nguyệt Ninh Á phải rời đi. Đương nhiên điều này một phần cũng bởi vì thân phận nàng. A, Lan Quân Hi tự tin năng lực ngôn ngữ của nàng cũng không kém. Nhưng đối mặt với gia hỏa "Ngụy Linh" này, nàng phát hiện năng lực ngôn ngữ hình như cũng không có.

Ngươi xem, người ta chính là bộ dạng tự nhiên, đặc biệt công nhận ngươi, xem người của Thanh Môn đạt tới độ cao vinh quang. Đồng thời cũng lợi dụng vinh quang của Thanh Môn để nói chuyện. Vậy ngươi có thể bắt được hắn sao?

Gia hỏa kia còn nắm được xương sườn của mình, cũng chính là chuyện gia tộc Lan Quân thần bí đang lợi dụng Thanh Môn để tăng cường thế lực. Người ta nhìn thấy rõ ràng. Sau đó hắn lấy bầu không khí không lành mạnh của gia tộc Lan Quân thần bí lộ rõ sự sáng ngời vô hạn của hắn. Nghe hắn nói, dường như mình và Lan Quân gia là tiểu nhân hèn hạ, lợi dụng Thanh Môn. Còn hắn, mới thật sự là người lương thiện suy nghĩ cho Thanh Môn và đám dân nghèo.

Mặc dù mình cảm thấy hắn thực sự không thể tin được, lai lịch không rõ ràng, nhưng không có cách nào phản bác. Quả thực chính là khắp nơi đều rơi vào thế hạ phong.

- Nhưng...

Đặc Lai Nhĩ không nghĩ tới Lan Quân Hi lại quay sang nói hắn. Trong nháy mắt mặt hắn đỏ bừng. Hắn muốn giải thích gì đó, nhưng hắn mới nói được một từ đã bị Lan Quân Hi cắt ngang:

- Đi điều tra một chút về lai lịch và bối cảnh của hai người kia rồi nói sau.

- Ách... được!

Đặc Lai Nhĩ rốt cuộc vẫn không giải thích rõ được, cuống quít lên tiếng, sau đó thật nhanh liền rời đi. Chỉ có điều, thời điểm hắn rời đi, trong mắt lóe lên sự tức giận nồng đậm. Lúc trước, gia hỏa "Ngụy Linh" kia đã nói đúng. Hắn chính là sợ "Ngụy Linh" cướp đi địa vị của hắn, cho nên mới thù địch một cách vô cớ. Đương nhiên, hắn không phải sợ Lan Quân Hi sẽ thích Vu Nhai. Đây chỉ là địa vị mà thôi.

Ở bên cạnh tiểu thư Lan Quân Hi có một ma pháp sư hệ thổ là đủ rồi. Nhưng lúc trước, từ phía xa nhìn thấy con rắn đất kia, hắn nhận ra được ma pháp sư hệ thổ đánh ra con rắn đất kia đặc biệt khủng khiếp. Thậm chí tiểu thư Lan Quân Hi cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Ban đầu vốn cũng không có gì, cho rằng ma pháp sư hệ thổ này là một lão tiền bối nào đó.

Nhưng khi hắn nhìn thấy tuổi tác của Vu Nhai, hắn đố kỵ. Cho tới bây giờ hắn chưa từng được tiểu thư Lan Quân Hi tán thưởng như vậy. Nếu như địa vị của mình bị cướp đi, vậy cơ hội trở thành nam nhân của tiểu thư Lan Quân Hi cũng gần bằng không.

Hắn tìm hiểu khắp nơi. Đương nhiên, điều tra thân phận của Vong Thổ Song Sát, hắn cũng không dám động chân động tay gì. Lan Quân Hi cũng không phải là kẻ ngu ngốc.

Chớp mắt, thời gian ba ngày đã trôi qua.

Trong ba ngày này cũng không phát sinh chuyện gì lớn. Cùng lắm chính là Phiêu Phong Thành càng ngày càng nhiều người. Hơn nữa có đủ loại tranh đấu không ngừng diễn ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.