Triệu Hồi

Chương 27: Chương 27




TÔI TRÈO LÊN THANG, đẩy cửa ra và nhòm vào trong – vào khoảng không tối om. Tôi kéo cửa lại và nhìn xuống nơi Tori đang đứng.

“Rae có đèn pin. Chúng ta cần đến nó.”

Một cú thở dài bực mình. “Nó để ở đâu?”

“Tôi không biết. Tôi tưởng cậu . . .”

“Tại sao tôi lại biết chỗ họ cất đèn pin chứ. Cậu nghĩ là tôi lén lút thập thò đi khắp nơi vào buổi tối à? Đọc những cuốn sách tục tĩu dưới chăn? Chỉ là đi…” Cô ta ngừng lại, vành môi cong lên thành một nụ cười chế giễu. “Ồ, phải rồi. Cậu sợ bóng tối hả?”

“Cậu nghe chuyện đó từ đâu…”

Cô ta giật giật ống quần tôi. “Xuống đây đi nào, bé con. Tôi sẽ dẫn đường… và chắn đỡ tất cả các hồn ma kinh tởm ấy cho cậu.”

“Không, tự tôi xoay xở được. Chỉ cần chờ tôi giây lát để mắt tôi thích ứng đã.”

Rae và mấy que diêm của cô ấy ở đâu khi bạn cần đến đây? Chờ đã. Diêm. Cô ấy đã vứt diêm lại trong này. Tôi sờ soạng xung quanh, nhưng phần sàn đất tối thui đã che mất cặp đựng diêm.

“Này?” Tori lên tiếng. “Cậu chết điếng vì sợ rồi à? Một là cậu di chuyển, hai là tránh đường cho tôi.”

Tôi bắt đầu tiến lên phía trước.

“Hướng về phía bên trái nhé,” Tori bảo khi cô ta lồm cồm bò vào đằng sau tôi. “Chừng nữa đường từ đây đến chỗ bức tường.”

Chúng tôi di chuyển được tầm sáu mét thì cô ta nói, “Rẽ phải. Nhìn thấy cái cột đó chưa?”

Tôi nheo mắt lại và nhìn thấy một cột chống.

“Ngay phía sau cái cột đó đấy.”

Tôi bò đến chỗ cột và lấy tay mò quanh phần bệ.

“Đằng sau chứ không phải bên cạnh. Cậu vô tích sự vậy à? Thôi, để tôi.”

Cô ta với tới nắm lấy cánh tay tôi, cầm trúng khuỷu tay rồi kéo mạnh, làm tôi mất thăng bằng.

“Này!” Tôi kêu lên. “Cậu . . .”

“Đau à?” Cô ta bấm mạnh hơn. Khi tôi cố giật lùi lại, Tori thúc gối vào bụng tôi, và tôi gập người lại. “Mày có biết là mày khiến tao gặp nhiều phiền phức cỡ nào không Chloe? Mày đến đây, Liz bị tống đi, cuỗm mất Simon, khiến tao mất cơ hội được ra khỏi đây. Chà, mày sắp rời khỏi nơi này rồi đấy. Vào nhà thương điên vĩnh viễn lun nhé. Tao với mày cùng xem xem, thực sự thì mày sợ bóng tối đến đâu nào.”

Tori giơ một vật vuông vuông lởm chởm lên. một viên gạch vỡ ư? Cô ta quật thật mạnh. Gáy tôi nhói lên đau điếng và tôi ngã vật tới trước, miệng nếm được vị đất trước khi mọi vật xung quanh tôi tối sầm.

Có vài lần tôi gượng dậy, người nghiêng ngả loạng choạng, vài bộ phận bên trong cơ thể tôi gào thét, “Nhất định phải tỉnh dậy!” trước khi cơn bù ngủ chếnh choáng làu bàu, “Lại là do thuốc đây mà” và tôi tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, khi nhớ ra mình chưa uống thuốc, thế là tôi tỉnh lại. Có tiếng thở hổn hển nặng nhọc. Tôi nằm đó, đầu óc quay cuồng, tim đập thình thịch, cố cất tiếng gọi, “Có ai không?” Nhưng môi tôi không động đậy.

Tôi lấy đà ưỡn người thật mạnh nhưng vẫn không dậy nỗi, tay cũng không cục cựa được, chỉ vừa vặn là còn hít thở được chút ít. Sau đó khi giãy giụa để hít vào, tôi nhận ra tiếng thở ồ ồ đó phát ra từ đâu. Tôi.

Tôi cố ép mình nằm yên, để bình tĩnh lại. Có vật gì đó áp chặt qua hai má tôi, kéo căng da thịt tôi khi cử động. Băng keo. Trên miệng tôi có dính băng keo.

Tay tôi bị trói quặc ra sau lưng, và chân tôi thì… Tôi nheo mắt nhìn vào bóng tối, cố thấy rõ chân, nhưng cửa đã đóng kín và chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào, do đó tôi chả thấy gì sất. Thử động đậy, tôi cảm thấy có thứ gì, đang giữ chặt hai chân mình lại với nhau gần chỗ mắt cá. Bị trói rồi.

Cái con ả điên khùng mất nết đó!

Trong đời mình, tôi chưa từng nghĩ sẽ mắng ai bằng từ đó, nhưng với Tori thì chẳng còn từ nào thích hợp hơn cả.

Không chỉ dụ tôi vào trong khoang trống này và đánh tôi bất tỉnh, cô ta còn trói tôi lại rồi bịt miệng tôi nốt.

Cô ta điên rồi. Rõ ràng là mất trí rồi.

Chà, chuyện xưa như trái đất, đấy chính là vì sao cô ta bị nhốt ở nơi này. Thần kinh có vấn đề. Mày biết từ trước rồi mà Chloe. Mày thật ngốc khi quên béng chuyện đó.

Giờ thì tôi chết dí ở đây, bị bịt miệng và trói lại trong bóng tối, đợi chờ ai đó đến tìm.

Liệu có người nào tìm thấy mày không?

Tất nhiên là có. Họ sẽ không bỏ mặt tôi chết rữa tại đây đâu.

Chắc là mày đã bất tỉnh được vài giờ. Có lẽ họ sẽ ngừng tìm kiếm. Có lẽ họ cho là mày bỏ trốn rồi.

Chuyện đấy không quan trọng. Một khi Tori vui thỏa - với công cuộc báo thù rửa hận này - cô ta sẽ tìm cách để mọi người biết tôi đang ở đâu.

Cô ta có làm vậy không? Cô ta điên mà, quên rồi à. Tất cả những gì cô ta quan tâm là loại bỏ mày. Có khi cô ta còn cho rằng nếu mày vĩnh viễn không được tìm thấy thì sẽ tốt hơn. Vài ngày chả có lấy tí nước. . .

Thôi đi nào?

Họ sẽ nghĩ là có người đột nhập. Chloe đáng thương bị trói và bỏ lại đây trong khoang trống này. Hẳn sẽ tạo nên một câu chuyện hay ra trò đấy. Câu chuyện cuối cùng về Chloe.

Thật tức cười. Họ sẽ tìm ra tôi. Cuối cùng cũng sẽ tìm thấy. Nhưng tôi sẽ không nằm chịu chết ở đây và đợi người tới cứu đâu.

Tôi nằm ngửa ra và cố lấy tay chống đỡ để nhổm dậy. Khi không thể nắm lấy thứ gì, tôi cuộn người sang một bên, vặn vẹo cho đến khi quỳ được trên hai đầu gối.

Được rồi. Ít nhất tôi có khả năng di chuyển tới trước vài phân. Nếu tới được bên khi khoang trống, tôi sẽ có thể đập cửa, làm ai đó chú ý. việc này hẳn là lâu la lắm, nhưng . . .

“Chloe?”

Giọng đàn ông. Tiến sĩ Davidoff chăng? Tôi cố đáp lại, nhưng chỉ phát ra được âm thanh “ưm ưm” nghẹt nghẹt.

“… tên cháu… Chloe…”

Khi giọng nói vang lên gần hơn, và tôi nhận ra đấy là giọng của ai, lông trên tay tôi dựng đứng lên hết cả. Hồn ma trong tầng hầm.

Tôi cố tỏ ra can đảm và đưa mắt nhìn quanh quất, dẫu biết là mình chẳng thể nhìn thấy gì trong bóng tối.

Nơi này tối đen như mực.

“… thả lỏng nào… ta đến đây vì cháu…”

Tôi nhích người tới trước và mũi tôi va phải một cái cột. Đau điếng, mắt tôi nhá đom đóm, ngân ngấn nước mắt. Khi cúi đầu thấp hơn, mặt mày nhăn nhó, tôi lại đụng đầu trúng cột rồi té nhào.

Đứng dậy nào.

Thế thì có ích gì? Tôi hầu như không cục cựa nổi. Tôi không nhìn ra được mình đang đi đâu. Trong này tối như hũ nút.

Tôi ngẩng đầu lên, nhưng, tất nhiên là tôi chả thấy gì rồi. Các hồn ma có thể xuất hiện xung quanh tôi, ở khắp mọi nơi . . .

Ôi, thôi nào! Họ là ma đấy. Họ không làm hại được mày đâu. Họ không thể “đến đây vì mày.”

“… triệu hồi họ… cháu phải…”

Tôi nhắm mắt lại và tập trung hô hấp. Chẳng làm gì thêm nữa mà chỉ hít vào thở ra, chặn giọng nói đó lại.

“… giúp cháu… nghe đây… ngôi nhà này…”

Hoảng hết cả hồn vía. Thời khắc mà từ “ngôi nhà này” lọt vào tai tôi với giọng điệu khẩn nài như vậy, tôi càng phải lắng nghe.

“… tốt rồi… thả lỏng nhé… tập trung nào…”

Tôi đánh vật với thứ đang trói mình, cố hết sức để nhổm dậy.

“Đừng, thả lỏng đi… đến vì cháu… tận dụng thời gian… liên lạc… ta không thể… phải có… câu chuyện của họ… khẩn cấp đấy…”

Tôi căng tai ra đê nghe cho rõ, cố hiểu thêm nhiều hơn. Thả lỏng và tập trung ư? Nghe giống như những gì Rae gợi ý. Việc đó từng hiệu quả khi tôi ở cạnh cô ấy, ít nhất đủ để tôi nhìn thấy một tia sáng lóe lên.

Tôi nhắm mắt lại.

“… tốt… thoải mái nhé… triệu hồi nào …”

Tôi nhắm nghiền hai mắt và tưởng tượng ra cảnh mình bắt liên lạc với ông ta. Họa ra ông ta. Hình dung là mình thoát được khỏi ông ta. Cả người tôi căng lên cho đến khi hai bên thái dương bắt đầu đập.

“… đứa trẻ… đừng nên quá…”

Giọng người đàn ông lớn dần. Tôi siết chặt hai tay, dùng ý chí của mình vượt qua rào cản, kết nối với người đã khuất…

“Không!” hồn ma kêu lên. “Đừng…!”

Tôi ngẩng phắt lên, hai mắt choàng mở nhìn vào vùng bóng tối.

Ông có đó không? Tôi nghĩ nghĩ, sau đó cố nói ra tiếng, nhưng chỉ phát ra âm thanh “ưm, ưm” qua chỗ bịt miệng.

Tôi đếm được chừng hai phút hoàn toàn tĩnh lặng. Thế là quá đủ để thoát khỏi hồn ma. Ắt là tôi đã đẩy ông ta ra xa tít rồi.

Ít nhất là thời gian giữa hai sự kiện cũng cho tôi thêm phút chốc để bình tỉnh lại. Tim tôi đã thôi đập nhanh như trống trận vì sợ hãi, ngay cả bóng tối bao phủ khắp nơi dường như cũng dễ thở hơn hẳn. Nếu tôi có thể tiến vài phân về phía cửa và đập cửa thì …

Mà cửa nằm hướng nào?

Tôi sẽ chỉ phải tìm cho ra.

Tôi bắt đầu di chuyển về phía vệt sáng chắc là phát ra xung quanh cửa. Sàn khoang trống rung rung khiến tôi ngã nhào.

Khi vươn thẳng người dậy, dây buộc trên tay tôi sột soạt lơi ra. Tôi vừa vặn vẹo vừa giật giật cổ tay sang hai bên. Dù Tori thắt gút có chặt thì phần gút thắt cũng thật kém cỏi, thế là cái gút tuột ra.

Con gái nhà giàu có khác, tôi thầm nghĩ. Hẳn Rae sẽ nhận xét như vậy cho xem.

Tôi tháo dây trói trên tay ra. Khi tôi với tới cởi nút buộc trên chân thì chấn động lặp lại, lúc này còn mạnh hơn, và tôi cố trụ vững để không ngã.

Động đất ư?

Với vận may của tôi thì chả phải nghi ngờ. Tôi chờ cơn chấn động chấm dứt rồi bắt đầu mò lấy sợi dây thừng quanh chân. Dây bị xoắn lại và thắt gút vài chỗ như thể trước khi Tori tìm thấy thì nó đã thế. Tìm cho đúng mấu gút trong bóng tối mịt mùng thế này quả là …

Có tiếng lạo xạo cắt qua suy nghĩ của tôi. Nghe như có người đang bước trên lớp đất. Nhưng hồn ma thì làm gì gây ra tiếng động khi di chuyển cơ chứ. Tôi dỏng tai nghe ngóng. m thanh lặp lại lần nữa, thứ gì đó chuyển động lốp rốp, hệt như ai đấy đang thả xuống một nắm đất đầy sỏi.

Tôi nuốt xuống và tiếp tục tháo gút buộc.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như có một người bằng xương bằng thịt đang ở dưới này với tôi? Ai có thể làm đau tôi ấy?

Một tiếng ồn lụn vụn vang lên sau lưng tôi. Giật mình, tôi xoay người nhìn sang xem sao. Băng keo bịt miệng chặn mất tiếng kêu the thé trong họng tôi, và tôi quan sát thật kỹ bóng tối, tim đập rộn rõ to, đến nỗi xin thề là tôi nghe thấy tiếng tim mình đập đấy.

Thịch - thịch - thịch.

Đó không phải là nhịp đập trừ trái tim tôi.

m thanh đó từ phía tay trái tôi vọng đến, quá khẽ, không thể nào là tiếng bước chân. Như là ai đó đang dùng tay vỗ vào nền đất thì đúng hơn. Giống như có người đang bò đến chỗ tôi.

“Thôi đi.”

Tôi không định thốt nên thành lời, nhưng tôi lại nghe thấy câu nói đó từ họng mình ré lên, bị miếng bịt miệng bóp nghẹt. m thanh thịch thịch kia dừng lại. Có tiếng khào khào phát ra từ yết hầu, nghe như tiếng gầm gừ.

Lạy Chúa tôi, không phải là có ai đó dưới này, mà là có thứ gì đấy, là con gì đấy.

Là chuột. Hôm qua Rae và tôi có nhìn thấy một xác chuột chết.

Một con chuột ư? Gầm gừ? Phát ra cái tiếng thình thịch rõ to đủ để vọng từ bên này sang bên kia phòng sao?

Chỉ việc ở yên một chỗ. Nếu bạn không động đậy thì thứ kia không tìm thấy bạn đâu.

Là cá mập! Khờ quá, cá mập và khủng long không tìm ra mày nếu mày bất động. Mà đây có phải là công viên kỷ Jura đâu chứ!

Tiếng cười khùng khục vang lên từ trong họng tôi. Tôi nhịn xuống, bóp méo tiếng cười ấy thành tiếng rên rĩ. m thanh thịch thịch nọ dần biến gần hơn, lớn hơn, lúc này được nhấn mạnh thêm bằng một tiếng động mới. Một tiếng… lách cách.

Lách – cách – lách – cách.

Cái quái gì vậy?

Mày định ngồi đây và để nó tìm thấy mày à?

Tôi với lấy miếng bịt miệng nhưng không giật được băng keo xuống, vậy nên tôi bỏ cuộc và lần mò đoạn giây thừng buộc quanh chân lần nữa, đầu ngón tay cuống quýt vòng theo mấy vòng dây trói vội đến nổi sợi dây làm xước da tôi. Tại mỗi gút thắt, tôi dò tìm mẫu dây thòng ra và, không tìm thấy gì cả , cứ thế cho đến khi…

Đây rồi. Phần dây dư ra.

Tôi tìm cách tháo rồi giật mạnh mẩu dây kia ra, đoạn tìm kiếm đoạn dây dẫn đến chỗ tháo nút. Tôi tập trung vào mỗi việc này, có tiếng động gì vọng lại cũng không thèm bận tâm.

Tôi đang cố lần dò bên dưới một phần gút thắt thì có thứ gì đó kêu lạch cạch ngay bên cạnh. Sột soạt, sau đó là lách – cách.

Múi mốc meo hôi hám xông vào mũi tôi. Rồi những đầu ngón tay lạnh ngắt chạm nhẹ vào cánh tay trần của tôi.

Thứ gì đấy trong họng tôi… vọt ra. Một chút nước ươn ướt đọng thành giọt xuống dưới chân, nhưng hầu như tôi không chú ý. Tôi ngồi đó, người cứng ngắt, giữ cho chính mình trơ ra như phỗng, đến nổi hàm tôi bắt đầu thấy đau.

Tôi dõi theo tiếng thình thịch, sột soạt rồi lách cách kia, dường như nó đang xoay quanh tôi. Một tiếng động khác vang lên. Là tiếng rên rỉ trầm thấp kéo dài. Tiếng rên của tôi. Tôi cố ngừng rên nhưng không thể làm khác, chỉ còn cách nép người tại đấy, tâm trí vô cùng hoảng sợ vì khoảng trống hoàn toàn trống không.

Rồi thứ ấy lại chạm vào tôi. Thật dài, thật khô, thật lạnh lẽo, những vật tựa như ngón tay cù vào gáy tôi. Tiếng động sột soạt, tanh tách, vỗ vỗ không cách nào không cách nào miêu tả được làm tóc tai tôi dựng đứng cả lên. Tiếng động ấy lặp đi lặp lại cho đến khi nghe không còn như là một âm thanh nữa, mà là một câu nói. Lời nói khào khào khinh khủng ấy không thể nào phát ra từ cổ họng của một người. Một từ duy nhất mãi lặp lại.

“Cứu. Cứu. Cứu.”

Thốt nhiên tôi nhào tới trước, tránh thật xa vật kia. Với mắt cá chân vẫn bị trói cứng, tôi liền té sấp xuống, mặt “hạ cánh an toàn” trên sàn nhà, sau đó bật người dậy trên cả tứ chi di chuyển càng nhanh càng tốt về chỗ cửa ở phía xa xa.

Một tiếng rít, thịch thịch, lách cách vọng lại từ bên hông tôi.

Một bàn tay khác.

Ôi lạy Chúa tôi, chúng là gì vậy? Có bao nhiêu thứ như thế trong này?

Chẳng quan trọng gì nữa. Chạy thôi!

Tôi cứ vậy lê lết cho đến khi đến được chỗ cửa. Đầu ngón tay tôi chạm vào mặt gỗ. Tôi đẩy. Cánh cửa im lìm chẳng chịu nhúc nhích.

Bị khóa rồi.

Tôi dịch lui lại và đấm mạnh lên cửa, gào thét, đập ầm ĩ, kêu cứu.

Những ngón tay giá buốt chộp lấy cổ chân trần của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.