Triệu Hoán Thần Binh

Chương 846: Chương 846: Thanh thanh bạch bạch (hạ).




Nhưng nàng bị nhân loại dụ dỗ cho đến nay không có tin tức gì. Một người biến mất, một người chết trân, may mắn để lại Tuyết Đế Nhi, giờ chỉ còn mỗi một dòng độc đinh, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Dù sẽ đắc tội nhân loại có lẽ chủ đạo tất cả, giúp đỡ Tinh Linh tộc giải quyết mọi nguy hiểm thì Vân đại trưởng lão phải bóp nát tất cả trong nôi.

Lúc trước bọn họ bàn bạc điều kiện của Ứng thiếu soái chưa từng nghĩ sẽ gả Tuyết Đế Nhi đi mà là bàn cách ứng đối, nên chưa tốn một canh giờ là có quyết định.

Mặt Tuyết Đế Nhi lại đỏ rực, càng thêm ngượng nghịu. Các trưởng lão Tinh Linh tộc ánh mắt càng nguy hiểm.

- A? Ở chung một đêm đương nhiên là cùng nhau ở chung một buổi tối, còn có ý gì?

Vu Nhai chớp mắt, sau đó bừng tỉnh:

- Cha nó, các người nghĩ đi đâu vậy? Tinh Linh tộc các người suy nghĩ bậy sao? Các người không trong sáng gì cả, ta và Tuyết Đế Nhi thanh thanh bạch bạch, các ngươi đừng là bẩn danh dự của ta!

Vu Nhai nói rất căm uất như thể hắn bị nhiều uất ức.

Các trưởng lão không biết nên nói cái gì, đại nữ vương Tinh Linh cũng ngây người. Mặt Tuyết Đế Nhi không đỏ nữa, mắt ai oán, nàng quên mất bài học lúc trước Vu Nhai dạy. Nỗi lòng Tuyết Đế Nhi phức tạp, suy đoán Vu Nhai có ý gì.

Vu Nhai không có ý gì, hắn chỉ thanh minh một sự thực để các trưởng lão đừng tức giận tiêu diệt hắn.

Còn tâm lý của Tuyết Đế Nhi thì có quỷ mới biết. Bọn họ mới quen nhau một ngày, Vu Nhai vô sỉ như vậy, các loại thủ đoạn hãm hại không dứt, khi dễ Tuyết Đế Nhi đủ điều. Trừ phi Tuyết Đế Nhi thích bị hành hạ, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không có khả năng thích Vu Nhai.

Tuyết Đế Nhi không có nhiều lo lắng như các trưởng lão, nàng biết rõ cùng nhân loại sẽ không được kết quả gì. Đại nữ vương Tinh Linh chỉ lo Vu Nhai nêu yêu cầu quá đáng, cảm giác mông lung bản thân nàng cũng không hiểu. Vu Nhai đột nhiên nói thẳng như thể hắn bị người ăn bớt, khiến Tuyết Đế Nhi bản năng rất buồn bực, cực kỳ bực mình.

Đại nữ vương Tinh Linh thầm nghĩ:

- Không lẽ đúng như hắn nói, mình ngốc nghếch, hắn rất vui vì không cần chịu trách nhiệm?

Nỗi lòng của Tuyết Đế Nhi, Vu Nhai, các trưởng lão Tinh Linh tộc lộn xộn.

Nguyên nhân chủ yếu là vì Tuyết Đế Nhi, các trưởng lão Tinh Linh tộc không nhìn thấu Vu Nhai. Mặc dù Vu Nhai đã giải thích rõ các hành động của mình nhưng Tuyết Đế Nhi vẫn không hiểu hắn một chút xíu nào.

Vu Nhai thì vô tâm vô phế, phát huy đặc điểm của trạch nam tiêu chuẩn là ăn bớt bằng lời nói.

Vân đại trưởng lão nặng nề nhắc nhở:

- Nếu không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta yên tâm.

Các trưởng lão rời đi, để lại Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi ngồi đối mặt nhau. Hai người im lặng. Vu Nhai nhún vai nghiên cứu các loại tài liệu trong không gian giới chỉ chuẩn bị cho sắp tới rèn hoặc tăng cường trang bị. Tuyết Đế Nhi tiếp tục suy nghĩ những thứ Vu Nhai dạy nàng.

Vu Nhai xác nhận phương án rèn tiếp theo, bốn phía yên lặng làm hắn ngồi không yên.

Vu Nhai hỏi:

- Phải rồi, có thể nói cho ta biết Tinh Linh tộc các người vận dụng linh lực thế nào không? Thánh thụ Tinh Linh có tác dụng gì với các người? Cứ nói những gì có thể, bí mật thì không cần nói.

Không phải biết linh lực Tinh Linh tộc giúp ích cho Vu Nhai phát huy kỹ xảo Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, Thánh thụ Tinh Linh thì trợ giúp rất lớn cho Vu Nhai cảm ngộ, tu sửa Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, Linh Doanh tiến bộ. Bây giờ Vu Nhai không dám gian dối lừa gạt Tuyết Đế Nhi, các trưởng lão đang nhìn chằm chằm.

- Ừm! Được.

Tuyết Đế Nhi luôn không biết làm sao để báo đáp Vu Nhai, tuy hắn đưa ra điều kiện nhưng đó thuộc về Tinh Linh tộc trả ơn. Đại nữ vương Tinh Linh nhặt về tự tin, nàng chưa có cơ hội báo đáp Vu Nhai vì điều này. Tuyết Đế Nhi muốn khoe khoang mình bác học, muốn nói với Vu Nhai rằng ta không ngốc, ta cũng rất lợi hại.

Một người hưng phấn nói, một người thích thú lắng nghe, không khí lúng túng biến mất, trở nên vui vẻ ấm áp. Thỉnh thoảng Vu Nhai xen vào hỏi vài câu, Tuyết Đế Nhi càng kể hăng say.

Các trưởng lão lại bực bội, nếu không nghe thấy đoạn đối thoại thì bọn họ rất muốn tách Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi ra ngay.

Đám vệ binh Tinh Linh tộc nhân ghen tỵ, đặc biệt là Tinh Linh nam.

Ánh mắt cả đám như mũi tên trong tay, tuy nhân loại này là ân nhân nhưng vẫn thấy ghét. Trừ trưởng lão có điều suy đoán ra tất cả Tinh Linh tộc cho rằng người đuổi Ứng thiếu soái đi, cứu Tinh Linh tộc, phát huy lực lượng chủ yếu là Tuyết Đế Nhi.

Còn đôi mắt khác đang tóe lửa nhìn.

Ứng thiếu soái đã tỉnh lại, lúc trước gã còn quậy tưng bừng nhưng không ai thèm quan tâm gã, cảm giác đi đâu cũng là tiêu điểm không còn. Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi phớt lờ phế nhân Ứng thiếu soái.

Ứng thiếu soái bất lực đành xuống tay với thuộc hạ, nhưng bọn họ biểu hiện nghi ngờ gã là 'cái kia', rụt rè tránh xa gã. Ứng thiếu soái tức giận suýt xỉu tập hai.

May mắn Ứng thiếu soái là người có quyết đoán, gã dần bình tĩnh lại, hỏi thăm tình hình trong lúc gã xỉu. Sau khi biết chuyện Ứng thiếu soái hoàn toàn nản lòng, gã hiểu không còn đường xoay sở. Dù Ứng thiếu soái chứng minh Vu Nhai hãm hại gã và Bố Ân Đặc, còn chuyện 'Ứng thiếu soái từng đến đây' thì gã vẫn thảm với sự kiện thuật rút hồn.

Cho dù Ứng thiếu soái không dùng thuật rút hồn mà là bí thuật bình thường nhưng nhân loại gian xảo, gã chôn sống người toàn Hồng Phong thị trấn, nhân loại sẽ không lợi dụng cơ hội này đi thăm Thú Đằng tộc sao?

Từ đen có thể nói thành trắng.

Tuy Thú Đằng tộc không sợ nhân loại rầm rộ tấn công nhưng mấy siêu cao thủ đến đủ khiển bọn họ nhức đầu.

Mặc dù nản lòng, mất hết ý chí nhưng Ứng thiếu soái hận, gã hận không thể giết nhân loại này. Đặc biệt khi Ứng thiếu soái nhìn nhân loại kia trò chuyện vui vẻ với nữ nhân trong lòng mình thì ngọn lửa bốc cháy trong lòng gã, sự thù hằn lộ rõ ra.

Nếu không tại nhân loại này thì gã đã không rơi vào kết thuộc như vậy!

Thật lâu sau, không biết Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi nói chuyện bao lâu bỗng nhiên có tiếng kêu vui vẻ truyền vào, là Tinh Linh tộc nhân quay về báo cáo. Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi trò chuyện vui vẻ, đều có thu hoạch riêng buộc phải ngừng lại.

Cùng lúc đó, các Tinh Linh tộc nhân trong cung điện lộ biểu tình vui sướng.

Lại qua mười mấy phút, Sương trưởng lão dẫn một đám chiến sĩ Tinh Linh tộc nhân đi vào. Khi mọi người vui vẻ đi ra nghênh đón thì thấy mặt Sương trưởng lão lạnh băng, các Tinh Linh kéo mấy chục chiếc xe vào, các Tinh Linh tộc nhân nằm ngủ. Ánh mắt mọi người đông lại, mấy Tinh Linh tộc nhân lúc trước Ứng thiếu soái đưa đến cũng còn hôn mê.

Sương trưởng lão gật đầu với Tuyết Đế Nhi rồi vội vàng đến trước mặt Ứng thiếu soái, lạnh lùng nói:

- Ứng thiếu soái, may mắn ngươi chưa đi. Giao giải dược ra đây!

Ứng thiếu soái cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Giải dược? Bây giờ ta không khác gì đã chết, có cho các ngươi giải dược hay không cũng có khác gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.