TAY TÔI SỜ TRÚNG VẬT GÌ ĐÓ trên mặt đất. Một bao diêm. Tôi liền vồ lấy nó, cầm lên và lóng ngóng mò mẫm lớp vỏ bao. Tôi lấy một que diêm ra rồi lật cái cặp lên, dò tìm phần đánh lửa. Đây rồi.
“Cứu. Cứu. Tôi.”
Tôi thụt về phía sau, đoạn cố xoay xở để đá bật dây trói dưới chân đi, thế là que diêm rơi xuống. Tôi khựng người lại, rà tay dò dẫm trên nền đất tìm kiếm.
Lấy một que khác đi.
Tôi tức tốc làm ngay. Thêm một lần dò tìm nơi đánh lửa. Kẹp que diêm giữa kẽ tay… và tôi nhận ra rằng mình không biết làm thế nào để đánh diêm. Vì sao ư? Lúc cắm trại, chỉ có mỗi người cố vấn làm công việc nhóm lửa thôi. Tôi chưa bao giờ hút thuốc. Tôi cũng chẳng dự vào sở thích nến nôi với những đứa con gái khác.
Hẳn là trước kia mày từng làm việc này.
Chắc có đấy, nhưng tôi không nhớ nổi…
Ai mà thèm quan tâm nào? Mày đã thấy cảnh đó trên phim mà, không phải sao? Việc đó có khó lắm đâu?
Tôi lại kẹp lấy que diêm rồi đánh lên… vừa chạm vào là nó gãy đôi. Tôi lấy một que khác. Có tất cả bao nhiêu que nhỉ? Không nhiều lắm – nó giống hệt hộp Rae đã từng dùng vào ngày đầu tiên tôi bắt gặp cô ấy đang đánh diêm.
Lần này, tôi cầm gần phần đầu diêm. Đánh thật lực vào. Chẳng có gì xảy đến cả. Tôi lại đánh tiêp và que diêm tóe lửa và cháy sém đầu ngón tay tôi, nhưng tôi không buông bỏ, ngọn lửa bùng lên rực rỡ, dẫu vậy, chỉ tỏa ra chút áng sáng tí teo. Tôi nhìn thấy tay mình, nhưng xa hơn thế thì – duy nhất một màn đen u tối.
Không, có vật gì đó bên phía tay phải đang động đậy trên nền đất. Tôi nhìn ra đấy chỉ là một hình thù đen ngòm, bản thân vật đó đang lê lết về phía tôi. To và dài ngẵng. Thứ gì đấy vươn ra. Trông như một cánh tay bẩn bẩn, bàn tay hầu như trắng bệch, những ngón tay dài dài lập lòe tương phản với nền khoang.
Đôi bàn tay với ra trước, cào cào lên lớp đất, sau đó kéo phần thân theo. Có thể thấy đấy là quần áo với lớp vải vóc rách bươm. Mùi đất và mùi vật nào đấy ẩm ướt nhớp nháp xộc kín mũi tôi.
Tôi dơ que diêm cao hơn. Vật ấy ngẩng đầu lên. Một hộp sọ nhìn chằm chằm vào tôi, những mẩu thịt đen thui và lớp tóc bẩn thỉu rũ rượi bám quanh cái sọ. Hai hốc mắt trống hoác đối mặt với tôi. Hàm hộp sọ há ra, bộ răng đánh lách cách khi nó cố nói chuyện, tuy nhiên, âm thanh duy nhất cất lên chỉ là tiếng rên rỉ phát ra từ yết hầu, nghe thật kinh khủng.
“Cứu. Cứu tôi với.”
Mặc cho miếng bịt miệng, tôi vẫn gào thét lớn đến nỗi tôi ngỡ đầu mình sẽ nổ tung mất. Quần tôi còn ướt hơn nữa. Que diêm bị tôi làm rơi xuống nền rồi tắt ngúm, nhưng trước đó tôi đã kịp nhìn thấy một bàn tay xương xẩu vươn tới tóm lấy chân mình và một xác chết thứ hai trượt đến bên cạnh cái xác đầu tiên.
Giây lát sau, tôi ngồi đờ ra đấy, gần như rung lên bần bật vì khiếp sợ, tiếng la hét giờ chỉ lớn hơn mấy tiếng kêu the thé một chút. Rồi bàn tay nọ chụp lấy chân tôi. Lớp xương lạnh lẽo và những mảnh quần áo tả tơi chạm nhẹ vào làn da trần. Dù chẳng tận mắt chứng kiến, tôi vẫn có thể hình dung ra được cảnh ấy, và bấy nhiêu đấy cũng đủ để tiếng thét trong miệng tôi ngưng bặt, khiến tôi hoàn hồn.
Tôi giằng ra thật mạnh để tìm đường thoát thân, huơ chân loạn xạ khi chân tôi có cảm giác trở lại, tôi nghe thấy một âm thanh tách tách khô khốc. Lúc xoay người bỏ chạy, tôi nghe ai đó đang gọi tên mình, bảo tôi ngừng lại.
Tôi cố giật miếng bịt miệng xuống, nhưng tay tôi quá run, không sao tìm thấy mép băng keo. Tôi bỏ cuộc, bò đi càng nhanh càng tốt, cho đến khi nghe tiếng thịch thịch, lách cách cùng những tiếng rít điên tiết mỗi lúc càng xa dần.
“Chloe. Thôi nào!” Một bóng đen lừng lững án ngữ bên trên tôi được chiếu rọi bởi một luồng ánh sáng mờ mờ. “Đấy là…”
Tôi giơ chân đá thật lực. Một tiếng rên xuýt xoa vì đau và một câu chửi bậc ra.
“Chloe!”
Mấy ngón tay bấu chặt cánh tay tôi. Tôi giãy giụa. Một bàn tay khác giữ lấy cánh tay ấy rồi kéo mạnh làm tôi mất thăng bằng.
“Chloe, là tôi. Derek đây!”
Tôi không ý thức được hành động tiếp theo của mình. Tôi nghĩ chắc là mình đã lao ào vào vòng tay của anh ta, nhưng nếu vậy thì thà tôi quên cái cảnh đó đi còn hơn. Tôi nhớ rõ cảm giác lúc miếng bịt miệng được xé ra, sau đấy là nghe thấy âm thanh thịch thịch kinh khủng nọ, liền mò mẫm đứng dậy.
“C… c… có…”
“Thây ma, tôi biết. Hẳn là họ đã được chôn cất dưới này. Cô chỉ tình cờ làm họ sống dậy thôi.”
“S… s… sống dậy…”
“Nói sau đi. Ngay bây giờ, cô cần …”
Cái tiếng thịch thịch kia lại vang lên, và lúc này tôi đã nhìn thấy họ - trong đầu tôi - những cái xác bò lê lết. Quần áo họ kêu sột soạt và phần thịt thì khô khốc. Xương cốt va vào nhau lóc cóc, lách cách. Linh hồn bị giam hãm bên trong. Bị mắc kẹt trong thi thể …
“Chloe, tập trung nào!”
Derek túm chặt lấy khuỷu tay và giữ cho tôi ở yên một chỗ, kéo tôi vào gần đến mức tôi nhìn thấy hàm răng trắng lóa khi anh ta nói chuyện. Sau lưng anh ta là ánh sáng mờ mờ mà tôi đã thấy lúc trước. Cánh cửa được mở sang trái, ánh sáng lọt vào trong chỉ vừa đủ để thấy những cái bóng.
“Họ sẽ không làm hại cô. Không phải là những cương thi ăn não người như trên phim đâu, được chưa? Họ chỉ là những thây ma có linh hồn nhập trở lại thân xác thôi.”
Chỉ là thây ma sao? Với linh hồn nhập lại xác? Tôi đã đưa những người - hồn ma - quay về với thân thể của họ ư? Tôi nghĩ nghĩ xem chuyện nào sẽ như thế nào , đẩy phần hồn về lại với phần xác đã mục rữa - bị kẹt lại đó …
“Tôi… tôi… tôi cần đưa họ trở về.”
“Ừ, nói chung chung là vậy.”
Sự căng thẳng làm mất đi vẻ chế giễu trong lời nói của anh ta, và khi hết run, tôi có thể nhận thấy toàn thân anh ta đang căng lên, đôi tay đang giữ chặt lấy cánh tay tôi đang run run, và tôi biết anh ta đang cố giữ bình tĩnh. Tôi chà tay lên mặt, mùi đất khó chịu xộc vào mũi tôi.
“Đ… được rồi, vậy làm cách nào tôi đưa họ trở về đây?”
Im lặng như tờ. Tôi ngước lên.
“Derek?”
“Tôi… tôi không biết.” Anh ta ngừng run, lắc lắc vai. Giọng điệu lại thô lỗ như mọi khi. “Cô triệu hồi họ, Chloe à. Cô đã làm thế nào thì giờ cứ làm ngược lại. Hãy đảo chiều thôi.”
“Tôi không có…”
“Thử đi nào.”
Tôi nhắm mắt lại. “Trở về.Quay lại thế giới bên kia của các người. Tôi giải thoát cho các người đấy.”
Tôi lặp lại những lời ấy lần nữa, và tập trung cao độ đến nỗi mồ hôi chảy ròng trên mặt. Nhưng âm thanh thịch thịch ấy vẫn cứ vang đến. Gần hơn. Gần hơn.
Tôi nhắm mắt và nghĩ ra một bộ phim mà trong đấy, tôi đóng vai một người gọi hồn trẻ tuổi ngốc nghếch cần đưa những linh hồn quay trở về với cõi âm. Tôi buộc mình hình dung ra những xác chết.Tôi thấy mình kêu gọi phần hồn của họ, giải thoát họ khỏi những ràng buộc trên cõi trần. Tôi tưởng tượng ra linh hồn họ đang bay lên…
“Cứu. Cứu.”
Họng tôi khô khốc. Giọng nói đang ở ngay đằng sau tôi. Tôi mở mắt ra.
Derek mở miệng chửi và siết lấy khuỷu tay tôi.
“Nhắm mắt lại đi, Chloe. Hãy nhớ là, họ không làm hại cô.”
Một ngón tay xương xương chạm vào cù chỏ. Tôi giật bắn.
“Ổn rồi, Chloe. Tôi ở ngay đây. Tiếp tục đi nào.”
Khi tôi cố không nhút nhích gì nữa, mấy đầu ngón tay chọc chọc vào cánh tay tôi, sau đó trượt dài xuống, mò mẫm sờ soạng, như chuyện người đàn ông mù và con voi ấy. Lớp xương lướt qua da tôi. m thanh sột soạt lóc cóc vang lên khi cái xác lết đến gần hơn. Nó bốc mùi…
Hãy tưởng tượng đi nào.
Tôi làm như thế!
Mà không phải như lúc trước.
Tôi nhắm mắt lại – hành động vô nghĩa vì có mở mắt thì tôi cũng có thấy gì đâu, nhưng làm vậy khiến tôi dễ chịu hơn. Mấy ngón tay bò bò chọc chọc trên lưng tôi, giật áo tôi, cái xác phát ra tiếng ga-ga-ga như thể đang cố nói chuyện.
Tôi ngiến chặt răng, không thốt lên một lời nào. Việc đó chẳng hề dễ khi biết cái thứ đó đang chạm vào tôi, còn bò lên trên ấn ấn vào hông tôi…
Đủ rồi!
Thay vào đó, tôi tập trung vào nhịp thở của Derek. Hơi thở thật trầm, thật sâu phát ra từ miệng anh ta khi anh ta cố giữ bình tĩnh.
Hít thở thật sâu. Hít thở thật sâu. Tìm một nơi yên tĩnh. Một chỗ mang tính chất sáng tạo.
Những âm thanh, những cú chạm cùng các loại mùi trong hiện thực từ từ nhạt nhòa. Tôi nhắm nghiền mắt lại và thả lỏng toàn thân - toàn tâm toàn ý tưởng tượng. Tôi tập trung vào mấy cái xác, mường tượng là mình đang kéo linh hồn bên trong ra ngoài, khiến cho bọn họ được giải thoát, hệt như những chú chim bồ câu bị nhốt trong lồng vỗ cánh bay đến nơi có ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
Tôi lặp lại những hình ảnh đó - giải phóng các linh hồn, nguyện cho họ bình an, cất lời xin lỗi khi tiễn họ lên đường. Tôi nghe thấy giọng Derek văng vẳng đâu đấy, bảo rằng tôi đang làm rất tốt, nhưng giọng anh ta cứ nhẹ tênh bay bổng, nghe xa xôi như tôi đang ở giữa ranh giới của ý thức và việc mê đi. Thực tại là đây, khi tôi không tái phạm sai lầm của mình, đảo nghịch lại…
“Họ biến mất rồi, Chloe,” anh ta thì thầm.
Tôi ngừng lại. Tôi vẫn cảm giác thấy mấy ngón tay xương xẩu. Lúc này đang ở trên chân tôi, một cái xác tựa vào người tôi, nhưng lúc này đã hết cục cựa. Khi tôi vặn người sang hai bên, cái xác đổ nhào, lớp vỏ rỗng toác ập xuống chân tôi.
Derek thở hắt ra thật sâu, cào cào tóc. Một chốc sau, anh ta cất tiếng hỏi, như giờ mới nghĩ đến là tôi có ổn hay không.
“Tôi không sao.”
Lại thêm một lượt hít sâu nhè nhẹ. Rồi anh ta nhìn cái xác.
“Tôi đoán chúng ta còn có việc cần làm đây.”