Triệu Hồi

Chương 37: Chương 37




TÔI ĂN SÁNG VỚI Tori. Tôi tin hôm qua cô ta đã hy vọng nhìn thấy tôi bị cột trên cáng mang đi khỏi nhà mở, la hét, nổi điên sau nhiều giờ bị trói và bịt miệng trong bóng tối. Vậy mà sáng hôm nay, cô ta chỉ ngồi ngay đó dùng bữa, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, gương mặt trống rỗng vô hồn, y như là cô ta bỏ cuộc rồi vậy.

Nếu tôi đi báo với các bác sĩ việc Tori đã làm, cô ta sẽ bị đá đít ra ngoài, bà mẹ có quyền cao chức trọng thế nào cũng vô dụng. Nói không chừng, khi tôi ra khỏi cái khoang và không mách lại với ai, Tori đã nhận ra rằng cô ta sẽ nhanh chóng bị chuyển đi thế nào. Có lẽ cô ta đã biết trò nguy hiểm của mình có thể gây chết người.

Mà cũng có lẽ cô ta còn lo âu về chuyện đã xảy ra. Bao nhiêu đó là quá nhiều để ôm ấp hy vọng, nhưng từ vẻ mặt cảu Tori sáng nay cho thấy, dẫu có hiềm khích gì từng tồn tại giữa chúng tôi thì giờ đây cũng đã tiêu tán mất rồi. Cô ta đã loại bỏ hiềm khích đó và biết sém chút nữa mình đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng. Thật khó chịu khi phải ngồi gần Tori, nghĩ đến những gì cô ta đã bắt mình phải chịu đựng, tôi sẽ không để cô ta được đắc ý. Vậy nên tôi ngồi xuống và cố ăn uống bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Mỗi lần ngậm một mồm đầy cháo yến mạch, tôi đều cố nuốt cho trôi. Không chỉ vì tôi phải ăn sáng với người có thể đã làm mình mất mạng, mà còn vì lúc này tôi phải xem xét nên làm sao với Rae đây. Tôi sẽ nói sao với hai người kia? Chắc Derek sẽ khiển trách tôi.

Tôi cố thâu tóm hết các ý nghĩ lại như chúng chẳng tổn tại cho đến khi tôi tắm xong, quay trở xuống và nghe thấy y tá theo tuần, cô Abdo, đang nói đến một “cánh cửa” và một “ổ khóa mới”, nhắc tôi nhớ lại chuyến đi vô vị tối hôm trước. Có phải chúng tôi bị bắt quả tang rồi không?

“Tiến sĩ Davidoff muốn thêm một cái then cửa, loại không lò xo,” bà Talbot đáp lời. “Tôi chả biết là liệu họ có gắn nó lên mấy cái cửa bên trong không, nhưng nếu chị không tìm được cái nào trong cửa hàng bán dụng cụ và đồ dùng trong nhà thì chúng ta sẽ gọi Rob đến thay cửa. Sau ngày hôm qua, Tiến sĩ Davidoff không muốn lũ trẻ chui vào cái khoang đó.”

Cửa tầng hầm. Tôi thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục đi xuống. Đúng lúc tôi đặt chân đến nơi thì Simon từ phòng ăn nhìn trộm ra.

“Tớ vừa nghĩ là cậu. Đúng y chóc.” Cậu ấy thảy cho tôi một quả táo. “Tớ biết cậu thích những quả còn xanh. Derek đang tích trữ chúng.” Cậu vẫy tay ra hiệu cho tôi vào trong. “Ngồi xuống và ăn cùng chúng tớ nào. Cậu cần bổ sung năng lượng đấy. Hôm nay là thứ Bảy và khoảng tầm này, lúc nào cũng có việc vặt cho cậu làm.”

Khi tôi đi qua, Simon cúi xuống thì thầm. “Cậu không sao chứ?”

Tôi gật đầu. Cậu ấy đóng cửa lại. Tôi đưa mắt nhìn cái bàn trống không.

“Derek sao rồi?” tôi nhỏ tiếng hỏi.

“Anh ấy trong bếp, nạp năng lượng. Tớ nghe nói tối qua hai người đã có một chuyến phiêu lưu nho nhỏ.”

Derek đã khăng khăng bảo với Simon rằng việc liên quan đến các thây mà là ý kiến của anh ta, vậy nên nếu Simon cáu tiết vì bị loại qua một thì đó là lỗi của Derek. Tôi cho là anh ta đang cố giành lấy sự ngưỡng mộ - vờ rằng anh ta sẽ khám phá ra các hồn ma của tôi muốn gì. Nhưng biểu cảm của Simon cho tôi biết cậu ấy đã bỏ lỡ cơ hội được lợi từ một điều gì đó. Vì thế, tôi hồ như thấy mừng vì cậu ấy không cho là tôi đã để mặc cậu ấy ngủ và đi với Derek.

Khi tôi ngồi xuống bàn, Derek bước vào, một tay cầm ly sữa, tay kia cầm nước ép. Simon lấy một món, nhưng Derek đã đặt hết cả hai xuống đĩa của mình, miệng càu nhàu, “Em tự đi mà lấy.” Simon nhổm người đứng dậy, vỗ vỗ lưng Derek, sau đó thong dong đi vào bếp.

“Anh khỏe chứ?” Tôi thì thầm.

Derek hướng mắt vào cửa bếp đang đóng kín. Anh ta không muốn Simon biết mình đang ốm. Tôi không chắc mình cũng thích vậy, thế là hai đứa chúng tôi bốn mắt trừng nhau, tuy nhiên, nhìn quai hàm nghiến chặt của Derek là tôi biết anh ta sẽ không chịu mở miệng thảo luận.

“Tôi khỏe,” sau một chốc, anh ta làu bàu. “Tylenol cũng có công dụng.”

Đôi mắt Derek trũng sâu, thâm quầng, thoáng đỏ ngầu, nhưng mắt tôi cũng chẳng kém gì. Nước da anh ta xanh xao tái nhợt, mấy cái mụn trứng cá đỏ đậm hơn bình thường. Mệt bã đấy, nhưng đang hồi phục. Trong mắt anh ta không còn vẻ lờ đờ vì cơn sốt, và theo cái cách Derek ngấu nghiến món bột yến mạch trên bàn thì anh ta vẫn ăn uống ngon miệng như thường.

“Tôi qua ải chưa vậy, Tiến sĩ Saunders?” anh ta lầm bầm trong miệng.

“Tôi cho là rồi.”

Lại thêm một tiếng làu bàu khi Derek múc thêm đường nâu[1] cho vào tô. “Vài kiểu phản ứng như tôi từng nói.” Anh ta ăn ba muỗng đầy cháo đặc. Kế đó, mắt vẫn không rời khỏi bữa sáng của mình, Derek hỏi tôi, “Có chuyện gì à?”

[1] Có màu từ đậm tới nhạt. Đây là đường cát (trên 90%) được nhà sản xuất trộn thêm mật đường. Có người nghĩ rằng ăn đường nâu thơm ngon và tốt cho sức khỏe hơn ăn đường cát trắng.

“Tôi có nói gì đâu.”

“Tôi bảo có là có. Sao vậy?”

“Chẳng có chuyện gì cả.”

Derek xoay sang nhìn thẳng vào tôi. “Phải không đấy?”

“Ừ.”

Derek khịt mũi, lại cắm đầu vào tô cháo. Simon quay trở ra.

“Có ai thấy danh sách việc vặt sáng nay chưa?” Simon vừa hỏi vừa đưa cho tôi cốc nước cam. Cậu ấy ngồi xuống, với lấy tô đường. Derek chuyển cái tô qua cho cậu, đoạn khựng lại, sau đó lại cắm cúi ăn tiếp. Nét mặt hai người họ có vẻ không tự nhiên. Simon há miệng hớp nước cam rồi bảo, “Chúng ta sẽ phụ trách việc cào lá. Cô Van Dop muốn đám lá khô rụng từ mùa thu năm ngoái được dọn sạch sẽ…”

Nghe Simon nói vậy, Derek lại đưa mắt sang chăm chú nhìn tôi. Tôi liếc đi chỗ khác và cạp lấy quả táo.

Thứ Bảy quả đúng là ngày để làm việc vặt. Thường thì nghĩ đến đấy tôi sẽ rên rỉ ỉ ôi, ước gì thay vào đó là mình đến trường, nhưng ngày hôm nay lại trôi qua vô cùng êm ả. Với việc Tiến sĩ Gill, cô Vương và cô Van Dop đều không có mặt, cô Abdo ra ngoài xử lý chuyện lặt vặt, bà Talbot lo công việc giấy tờ, mấy đứa chúng tôi tự quản lý lấy nhà mở và tôi có cớ để ra ngoài cùng Simon, bằng cách đề nghị giúp cậu ấy cào lá, trong khi Derek lên trên lầu đổi khăn trải giường.

Khi hai chúng tôi đi được một quãng khá xa, đủ để không ai nghe lỏm được gì, Simon cất lời.

“Cậu đang cân nhắc.”

“Sao cơ?”

Simon cúi xuống buộc lại dây giày, mặt cúi gằm. “Chuyện chạy trốn ấy. Cậu ngại phải nói với Derek vì anh ấy sẽ cãi cọ, quát tháo vào mặt cậu.”

“Chuyện đó không phải…”

“Không, đúng là chuyện đó. Lúc cậu đề nghị trước tớ ngạc nhiên lắm. Ngạc nhiên theo phương diện tốt ấy, nhưng nếu cậu đổi ý thì cũng không sao. Tớ không trách cậu.”

Tôi tiếp tục hướng đến nhà kho. “Tớ sẽ đến mà… trừ phi cậu đang suy xét việc mang tớ theo.”

Simon mở tung cửa và ra hiệu cho tôi ở yên một chỗ rồi biến mất trong nhà kho tối hun hút. Dưới bước chân của cậu ấy, bụi đất bay lên tứ phía. “Chắc tớ nên nói là tớ không cần ai giúp hết. Nhưng thành thật mà nói thì sao?” Lời lẽ của Simon ngắt quãng trong tiếng khua lách cách loảng xoảng khi cậu ấy lục tìm mấy cái cào. “Mặc dù không mong gặp rắc rối, nhưng nếu lần trốn chạy này mà có thêm người thì một lúc nào đó cũng sẽ có ích.”

Khi Simon xuất hiện với hai cái cào trên tay, tôi nói. “Tớ thà là người thứ hai đó còn hơn là ngồi đây chờ được giải cứu.”

“Ý cậu là như Dereck ấy à?”

“Không, câu đó không có ý phê bình chỉ trích gì đâu.” Tôi đóng cửa kho và cài chặt then cửa. “Tối hôm qua Derek có nói cho tớ nghe lý do anh ấy ở lại. Anh ấy làm vậy vì cái gì. Tớ đã biết điều đó từ hồi tớ…”

“Đọc hồ sơ của anh ấy?”

“Tớ-tớ…”

“Cậu kiểm tra anh ấy sau khi anh ấy túm lấy cậu trong tầng hầm. Derek nhận định như thế. Một nước cờ khôn ngoan.” Simon ra hiệu bắt đầu công việc trong góc sân xa nhất, nơi một lớp lá mụ từ năm ngoái phủ đầy mặt đất. “Đừng để anh ấy chọc ghẹo cậu vì vụ đó. Anh ấy đọc hồ sơ của cậu rồi.”

Tôi nhún vai. “Có qua có lại thôi.”

“Derek đã đọc hồ sơ của cậu trước khi cậu đọc của anh ấy. Tớ cá là anh ấy không đề cập đến chuyện đó khi cậu thú nhận nhỉ.”

“Ừ, không có.”

Chúng tôi bắt tay vào cào lá mục. Ít nhất là trong một phút, Simon hoàn toàn nín lặng, rồi cậu ấy liếc sang chỗ tôi. “Tớ cũng cá luôn là anh ấy không nhắc lại chuyện gì đã xảy ra. Một trận đánh nhau.”

Tôi lắc đầu. “Derek chỉ bảo người đó không chĩa súng vào anh ấy. Anh ấy không nói nhiều lắm.”

“Chuyện là vào hồi mùa thu năm ngoái. Chúng tớ chuyển đến một thị trấn ngoại ô tỉnh lẻ nào đó nằm ngoài Albany. Không có ý xúc phạm mấy thị trấn nhỏ đâu, tớ tin chắc đó là nơi tuyệt vời để sinh sống… với một số người. Môi trường thuận lợi cho sự quy tụ nhiều nền văn hóa khác nhau thì lại không. Nhưng ngặt nỗi cha tớ có công việc ở Albany và đây là nơi duy nhất ông ấy kiếm được một chỗ cho thuê trước khi bắt đầu năm học mới.”

Simon cào lá mục vào cái hố tôi đã dọn sẵn. “Lúc ấy, tớ đang tha thẩn sau giờ học, chờ Derek nói chuyện xong với giáo viên dạy toán. Bọn họ đang cố đưa ra một chương trình giảng dạy đặc biệt cho anh ấy. Trường học bé tí teo, nên không mấy khi xuất hiện những học sinh như Derek. Hoặc hóa ra là, như tớ.”

Một chú chuột dưới một gốc cây chạy vụt ra. Simon cúi người nheo mắt nhìn xuống hố để chắc là chẳng còn thứ gì lao ra trước khi cậu cào xung quanh. “Tớ đang ném bóng thì ba thằng lớp trên lù lù xuất hiện. Bọn chúng mang bốt Dr Martens và xách gậy theo. Ba tên đó thản nhiên cản lối tớ và tớ cảm thấy có mùi định kiến quanh đây. Tớ không định bỏ chạy, nhưng nếu bọn nó muốn chiếm chỗ chơi bóng, tớ sẽ nhường, cậu hiểu ý tớ chứ?”

Gió thổi lớp lá khô trên cùng trong hố bay rải rác. Simon thở dài, hai bả vai sụm xuống. Tôi ra hiệu cho cậu ấy nói tiếp còn mình thì cào gọn chỗ lá kia lại.

“Chỉ là bọn nó không muốn giành sân chơi, mà là muốn tớ. Hình như mẹ của một tên làm việc tại cửa hàng 7-Eleven ở đấy trước khi nó được một gia đình người Việt đuổi việc bà ta mua lại. Chuyện hình như đã một năm trước nhưng, theo lẽ tự nhiên, ắt tớ có liên quan đến họ, phải không? Thật tồ tệ là tớ lại chỉ ra rằng, không phải tất cả những người châu Á đều liên quan và đâu phải bọn tớ chiếm hết các cửa hàng tiện lợi.”

Simon ngừng cào cỏ. “Khi tớ bảo mình không phải là người Việt, một thằng cứ cho là phải. Tớ nói mình là ngưởi Mỹ, nhưng sau rốt tớ đã cho chúng biết câu trả lời mà chúng muốn, bằng cách nói thẳng ra cha tớ là người Hàn. Chà, cậu không tưởng tượng ra đâu, chú một thằng trong đám đó đã thiệt mạng trong chiến tranh Triều Tiên. Nếu tên đó có bao giờ chịu học giờ lịch sử thì chắc là hắn ngủ suốt giờ học rồi. Hắn nghĩ người Hàn đã tuyên chiến với người Mỹ. Vậy nên tớ đã chỉnh hắn. Và, phải, tớ là đứa có chút ra vẻ ta đây. Lúc nào cha tớ cũng dặn dò rằng nếu không thể học cách ngậm mồm lại, tốt nhất là tớ nên dùng đến bùa phòng vệ. Ngày hôm đó…” – cậu ấy tiếp tục cào lá, giọng đã hạ xuống” … ngày hôm đó, cha tớ đã đúng.

“Tớ khéo mồm khéo miệng nhưng lại dễ khinh suất, cậu hiểu chứ? Tớ đã mắc sai lầm. Điều tiếp theo tớ ý thức được là, một thằng rút dao bấm tự động ra. Dù vậy con dao chưa bật ra và tớ cứ nhìn chằm chằm vào nó như một thằng ngốc tự hỏi đấy là gì. Di động à? Máy nghe nhạc MP3 chăng? Rồi, tách một cái, lưỡi dao hiện ra. Tớ cố tìm lối thoát, nhưng muộn rồi. Một thằng khác đá chân tớ và tớ ngã xuống. Tên cầm dao đứng bên cạnh nhìn xuống tớ, và tớ đang chuẩn bị tung bùa đẩy lùi đối phương ra sau thì Derek chạy đến góc sân. Anh ấy túm lấy tên cầm dao, quẳng hắn sang một bên, cho tên thứ hai một đấm, thế là thằng thứ ba bỏ chạy. Tên thứ hai đứng dậy cúp đuôi chạy theo thằng bạn mình, hắn không sao cả. Nhưng tên đầu tiên? Cái tên làm tớ ngã ấy?”

“Hắn không đứng dậy nữa,” tôi thì thào.

Simon xiên một chiếc là vào răng cái cào. “Derek nói đúng. Chẳng có súng ống gì hết. Nhưng cậu biết sao không?” Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi. “Nếu có ai tiến đến chỗ Derek với một khẩu súng, anh ấy sẽ vẫn giữ thái độ không hề nao núng và xử lý thật tốt. Nhưng anh ấy không phải là người gặp nguy hiểm, mà là tớ. Với Derek mà nói, đó là một chuyện hoàn toàn khác. Nó nằm trong bản năng của anh ấy, cha tớ nói, sự…” Simon mạnh tay hơn, cào qua lớp cỏ mới và lớp đất. “Chuyện là thế đấy. Tớ là một đứa thích ra vẻ ta đây không tài nào chịu lùi bước trước một đám nam sinh mang định kiến, và giờ Derek…”

Nói đến đấy Simon im bặt, và tôi biết Derek không phải là người duy nhất tự trách mình vì chuyện đó.

Sau một lát, Simon mới lên tiếng. “Dẫu sao thì cậu cũng không gọi tớ ra đây để ôn lại chuyện cũ, và nếu tớ nói chuyện phiếm nữa thì Derek sẽ theo chúng ta ra ngoài này mất. Tớ có cảm giác đây là chuyện cậu không muốn thảo luận với anh ấy.”

“Ừ.”

Tôi kể về Rae cho Simon nghe. “Tớ không biết phải nói sao, và điều đó chỉ khiến cho tình huống thêm tồi tệ, nhưng cô ấy đã làm tớ hoàn toàn mất cảnh giác. Giờ thì Derek sẽ nghĩ là tớ đã tình cờ hé môi hoặc là tớ đã tán chuyện với bạn mình, thổ lộ những bí mật, điều mà tớ không làm, tớ thề là…”

“Tớ hiểu. Cậu không phải loại người như thế.” Simon tựa vào cái cào. “Rae nói đúng về Brady đấy. Tớ từng yểm bùa đẩy-lùi trên người cậu ta. Là chuyện bất cẩn và nguy ngốc thôi, nhưng sau sự việc với đám nam sinh kia, tớ muốn mình nhanh nhạy hơn, cậu hiểu chứ? Khi tớ trông thấy Brady đang cố gây sự với Derek, tớ chỉ… phản ứng lại thôi.”

“Cậu muốn xoay chuyển tình huống.”

“Phải. Và nếu tối qua Rae bắt gặp hai người quay trở vào thì đó là lỗi của Derek. Lẽ ra anh ấy nên cẩn mật đề phòng mới phải. Thính lực anh ấy rất tốt và…” cậu ngừng lại “… cả thị lực nữa. Derek có khả năng nhìn mọi vật trong bóng tối tốt hơn chúng ta. Thường thì anh ấy hẳn sẽ để ý đến Rae, nhưng ắt là mải nghĩ đến cách thoát thân nên anh ấy mới sơ suất.”

Không bận tâm là vì bị ốm và phát sốt. Nhưng tôi không thể nói ra điều đó.

Simon nói tiếp. “Derek cũng đang có tâm sự. Giờ anh ấy còn cáu kỉnh hơn lúc bình thường. Anh ấy đập vỡ cái vòi hoa sen rồi đấy. Cậu có nghe vụ đó không?” Simon lắc đầu. “Làm gãy luôn tay cầm ngay tức thì nên tớ phải bảo bà Talbot là nó bị lỏng rồi. Nhưng về phần Rae thì chúng ta sẽ phải báo cho anh ấy biết.”

“Cậu có nghĩ cô ấy là một trong chúng ta không? Một người có siêu năng lực ấy?”

“Có thể là bán yếu. Tuy nhiên, nếu đúng vậy thì việc đó có nghĩa gì với chúng ta, khi có mặt tại đây ấy? Bốn trên năm đứa trẻ? Có thể bao gồm cả Liz nữa, liệu cô ấy có phải là thầy pháp? Không trùng hợp ngẫu nhiên vậy đâu. Không thể nào.” Simon ngừng một lát, ngẫm nghĩ. “Để chuyện đó sau đi. Bây giờ tớ bận tâm chuyện Rae biết kế hoạch của chúng ta hơn đấy.”

“Rae không chỉ biết thôi đâu. Cô ấy còn muốn tham gia vào.”

Simon lầm bầm chửi thầm trong miệng.

“Rae sẽ hữu ích,” tôi nói. “Cô ấy còn rành đường đi nước bước hơn cả tớ.”

“Tớ nữa. Chỉ là…” Simon nhún vai. “Tớ tin chắc Rae rất giỏi giang tháo vát, nhưng chỉ có hai chúng ta thì đừng tranh cãi vấn đề này làm gì.”

Simon liếc sang tôi. Tim tôi tăng tốc gấp đôi bình thường.

“Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.” Cậu chạm vào mu bàn tay tôi, dựa sát đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở của cậu phả vào tóc mình.

“Chuyện về Rae là sao vậy?” một giọng căn vặn vang lên. Tôi và Simon quay lại, nhìn thấy Derek đang băng qua bãi cỏ.

Simon buột miệng mắng. “Có ai bảo là việc anh phán đoán thời gian chính xác thật chết tiệt chưa.”

“Đó là lý do vì sao anh không chơi trống. Giờ thì có chuyện gì nào?”

Tôi kể anh ta nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.