Triệu Hoán Thần Binh

Chương 847: Chương 847: Trong thụ lao của các ngươi.




Ứng thiếu soái vụt ngoái đầu nhìn hướng Vu Nhai, nói:

- Ta cho các ngươi biết, ta hạ độc những Tinh Linh này là lấy từ một dược sư tà ác trong nhân loại, trừ ta ra không ai biết giải dược. Đương nhiên các ngươi có thể kêu nhân loại tìm dược sư đó, phải nhanh lên. Những Tinh Linh này đã xỉu mấy ngày, sợ là bọn họ không chịu thêm một ngày nữa, ha ha ha ha ha ha!

Sương trưởng lão nghe Ứng thiếu soái nói thì tim đập nhanh, biểu tình càng lạnh lùng nói:

- Giao giải dược ra!

- Đừng uy hiếp ta. Ta nói rồi, bây giờ ta không khác gì đã chết, dù ngươi lấy ta uy hiếp tộc nhân của ta cũng vô dụng. Bọn họ không biết giải dược của ta ở đâu, muốn trách thì hãy trách nhân loại này làm quá ác!

Đến lúc này Ứng thiếu soái vẫn rất bình tĩnh, đúng là điển phạm thanh niên, 'đã sinh Du sao còn sinh Lượng'?

Tinh Linh tộc nhân bản năng liếc hướng nhân loại, lắc đầu. Chuyện này không thể trách hắn.

- Ha ha ha ha ha ha! Tinh Linh tộc các người giỏi chế dược lắm mà, về kháng độc các ngươi càng lợi hại. Mau kêu trưởng lão lợi hại nhất của các ngươi đi nghiên cứu, không chừng có thể nghiên cứu thành công.

Ứng thiếu soái cảm thấy chỉ có đả kích Tinh Linh tộc mới xóa nỗi hận trong lòng gã. Nhưng xem bộ dạng Ứng thiếu soái bây giờ thì gã rất tự tin trong thời gian ngắn không thể trừ độc được. Sự thực đúng là vậy, ban đầu Tinh Linh tộc đón mấy Tinh Linh về có nghiên cứu chữa trị nhưng đầu óc mờ mịt, những Tinh Linh thể chất yếu càng hấp hối, cho nên Sương trưởng lão mới sốt ruột.

- Đương nhiên muốn ta giao giải dược ra cũng được, phải có điều kiện.

Ứng thiếu soái nhìn biểu tình của Tinh Linh tộc, lòng rất sung sướng. Ứng thiếu soái đưa mắt nhìn hướng Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi.

Ứng thiếu soái nói:

- Vẫn điều kiện cũ, gả Tuyết Đế Nhi đại nữ vương cho ta. Hì hì, tuy ta mất danh dự nhưng nói sao cũng là thiên tài mấy trăm năm của Thú Đằng tộc. Nếu các ngươi không vừa lòng thì ta sẽ đổi điều kiện khác, ví dụ giết nhân loại này, giết hắn ngay trước mặt ta!

- Ui!

Ứng thiếu soái nêu hai điều kiện cực kỳ sâu sắc. Đầu tiên là Tuyết Đế Nhi, nếu nàng mềm lòng sẽ không chịu nhìn mấy trăm Tinh Linh tộc nhân chậm rãi chết đi, nàng có tinh thần hy sinh. Tuy nhiên không có nghĩa là các trưởng lão Tinh Linh tộc sẽ để mặc đại nữ vương Tinh Linh hy sinh, vì vậy Ứng thiếu soái không quá mong chờ điều kiện thứ nhất. Thật ra Ứng thiếu soái nêu điều thứ nhất để trải đường cho điều kiện thứ hai, giết nhân loại này.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Toàn bộ Tinh Linh tộc nhân ngoái đầu nhìn Vu Nhai, bản tính Tinh Linh lương thiện nên đa số là ánh mắt phức tạp.

Tuyết Đế Nhi nhìn ánh mắt các trưởng lão dần lạnh lùng, dứt khoát nói:

- Không được, Vu đại ca đã cứu Tinh Linh tộc chúng ta, tuyệt đối không được lấy oán trả ơn!

Ứng thiếu soái cười âm trầm:

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Các người phải nghĩ cho kỹ, mấy trăm tộc nhân quan trọng hay một nhân loại gian xảo quan trọng? Ta không tin hắn vô tư giúp đỡ các ngươi.

Đến câu sau Ứng thiếu soái cuồng cười, gã như trông thấy hình ảnh nhân loại này chết.

- Nhân loại, ngươi vắt óc hại ta thành thế này thì sao? Cuối cùng ngươi vẫn chết trước.

Không khí lặng im. Biểu tình các trưởng lão giãy dụa, dần có trưởng lão ánh mắt sát khí nhìn Vu Nhai. Mặt Tuyết Đế Nhi ngày càng lạnh, lòng run rẩy. Tuyết Đế Nhi liếc Vu Nhai, nàng thấy biểu tình nhân loại bình tĩnh, nàng rất quen thuộc vẻ mặt này của hắn, đó là khi hắn bày mưu lập kế. Biểu tình của Vu Nhai như đang đào hố chờ người nhảy, đúng vậy, trực giác nói cho nàng biết hắn đang chờ các trưởng lão nhảy hố.

- Tuyết Đế Nhi, nàng tránh . . .

Tuyết Đế Nhi không đợi các trưởng lão nói xong vội xoay người, kéo tay Vu Nhai như khi làm nũng với nãi nãi, nhõng nhẽo nói:

- Vu đại ca, ta biết chắc chắn ngươi có cách cứu mấy trăm tộc nhân của ta đúng không? Cầu xin ngươi hãy cứu bọn họ đi!

Thanh âm mềm mại nũng nịu. Làm sao Vu Nhai háo sắc từ chối được thanh âm này?

Tuyết Đế Nhi thấy Vu Nhai ngẩn ra chưa phản ứng lại thì tiếp tục bảo:

- Vu đại ca đừng chơi nữa, hãy cứu các tộc nhân của ta đi.

Vu Nhai cố nén không đè đại nữ vương Tinh Linh từ một cô bé biến thành hồ ly tinh, cười khổ nói:

- A! Tinh Linh đúng là chủng tộc có thể bồi dưỡng, nàng đã có thể tốt nghiệp.

Ý của Vu Nhai là cô nàng này đã biến thông minh, không để ý Tuyết Đế Nhi cười ngọt ngào và thở pahò nhẹ nhõm. Vu Nhai chậm rãi bước ra, mặt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn đám người Sương trưởng lão.

Vu Nhai nói:

- Hãy mừng là các ngươi có một nữ vương tương lai tốt như vậy, nếu nàng chậm một bước, các ngươi thật sự dám ra tay sau đó còn muốn ta cứu người? Hừ, ta sẽ khiến các ngươi trả giá đắt!

Không hiểu sao khi thấy biểu tình của Vu Nhai, nghe hắn nói thì trưởng lão, Tinh Linh tộc nhân bình thường tim đập nhanh, bản năng thầm mừng. Bọn họ có một cảm giác là tuyệt đối không thể chọc vào nhân loại này. Vân đại trưởng lão cũng cùng suy nghĩ trên.

Chỉ một câu nói, bọn họ chưa kịp suy nghĩ đã có cảm giác này.

Lúc trước các trưởng lão có ấn tượng rất tệ với Vu Nhai. Tuy rằng Vu Nhai cứu toàn Tinh Linh tộc, thậm chí nhận tàn hồn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ truyền thừa, nhưng như Ứng thiếu soái nơi, hắn có âm mưu gì đó mới giúp.

Sợ là Vu Nhai có mưu đồ với Tuyết Đế Nhi, nay có cơ hội giết hắn làm mọi người tim đập nhanh.

Vu Nhai nói:

- Ta xem như nhận rõ Tinh Linh tộc đối xử với ân nhân của mình như thế này đây. Tuyết Đế Nhi, điều kiện của ta nếu gặp cản trở thì ta sẽ khiến Tinh Linh tộc các người trả giá đắt.

Có khi nên chấn nhiếp thì trấn. Các trưởng lão Tinh Linh tộc cậy già lên mặt, nghi ngờ nhân phẩm của hắn. Mới rồi Vu Nhai nói chuyện với Tuyết Đế Nhi bọn họ ở bên rình nghe, bộ dạng như là hắn nói lung tung cái gì sẽ tiêu diệt hắn.

Vu Nhai cũng mượn cơ hội này công khai điều kiện đã trao đổi với Tuyết Đế Nhi.

Tim đại nữ vương Tinh Linh đập nhanh. Nhân loại nam này quá đáng sợ.

Tuyết Đế Nhi cắn môi nói:

- Không phải, chúng ta . . . Ta nhất định sẽ làm tốt điều kiện ngươi nói.

Các trưởng lão nhìn nhau, tạm thời không dám nói gì. Vu Nhai chấn nhiếp rất có tác dụng.

Ứng thiếu soái thấy Vu Nhai làm nũng với Vu Nhai thì chỉ muốn giết người, nhìn hắn chấn nhiếp Tinh Linh tộc thì bực mình muốn điên.

Ứng thiếu soái không tin Vu Nhai có thể cứu người:

- Nhân loại, nói thì đường hoàng nhưng ngươi là dược sư cường đại sao? Ngươi có thể cứu người sao?

- Ta không cứu được nhưng có người có thể.

Tuyết Đế Nhi, các trưởng lão Tinh Linh tộc hỏi ngay:

- Là ai?

- Ở trong thụ lao của các người.

Vu Nhai nhìn hướng Sương trưởng lão, nói:

- Tức là đồng bạn cùng ta bị các ngươi vô cớ bắn tên. Chẳng lẽ các ngươi không có chút nhân phẩm, đã qua lâu như vậy, biết chúng ta không phải người có ý xấu với Tinh Linh tộc các ngươi nhưng vẫn không chịu thả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.