Triệu Hồi

Chương 38: Chương 38




SIMON HOÀI NGHI RAE SỞ HỮU năng lực siêu nhiên. Có các bán yêu mang thuộc tính hỏa. Nhưng đến tuổi mười lăm, lý ra sức mạnh của Rae còn ghê gớm hơn là chỉ có những dấu hiệu cho thấy mức độ phỏng hầu như mới đủ tiêu chuẩn cấp độ một. Simon cho là cô ấy không nói dối. Chỉ là Rae tỏ ra quá háo hức để tin tưởng.

Tôi ngờ là cậu ấy nói đúng. Bị bỏ rơi lúc mới sinh, bị thế chỗ bởi những anh chị em nhỏ tuổi hơn, bị ném vào Nhà mở Lyle với những người lạ và bị lãng quên, rất có ý nghĩa với Rae khi cô ấy trở nên đặc biệt. Sáng hôm đấy tôi đã nhìn thấy biểu cảm ấy trên mặt Rae, quá đối hào hứng kích động.

Người ít hào hứng nhất để gạt bỏ ý kiến này là Derek. Anh ta không bảo mình tin Rae là bán yêu, nhưng sự im lặng của anh ta cho thấy Derek đang suy tính đến khả năng điều ấy là thật. Buổi tối hôm qua vẫn còn làm anh ta khó chịu – và tôi – thất bại của chúng tôi khi tìm kiếm hoặc không thừa nhận việc chúng tôi có liên quan đến Samuel Lyle cùng những thây ma có siêu năng lực trong khoang trống. Nếu Rae là một bán yêu và nói không chừng Liz là một thầy pháp thì khả năng chúng tôi tình cờ có mặt ở đây sẽ đi tong.

Bạn có thể tranh cãi rằng một nhà mở cho những đứa trẻ có tâm lý bất thường không phải là nơi thường xuyên tìm thấy những thanh thiếu niên sở hữu siêu năng lực, nhất là khi chúng còn không ý thức được mình là gì. Các biểu hiện của chúng tôi có thể được xoay chuyển sao cho ăn khớp với các bệnh lý rối loạn tâm thần. Và, vì mọi người đều biết thừa làm gì có chuyện có thể bắt liên lạc với cõi âm, đốt người bằng tay không hay ném một đứa trẻ bay đi và làm gãy cổ cậu ta – giải pháp rõ ràng là kết luận chúng tôi bị bệnh tâm thần. Ảo giác, bị ám ảnh với lửa, thô bạo ngoài tầm kiểm soát…

Nhưng lại chẳng có gì dị thường về chuyện tâm trạng Tori thay đổi xoành xoạch. Hình như Peter vào đây vì chứng bồn chồn nào đó, điều cũng không khớp với tình trạng chung của chúng tôi.

Tuy nhiên, tôi không thể xua đi cảm giác là mình đã bỏ qua một điều gì, điều mà sự liên kết nằm ở đó và não bộ tôi quá phân tâm bởi những vấn đề khác nên không nhìn ra được. Tôi ngờ là Derek cũng cảm thấy như vậy.

Dù Rae có sở hữu siêu năng lực hay không thì chúng tôi đều đồng loạt tán thành cô ấy nên đi chung với chúng tôi. Với Derek mà nói thì đấy chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng khi chúng tôi nên để Rae đi hay chúng tôi có dám để cô ấy ở lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy trả thù bằng cách mách lại với các y tá? Tôi không sao hình dung ra cảnh đó, nhưng sau khi chúng tôi biến mất, nếu họ trút hết tức giận xuống đầu cô ấy, Rae sẽ đầu hàng trước khi Derek hành động.

Tình trạng sức khỏe của Derek là điều duy nhất chúng tôi sẽ tỉ mỉ tìm hiểu, về sức mạnh và cả kế hoạch mơ hồ của chúng tôi, ít nhất là cho đến hiện tại.

***

Tôi bảo với Rae, rồi sau đó Derek báo một tin động trời mà không ai trong số chúng tôi ngờ đến. Chúng tôi phải rời đi vào đêm đó.

Vì hôm nay là thứ Bảy nên chúng tôi sẽ có cả ngày để chuẩn bị, và các công việc vặt sẽ giúp chúng tôi có cớ quanh quẩn trong nhà thu thập vật dụng. Tối nay cô Van Dop được nghỉ và y tá đến vào cuối tuần rất ít có khả năng nhận ra chúng tôi đang mưu tính gì. Xét theo tình thế hiện tại thì đấy là thời điểm khả quan để rời đi, trước khi có thêm chuyện không hay xảy ra.

Khi cơn hoảng hốt “ÔI TRỜI, ý anh là đêm nay!” qua đi, tôi phải tán thành là chúng tôi rời khỏi đây sớm bao nhiêu sẽ càng tốt bấy nhiêu.

Vậy nên, trong khi Rae vừa đứng gác vừa dọn qua phòng tắm nữ, tôi chuẩn bị hành trang.

Trước kia tôi từng sắp xếp đồ đạc đi cắm trại nhiều lần rồi, tuy nhiên, nếu so sánh thì lần này có phần khổ sở. Với từng món đồ bỏ vào, tôi đều phải cân nhắc là mình cần chúng đến mức nào, còn nhiều chỗ trống không, có thể bỏ thêm bao nhiêu nữa và liệu tôi có vác nổi nó suốt chặng đường.

Không cần bàn chải tóc, lược thì có. Lăn khử mùi, dứt khoát phải cho vào. Ipod và sơn bóng có lẽ là không cần thiết mấy cho đời sống hàng ngày nhưng hai món đó vừa gọn để mang theo. Xà phòng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng sẽ được mua sau vì tôi sợ từ giờ sẽ có người chú ý đến chúng đã biến mất.

Tiếp theo là quần áo. Hiện trời vẫn còn khá lạnh, đặc biệt vào ban đêm. Mặc nhiều lớp là chính yếu. Tôi thu xếp hành trang theo cách dì Lauren từng dạy khi chúng tôi đi nghỉ một tuần ở Pháp. Tôi sẽ mặc áo nỉ chui đầu, áo len dài tay với áo phông và quần jeans. Trong túi tôi sẽ cần hơn hai chiếc áo phông, một chiếc áo len dài tay khác, ba đôi vớ cùng đồ con.

Thế là đủ chưa nhỉ? Cuộc trốn chạy này sẽ kéo dài trong bao lâu đây?

Kể từ lần đầu tiên được đề nghị đi khỏi đây cho tới giờ, tôi vẫn luôn né tránh câu hỏi đó. Dường như Simon và Derek cho rằng chúng tôi sẽ sớm tìm được cha họ. Simon có bùa chú nên chỉ cần đi lòng vòng quanh Buffalo và yểm bùa thôi.

Nghe thật dễ dàng. Hay quá dễ rồi chăng?

Tôi đã trông thấy những ánh mắt của hai người bọn họ. Ánh mắt Derek ẩn chứa vẻ lo lắng. Simon thì tự tin một cách bướng bỉnh. Khi bị ép hỏi, cả hai anh em họ đều thú nhận là, nếu như không tìm thấy cha họ, còn có những người sở hữu năng lực siêu nhiên khác có thể bắt liên lạc.

Nếu việc ấy kéo dài thêm vài ngày, tôi còn thẻ ngân hàng và tiền cha cho. Simon và Derek cũng có thẻ với quỹ viện trợ khẩn cấp mà cha họ đã cấp ở một nơi an toàn cho hai anh em, họ nghĩ mỗi quỹ có ít nhất một ngàn đô. Chúng tôi sẽ cần rút tiền nhiều lần và gấp gáp, trước khi có ai biết chúng tôi đã biến mất và bắt đầu lần theo. Derek sẽ giữ thẻ và tiền mặt của mình phòng trường hợp cần đến, nhưng chúng tôi còn tiền của Simon cộng thêm phần của tôi nữa. Bấy nhiêu đấy cũng đủ giúp cũng tôi vượt qua được cảnh này.

Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng tôi sẽ ổn hết thôi. Dù vậy, thêm một cái sơ mi cũng không phải là một ý tồi.

Áo sơ mi… Điều đó gợi cho tôi nhớ đến…

Tôi nhét ba lô xuống dưới giường rồi đến phòng Tori. Cửa phòng chỉ khép hờ. Ghé mắt nhìn qua khe cửa, tôi thấy giường Tori trống trơn. Tôi đưa tay đẩy nhẹ.

“Ai đấy?” Từ trên giường cũ của Rae, Tori bật dậy, giật tai phone ra. “Có gõ cửa à?”

“Tôi… tôi tưởng cậu đang ở dưới nhà.”

“Ồ, thế thì cậu định tận dụng thời cơ chứ gì? Lập ra cái mưu đồ nho nhỏ của cậu ấy?”

Tôi mở cửa và bước vào trong. “Mưu đồ gì cơ?”

“Việc mà cậu và nhóm của cậu đang lên kế hoạch. Tôi đã nhìn thấy cậu lẩn lút quanh đây, bày mưu chống lại tôi.”

“Hở?”

Tori cuộn dây đeo tai phone quanh máy nghe MP3, đoạn thút chặt dây lại, cứ như đang tưởng tượng ra là sợi dây siết quanh cổ tôi. “Cậu nghĩ tôi ngốc à? Cậu không tốt bụng và ngây thơ như thoạt nhìn đâu, Chloe Saunders à. Đầu tiên, cậu quyến rũ bạn trai của tôi.”

“Bạn – Quyến rũ?”

“Rồi cậu hạ gục được anh chàng cao to mắt xanh và điều tiếp theo cậu biết là anh ta lẽo đẽo theo câu như cún con lạc chủ vậy.”

“Sao cơ?”

“Và giờ, để bảo đảm rằng mọi người trong nhà đều chống đối lại tôi, cậu lôi kéo Rae. Đừng tường tôi bỏ qua cuộc họp sáng nay của các cậu.”

“Nên cậu nghĩ chúng tôi… đang bày mưu chống lại cậu?” Tôi phì cười và tựa lưng vào tủ đồ cá nhân. “Làm thế nào mà cậu cứ cố chấp mãi vậy Tori? Tôi chả hứng thú trả thù đâu. Tôi cũng chẳng ưa gì cậu. Hiểu rồi chứ?”

Tori trượt ra mép giường, để chân chạm đất, mắt nheo lại. “Cậu cho là cậu thông minh hả?”

Tôi sụm người dựa vào tủ, cố ý thở dài rõ to. “Cậu chưa bao giờ chịu từ bỏ à? Trông cậu cứ như một kỷ lục bị phá vỡ ấy. Tôi, tôi, tôi. Thế giới này quay xung quanh Tori. Chả trách đến cả mẹ cậu cũng nghĩ cậu là đứa ngang bướng…”

Tôi kìm lại, nhưng đã quá muộn rồi. Tori sững người ra đấy một chốc, rồi từ từ ngã ngửa ra trên giường.

“Tôi không cố ý…”

“Cậu muốn gì đây, Chloe?” Tori cố tỏ ra gay gắt một chút, nhưng những lời cô ta thốt ra lại nhẹ hẵng pha lẫn mỏi mệt.

“Áo sơ mi của Liz,” một lát sau tôi nói. “Rae bảo cậu mượn của Liz một cái áo nỉ màu xanh lá.”

Tori phẩy tay về hướng tủ cá nhân. “Nó nằm trong tủ đằng kia. Ngăn giữa. Cứ lục tìm và cậu có thể gấp mọi thứ lại.”

Chuyện chỉ đơn giản như vậy. Không hỏi “Tại sao cậu muốn có cái áo?” hay thậm chí là “Liz gọi về hỏi à?” Ánh mắt Tori đã trở nên xa xăm. Là dùng thuốc quá liều? Hay là đã không bận tâm đến nữa rồi?

Rốt cuộc tôi cũng tìm được cái áo. Hiệu Gap, màu ngọc lục bảo. Một vật dụng cá nhân.

Tôi đóng ngăn kéo lại và đứng thẳng người lên.

“Cậu lấy được thứ cậu muốn rồi,” Tori nói. “Giờ thì hãy cút đi và ra chơi với các bạn của cậu ấy.”

Tôi đi ra phía cửa, nắm chặt lấy tay đấm rồi xoay lại nhìn thẳng vào Tori.

“Tori?”

“Gì đấy?”

Tôi muốn chúc cô ta gặp may mắn. Tôi muốn bảo với cô ta rằng tôi hy vọng cô ta đạt được thứ mình đang tìm kiếm, thứ cô ta cần. Tôi những muốn nói với Tori mình lấy rất làm tiếc.

Với mọi chuyện xảy ra tại Nhà mở Lyle và việc khám phá ra có ít nhất ba người trong chúng tôi không thuộc về nơi này, thật dễ dàng để quên đi những đứa trẻ khác thì ngược lại. Tori có vấn đề. Việc mong là Tori sẽ cư xử như bất kỳ một cô gái tuổi vị thành niên bình thường khác, sau đó tránh xa và thấy bị xúc phạm khi cô ta không xử sự như vậy, giống như việc chế nhạo những đứa trẻ chậm tiến ở trường. Cô ta cần giúp đỡ, động viên lẫn quan tâm chiếu cố, và chẳng có ai mang đến điều đó cho Tori ngoài Liz.

Tôi nắm chặt áo của Liz trong tay và cố nghĩ xem mình nên nói gì, nhưng có mở miệng thế nào thì nghe cũng chẳng lọt tai, còn bị mang tiếng là ra vẻ kẻ cả với người khác.

Vậy nên tôi chỉ nói một điều duy nhất trong khả năng. “Tạm-biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.