TÔI NHÉT ÁO LIZ VÀO TRONG túi. Dù cái áo chiếm nhiều chỗ hơn là tôi phòng hờ, nhưng tôi cần nó. Nhờ chiếc áo, tôi có thể tìm ra câu trả lời mà mình thắc mắc bấy lâu… miễn là tôi đủ can đảm mở miệng hỏi.
Lúc trước, khi Derek thông báo là đêm đó chúng tôi sẽ rời đi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là sẽ không có đủ thì giờ, nhưng thực tế thì thời gian dư ối ra đấy. Chúng tôi làm phần bài tập về nhà mà chả ai sẽ trình bày, giúp bà Talbot nghĩ ra những bữa ăn mà chúng tôi sẽ không đời nào dùng thử. Đồng thời trong thời gian đó, cả ba cố kìm nén thôi thúc muốn chuồn đi chỗ khác và bàn bạc thêm chút đỉnh. Cả Rae và Tori đều đã chú ý đến “các cuộc họp” của tôi với hai nam sinh. Và nếu chúng tôi tiếp tục hội họp bàn tán thì các y tá sẽ hoài nghi rằng việc không đơn giản là do các hoóc-môn ở tuổi vị thành niên hoạt động.
Tôi dặn dò những người khác cảnh giác Tori, nhưng hình như chẳng ai quan tâm cả. Thái độ này giống như lúc tôi nói chuyện với Tori – cô ta đã hoàn toàn nằm ngoài tâm trí mọi người rồi. Không quan trọng. Tôi tự hỏi có phải điều đó làm cô ta tổn thương nhất hay không.
***
Tối hôm đó chúng tôi xem phim. Chỉ có lần này tôi chịu để tâm tí đỉnh đến bộ phim đang xem, để lỡ như có bị yêu cầu tóm tắt phim thành một bài lê thê kéo dài mười phút sau khi danh sách những người tham gia bộ phim kết thúc thì tôi còn biết đường.
Derek không nhập bọn với chúng tôi. Simon bảo anh trai mình không khỏe từ tối hôm trước và muốn có thời gian hồi phục để tỉnh táo mà giúp chúng tôi. Tôi thắc mắc không biết có phải anh ta lại bị sốt nữa chăng.
Khi bà Talbot bảo Simon đi xem Derek thế nào, Simon nói anh ta “thấy không ổn lắm.” Bà tặc lưỡi và nghỉ chơi bài với cô Abdo, dù vậy lại không định lên lầu ngó qua anh ta. Lúc nào Derek ốm cũng thế. Dường như các y tá để mặc anh ta tự xoay xở lấy, như thể thân hình cao lớn của Derek khiến họ quên đi rằng anh ta vẫn còn là một đứa trẻ. Hoặc có lẽ, với hồ sơ cùng các chuẩn đoán của Derek, họ muốn dính dáng đến anh ta càng ít càng tốt.
Derek có để ý đến cách họ đối đãi với mình không? Tôi dám chắc là có. Chẳng có thứ gì thoát khỏi Derek cả, và tôi ngờ rằng điều ấy chỉ càng khiến cho Derek có lý do để phải vào đây.
Bộ phim vẫn đều đều diễn tiến, còn tôi thì băn khoăn lo nghĩ đến anh ta. Trước đó anh ta đã rất thận trọng, không mảy may để Simon biết là mình bị ốm. Nếu Simon khẳng định là Derek “thấy không ổn lắm,” điều đó có nghĩa là anh ta đã ốm nặng đến mức không che giấu được nữa rồi.
Tôi chuồn khỏi phòng nghe nhìn, lấy bốn viên Tylenol cùng một cốc nước rồi đi lên lầu.
Tôi gõ cửa. Chẳng có ai trả lời. Dưới khe cửa vẫn có ánh đèn, nhưng có thể là Derek đang đọc sách và ngủ quên mất.
Hoặc ốm đến nỗi không lên tiếng đáp lại được.
Tôi lại gõ tiếp, lần này thì mạnh tay hơn.
“Derek? Là tôi đây. Tôi mang nước với Tylenol.”
Trong phòng vẫn im ắng. Tôi sờ vào tay nắm cửa lạnh ngắt. Chắc anh ta ngủ rồi. Hoặc anh ta phớt lờ tôi.
“Tôi để ngoài này nhé.”
Lúc tôi cúi xuống đặt cốc nước lên sàn thì cửa mở, chỉ hé đủ rộng để tôi nhìn thấy đôi chân trần của Derek. Tôi đứng thằng người lên. Anh ta lại đang mặc quần đùi, tôi bắt gặp biểu cảm “an toàn” trên mặt anh ta, nhưng đó là trước khi chú ý thấy vùng ngực lấm tấm mồ hôi. Tóc anh ta ướt đẫm và dính bết lại quanh mặt, đôi mắt có dấu hiệu đang sốt, môi hé mở, hơi thở nặng nề khó nhọc.
“Anh… ổ… ổn…?” Tôi mở lời.
“Ừ.”
Derek liếm môi và chớp mắt tợn, như thể đang cố tập trung nhìn cho rõ. Khi tôi chìa cốc nước ra, anh ta vươn tay qua khe hở nhận lấy rồi uống một ngụm lớn.
“Cảm ơn.”
Tôi đưa mấy viên Tylenol cho Derek. “Anh chắc là mình ổn chứ?”
“Tàm tạm.”
Anh ta lấy chân ngáng cửa lại và với tay ra sau lưng gãi gãi.
“Có lẽ anh nên đi tắm,” tôi nói. “Tắm nước lạnh ấy, để hạ sốt. Thuốc muối sẽ có ích cho cơn ngứa. Tôi có thể lấy…”
“Này, tôi ổn.”
“Nếu anh có cần gì…”
“Chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Cô xuống dưới đi, trước khi có người để ý.”
Tôi quay gót ra phía cầu thang.
“Chloe?”
Tôi ngoảnh lại nhìn. Derek đang thò ra ngoài cửa.
“Đừng nói gì với Simon được không? Về chuyện tôi mệt thế nào ấy?”
“Cậu ấy biết là anh không khỏe lắm. Thật sự thì anh nên kể…”
“Tôi ổn mà.”
“Không có đâu. Cậu ấy sẽ đoán ra…”
“Sẽ không. Tôi sẽ lo liệu chu đáo.”
Derek thụt đầu vào và “cách”, cánh cửa đóng lại.
Tối hôm đó, lúc nằm trên giường, Rae cứ ầm ĩ mãi. Cô ấy muốn huyên thuyên về chiếc ba lô của mình, hành lý cô ấy sắp xếp bao gồm những gì, liệu cô ấy có chuẩn bị đúng không và nên mang theo thứ gì khác nữa…
Tôi không thích phải bảo Rae im lặng. Cô ấy phấn khích như đứa trẻ đang sẵn sàng cho chuyến cắm trại qua đêm đầu tiên. Điều này thật kỳ lạ, bởi vì sau chuyện xảy ra cho bạn mình, lẽ ra Rae nên biết cuộc sống ngoài đường ngoài sá sẽ không tuyệt vời mấy đâu, cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà không có người bảo hộ đi cùng.
Theo tôi thì Rae không nghĩ giống tôi. Cô ấy sắp đi chung với Simon và tôi, và sẽ có rất ít những đứa trẻ trở thành Bonnie và Clyde[1]. Đây không phải là một hành động phạm pháp, mà là một nhiệm vụ. Bên cạnh đó, như Simon và Derek đã từng nói, những quy tắc cũng không còn áp dụng cho chúng tôi nữa
[1] Bonnie and Clyde (Bonnie và Clyde): Một bộ phim hình sự năm 1967 xoay quanh câu chuyện về Bonnie và Clyde Barrow, một băng cướp huyền thoại thời Đại khủng hoảng.
“Vì chúng mình đặc biệt.” Rae cười sung sướng. “Nghe nhàm tai quá nhỉ. Nhưng đấy không phải là điều mà mọi người khao khát sao? Trở nên đặc biệt ấy.”
Thật sao? Tôi những muốn có nhiều tốt chất hơn. Thông minh, chắc có rồi. Tài năng, dứt khoát là có luôn. Xinh đẹp? Được rồi, tôi sẽ thú nhận là có cả khoản này. Nhưng còn đặc biệt?
Phần lớn thời gian trong đời mình, tôi “đặc biệt” quá nhiều rồi. Một cô gái mồ côi mẹ giàu sụ. Học sinh mới đến. Học ngành kịch nghệ nhưng lại không muốn trở thành diễn viên. Với tôi mà nói, đặc biệt mang nghĩa khác biệt và không theo một chiều hướng tốt. Tôi từng muốn sống bình thường thôi, và tôi cho rằng, điều mỉa mai ở đây là, trong lúc tôi đang mơ mộng về một cuộc sống bình thường thì tôi đã có một… hoặc càng tiến gần hơn cái đích khác ấy hơn bao giờ hết.
Nhưng giờ đây, khi quan sát Rae le lưỡi nằm sấp trên giường cầm mấy que diêm, cố thắp sáng một que bằng tay không, loay hoay giữa quyết tâm và tuyệt vọng, tôi có thể nhận ra là cô ấy khao khát muốn có một sức mạnh siêu nhiên đến mức nào. Tôi sở hữu một năng lực, và tôi lại ít quan tâm đến nó tới nỗi tôi sẽ vui mừng mà trao nó lại cho Rae.
Tình huống này giống như lúc còn ở trường, khi những đứa con gái khác thèm thuồng quần jeans hàng hiệu, cắc ca cắc củm tích cóp từng đồng tiền công trông trẻ cho đến khi mua được một chiếc, tôi ngồi đấy, trên người mặc chiếc quần ấy, bốn cái khác trong tủ đồ ở nhà, chẳng có chút ý nghĩa với tôi hơn một chiếc quần vô danh. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không biết cảm kích những gì mình có.
Nhưng thuật gọi hồn nào phải một chiếc quần jeans mắc tiền, và tôi khá chắc là nếu nó không xuất hiện thì cuộc đời tôi sẽ rẽ sang một hướng khác tươi đẹp hơn. Dứt khoát là dễ chịu hơn. Dẫu vậy, nếu ngày mai thức dậy mà lại không thể nói chuyện với người đã khuất, liệu tôi có thất vọng hay không?
“Tớ nghĩ trời đang ấm lên đấy,” Rae nói, tay kẹp lấy đầu que diêm.
Tôi bò ra khỏi giường. “Để tớ xem nào.”
“Không.” Cô ấy rụt tay về. “Chưa được đâu. Cho đến khi tớ chắc chắn đã.”
Liệu Rae có phải là bán yêu chăng? Derek từng nói các bán yêu mang thuộc tính hỏa quả thực sẽ đốt cháy mọi thứ bằng tay. Đến tuổi này thì lẽ ra Rae đã dễ dàng thắp sáng được que diêm kia rồi mới phải. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghe nói đến một người gọi hồn chỉ tình cờ thức dậy vào một sớm mai nọ và bất ngờ nhìn thấy hồn ma ở khắp mọi nơi. Thường thì đấy là một quá trình diễn tiến từ từ.
Hay đấy không phải quá trình phát triển chung chung? Có lẽ có một cuốn sách nói thế này, “ở tuổi mười hay, trẻ con bắt đầu dậy thì, và quá trình ấy chấm dứt vào năm mười tám tuổi,” nhưng chỉ là nói một cách khái quát thôi. Cũng có những đứa con gái giống tôi, con trai giống Derek, cả hai đều không giống những người bình thường.
Có lẽ sức mạnh siêu nhiên của Rae bừng nở muộn, giống như tôi và kỳ kinh nguyệt vậy. Và có lẽ sức mạnh của tôi cũng giống như quá trình dậy thì của Derek, mọi thay đổi đều ập đến chỉ trong một lần.
Hình như các bán yêu thường có mẹ là người phàm còn cha là yêu, mang hình hài nhân loại để giúp thụ thai đứa trẻ. Chuyện đó khớp với quá khứ của Rae, mẹ Rae đã bỏ rơi cô ấy từ lúc mới sinh, trên ảnh thì không thấy có cha cô ấy.
“Khói này!” Rae ré lên trước khi lấy tay bịt chặt mồm lại. Cô ấy phẩy phẩy que diêm. “Tớ thấy có khói. Thề đấy. Ừ, tớ biết mình cần mạng, nhưng đơn giản là việc này quá xá đã. Này, cậu xem đi.”
Rae lấy trong cặp đựng diêm ra một que khác.
Liệu Rae có phải là bán yêu không?
Thật lòng, tôi hy vọng thế.