Triệu Hồi

Chương 40: Chương 40




ĐỒNG HỒ RAE đặt báo thức lúc ba giờ. Theo Derek thì đấy là thời khắc yên tĩnh nhất trong đêm, khi chúng tôi ít có khả năng bị phát hiện nhất. 2:45, chúng tôi tắt báo thức, và đến 2:50 thì ra khỏi phòng, trên tay cầm theo ba lô.

Khi tôi nhẹ tay đóng cửa phòng lại, cả hành lang tối đen như mực. m thanh tích tắc tích tắc từ chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ dưới lầu dẫn lối cho chúng tôi ra đến cầu thang.

Tôi thề là lần này, mỗi bước chân chúng tôi giẫm lên sàn đều phát ra tiếng cọt kẹt, nhưng dù có căng tai hết mức để nghe lấy động tĩnh của Tori hay tiếng bà Talbot cục cựa, tôi cũng chỉ nghe thấy mỗi âm thanh đến từ chiếc đồng hồ.

Dưới chân cầu thang, ánh trăng lọt qua tấm màn cửa hé mở và xua tan đi bóng tối nhưng chỉ đủ để tôi nhìn ra được bàn ghế trước khi va phải. Tôi đang xoay người chuyển hướng đi vào hành lang thì một bóng đen từ trong tối bước ra. Kìm lại tiếng hét và quắc mắt giận dữ, tôi định bụng sẽ mắng Derek một trận. Nhưng đấy là Simon, và vừa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cậu ấy thì từ ngữ đang chực chờ trong họng tôi lặn đâu mất tăm.

“Chuyện…?” Tôi mở lời.

“Derek có đi với cậu không?”

“Không, sao…”

“Anh ấy biến mất rồi.” Cậu ấy giơ lên một vật lấp lánh và mất một lúc tôi mới nhận ra đó là đồng hồ của Derek. “Anh ấy đã đặt báo thức lúc 2:45. Khi chuông kêu thì tớ tỉnh dậy và nhìn thấy nó trên gối tớ. Giường anh ấy trống không.”

Rae bám chặt cánh tay tôi. “Nhưng Derek không định đi mà? Vậy chúng ta chỉ việc xuất phát thôi.”

“Tối hôm qua anh ấy có nói gì với cậu không?” Tôi thầm thì.

Simon lắc đầu. “Anh ấy ngủ. Tớ không đánh thức anh ấy.”

“Có lẽ anh ta trong phòng tắm,” Rae rù rì. “Thôi nào các cậu, chúng ta phải…”

“Tớ kiểm tra hết các phòng tắm rồi. Cả phòng ngủ cho khách. Nhà bếp nữa. Có chuyện không ổn. Có lẽ anh ấy đã gặp bất trắc.”

“Nếu vậy thì anh ấy có để lại đồng hồ cho cậu không? Có khi…” Tôi cố tìm một cách giải thích hợp lý, đấu tranh với nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lỏng rằng lý do không chỉ có một. “Có khi Derek ngại chúng ta sẽ cố lôi anh ấy vào phút cuối và sẽ làm mọi người thức giấc.”

“Nhắc mới nhớ…” Rae nói, mắt hướng thẳng lên trần nhà.

Simon và tôi nhìn nhau. Tôi biết, tương tự như lý giải của tôi là lo-gic, hẳn Derek cũng biết Simon sẽ chẳng chịu đi mà không bảo đảm anh ta sẽ ổn.

“Các cậu…” Rae lên tiếng.

“Hai cậu đi đi,” Simon ngắt lời. “Tớ sẽ đi tìm…”

“Không,” Tôi xen vào. “Tớ sẽ không đi.”

“Nhưng…”

Tôi giơ tay ngắt lời Simon. “Tớ đi mà cậu ở lại thì có gì tốt chứ? Đó là cha cậu. Cậu biết làm thế nào tìm thấy ông.”

Simon nhìn tránh sang một bên.

“Cái gì?” Rae quay sang tôi. “Quên Derek đi, Chloe. Anh ta không đến, nhớ chứ? Anh ta sẽ ổn thôi. Chúng ta phải đi ngay.”

“Tớ sẽ tìm được anh ấy và đuổi theo các cậu,” tôi kiên quyết. “Chúng ta sẽ gặp nhau trong nhà máy, được chứ?”

Simon lắc đầu “Derek là trách nhiệm của tớ…”

“Ngay lúc này thì cha cậu mới là trách nhiệm của cậu. Cậu không thể giúp Derek hay tớ, nếu cậu không tìm thấy ông ấy.”

Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.

“Thế nhé?”

Simon chau mày, và tôi khẳng định cậu ấy không đồng ý, rằng cậu ghét phải bỏ chạy.

“Cậu phải đi, Simon à,” tôi kiên trì nhắc lại.

Simon cầm lấy tay tôi siết thật mạnh. Tôi dám chắc rằng mặt mũi mình đã đỏ dừ, như thể cậu ấy vừa hôn tôi vậy.

“Cẩn thận nhé?” Simon dặn dò.

“Ừ. Tớ sẽ tìm Derek rồi đi tìm cậu.”

“Tớ sẽ đợi.”

***

Simon nhận lấy ba lô của tôi. Đấy sẽ là chứng cớ tố giác chết người nếu tôi bị bắt quả tang là đang mang nó. Nếu giấu ba lô vào một nơi an toàn thì có lẽ tôi lại chẳng có cơ hội mà tìm nó về.

Chúng tôi có mã số an ninh – lúc trước Derek có viết ra, kèm theo là các chỉ dẫn cùng mấy tấm bản đồ vẽ tay. Tôi có thể xem như đấy là bằng chứng cho thấy từ trước anh ta đã không định có mặt lúc chúng tôi rời khỏi nhưng tôi biết Derek đơn giản là Derek, mọi thứ đều được lên kế hoạch kỹ càng.

Vậy tại sao anh ta lại không đưa Simon đi? Ký ức cuối cùng của tôi về Derek thoáng vụt qua – anh ra đứng ở của phòng, người đẫm mồ hôi, chỉ vừa đủ khả năng tập trung – và tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Nếu Simon trông thấy anh ta như thế, cậu sẽ biết Derek ốm nặng đến đâu. Và nếu biết thì Simon sẽ ở lại. Chả còn thắc mắc gì nữa. Thế nên Derek đã làm việc duy nhất mà mình có thể - trốn vào một nơi nào đó, để chuông reo và nguyện cầu là Simon chịu rời đi. Một hi vọng mong manh ít ỏi còn hơn là chẳng có chút cơ may nào.

Hiện giờ Derek đang ở đâu? Trước tiên, tôi hướng về phía tầng hầm. Cửa ở đó đóng kín, đèn tắt, nhưng ngộ nhỡ Derek đang ẩn nấp thì anh ta sẽ không để lại bất kì một dấu hiệu nào. Phòng giặt trống không. Cửa dẫn đến phòng chứa đồ đã bị khóa.

Tối hôm qua, khi ra ngoài đi dạo, Derek đã nuốt vào không ít khí lạnh. Lúc chúng tôi quay trở vào, dường như anh ta đã hết sốt, và tuy tôi bảo Tylenol sẽ góp phần có tác dụng, nhưng có lẽ khí lạnh là đủ. Nếu Derek muốn phục hồi thật nhanh thì anh ta sẽ ra ngoài, hy vọng hạ sốt để tỉnh táo trông thấy Simon rời đi.

Tôi bước ra hiên nhà phía sau. Trăng hạ tuần đang lấp ló sau mây và ngoài hiên cũng tối đen như hành lang trên lầu. Tôi nhìn ra được ánh đèn le lói của một nhà hàng xóm, nhưng những ngọn cây cao chót vót đã che chắn hết thứ ánh sang yếu ớt ấy rồi.

Tôi quét mắt qua khoảng sân tối om, chỉ nhìn thấy độc bóng một khối hình hộp mờ mờ mà tôi biết chắc chắn là nhà kho. Đêm nay lạnh hơn đêm hôm trước, và hơi thở của tôi bay lơ lửng trong không khí. m thanh duy nhất vọng đến là tiếng cây cối lào xào, đều đều buồn tẻ như tiếng kim đồng hồ cổ kêu tíc tắc tích tắc.

Tôi ngập ngừng sải ba bước băng qua sàn nhà. Đến lúc đặt chân xuống cầu thang dẫn ra sân bê tông, tôi có thể thấy thêm nhiều hình thù mờ ảo khác trong sân – chiếc ghế dài, ghế bố, bức tượng thiên thần đặt trong vườn và một đốm hình quả bóng đá nằm gần nhà kho.

Có tiếng động cơ rồ máy và tôi cứng người, nhưng đấy chỉ là một chiếc ô-tô chạy ngang qua. Thêm hai bước chân chậm chạp nữa. Tôi liếc ra sau vai và suy xét đến việc chạy vào nhà kiếm đèn pin, nhưng chiếc đèn pin duy nhất mà tôi biết thì Simon đã lấy đi rồi.

Tôi nhìn kỹ xung quanh, định khẽ gọi Derek nhưng rồi ngậm miệng lại. Liệu anh ta có hồi đáp chăng? Hay anh ta sẽ trốn mất?

Khi thu hẹp khoảng cách với vật được giả định là quả bóng tôi trông rõ đấy là một chiếc giầy lớn màu trắng. Giày của Derek. Tôi hất nó lên, mắt dáo dác nhìn xung quanh, đợi chờ.

Một cơn gió thổi qua, lạnh đến nỗi làm tôi chảy cả nước mắt. Tôi xoa xoa chóp mũi lạnh ngắt khi gió cất tiếng than vãn qua những tán cây. Và khi tiếng gió lịm đi… tiếng rên vẫn còn tiếp tục, một thứ âm thanh trầm thấp và dài dặc khiến gáy tôi nổi hết cả gai ốc.

Tôi chậm rãi quay lại. m thanh kia ngưng bặt, rồi chuyển thành một tiếng ho nghèn nghẹt, và khi chuyển hướng đi về phía ấy, tôi nhìn thấy một chiếc vớ trắng lấp ló đằng sau nhà kho.

Tôi lập tức vọt sang. Là Derek đang lọt thỏm trong màn đêm tăm tối trên cả tứ chi, chỉ lộ ra đầu và thân trên. Mùi mồ hôi khó ngửi bốc ra từ người anh ta, và gió đưa đến một mùi hăng hắc gắt mũi làm họng tôi thít chặt, theo ý thức mà bịt mặt lại.

Cơ thể Derek căng cứng khi anh ta nôn mửa, một tiếng nôn khô khốc rời rạc.

“Derek?” Tôi thầm thì. “Chloe đây.”

Derek cứng người. “Biến đi.” Tiếng gầm ghè phát ra từ yết hầu, nghe không rõ lắm.

Tôi bước đến gần, hạ thấp giọng. “Simon đi rồi. Tôi đã thuyết phục được cậu ấy tiếp tục tiến bước trong khi tôi đi tìm anh.”

Lưng Derek cong lên, hai cánh tay xoạc ra, mấy ngón tay trắng bệch bấm sâu xuống nền đất. Lại thêm một tiếng rên trầm trầm, bị cắt ngang khi Derek làu bàu.

“Cô tìm thấy tôi rồi. Giờ thì đi đi.”

“Anh nghĩ tôi sẽ bỏ mặc anh trong tình trạng này sao?” Tôi bước lên trước một bước nữa. Mùi bã nôn khó ngửi khiến tôi lấy tay bịt mũi, đoạn chuyển sang thở bằng mồm. “Nếu anh nôn thế này thì không đơn giản là bị sốt nữa đâu. Anh cần…”

“Đi!” Giờ thì rõ đấy là âm thanh gầm gừ và tôi giật lùi ra sau.

Derek gục đầu xuống. Thêm một tiếng rên khác, kết thúc là thanh âm cao vút, gần như là rền rĩ. Derek đang mặc áo phông, cơ bắp trên người săn lại khi anh ta bám chặt lấy mặt đất lần nữa. Hai cánh tay của Derek hóa đen, như thể màn đêm đã lướt qua đấy, rồi lại xuất hiện, màu da trắng nhợt nhạt tương phản với bóng tối xung quanh.

“Derek, tôi…”

Derek ưỡn lưng lên, căng đến mức tôi có thể thấy rõ đường sống lưng, chiếc áo phông vì thế mà trở nên bó sát, các bó cơ vặn vẹo ngoằn ngoèo. Rồi Derek chùng lưng xuống, tiếng thở hổn hển, gấp gáp của anh ta tựa như tiếng lá khô xào xạc xào xạc.

“Làm ơn. Đi đi.” m thanh lầm bầm ấy phát ra sâu trong họng, cứ như Derek đang không mở miệng.

“Anh cần giúp…”

“Không!”

“Simon. Tôi sẽ đi gọi Simon. Tôi sẽ ngay…”

“Không!”

Derek vặn người và tôi thoáng nhìn được nét mặt anh ta, méo mó, chẳng ra hình thù gì… không ổn. Anh ta gục phắt đầu trước khi tôi khịp nhận ra mình vừa trông thấy gì.

Derek nôn khan, tiếng nôn nghe khô rốc và thật khủng khiếp, giống như anh ta đang khạc hết mọi thứ bên trong ra ngoài. Một lần nữa lưng anh ta cong lên, tay chân duỗi ra hết cỡ, xương cốt kêu răng rắc. Hai cánh tay Derek biến đen rồi bình thường trở lại, cơ bắp và dây chằng trên người ngoằn ngoèo chuyển động. Vầng trăng chọn thời điểm ấy ló ra khỏi mây, và khi hai cánh tay Derek hóa đen tiếp, tôi có thể trông thấy lớp lông nhú ra trên ấy, chỉ vừa đủ để phá lớp da chui ra, sau đó lại biến vao trong như chưa hề xuất hiện. Và hai bàn tay Derek thì… Ngón tay dài sọc và hay hình đổi dạng, giống móng vuốt, cào cấu vào đất khi anh ta ưỡn lưng.

Tôi nhớ lại những gì Simon từng nói. “Những anh chàng giống Derek có… sức mạnh thể chất vượt trội, cậu có thể bảo vậy. Cực mạnh, cậu cũng thấy rồi đấy. Giác quan nhanh nhạy hơn người thường. Đại loại thế.”

Đại loại thế.

Rồi tôi nghe thấy chính mình nhẹ giọng hỏi, “Tớ sẽ không chạm mặt với người sói hay ma cà rồng nào đấy chứ?”

Và Simon cười ha hả. “Sẽ tuyệt lắm đấy.”

Đấy không phải là đáp án trọn vẹn. Mà là sự né tránh cho câu trả lời mà Simon không thể đưa ra.

Derek co giật, đầu anh ta ngửa ra sau, hàm nghiến chặt, một tiếng tru kinh khủng rít qua kẽ răng. Rồi anh ta lại gục đầu xuống và nôn khan, nước bọt cứ thế rỉ ra mãi.

“Derek?”

Anh ra nôn, cả người rung đông nhấp nhô theo đợt nôn mửa. Đợi cho cơn phập phồng thở gấp lắng xuống, tôi dịch lần lần tới trước. Derek nghiêng đầu đi.

“Tôi giúp gì được không?”

Một giọng nói trong tôi vang lên, “Chắc chắn có đấy. Chạy ngay đi, để còn cứu lấy mạng mình.” Nhưng đấy chỉ là một lời cảnh báo nho nhỏ, thậm chí còn không nghiêm trọng, thật đấy, vì tôi chẳng có lý do để bỏ chạy. Đây không phải là một quái vật trong buổi diễn kịch ban chiều. Ngay cả lúc này, với lớp lông nhú trên hai cánh tay, ngón tay biến thành những móng vuốt, khi anh nhìn đi nơi khác và hét bảo tôi rời đi, tôi biết, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn là Derek.

“Em giúp gì được không?”

Một câu hỏi ngớ ngẩn. Tôi có thể hình dung ra phản ứng của anh vào lúc khác – khóe môi nhếch lên, hai mắt trợn tròn.

Nhưng sau câu nói “đi đi” không thật tâm, anh cúi người xuống đấy, đầu ngoảnh sang một bên, cơ thể rung rung, từng hơi thở rin rít kết thúc trong âm điệu run rẩy.

“Đừng.” Derek lại bấm tay sâu vào đất, hai cánh tay căng cứng rồi thả lỏng. “Đi.”

“Em không thể bỏ anh lại đây. Nếu em giúp được gì thì…”

“Đừng.” Anh rít vào một hơi, sau đó thốt ra thành lời. “Đừng đi.”

Anh khẽ ngước lên, chỉ đủ để tôi nhìn thấy một bên mắt màu lục mở to chất chứa nỗi kinh hoàng.

Tay chân Derek cứng ngắc, lại gồng lên khi anh nôn ọe ra bãi cỏ. Trong không khí chỉ toàn mùi tanh khiến người ta buồn nôn.

Và tôi cứ ngồi yên đó, chẳng hề động chân động tay, vì tôi chẳng thể làm gì giúp Derek. Hàng loạt ý tưởng lướt qua óc tôi và bị loại bỏ cũng nhanh như lúc nó xuất hiện. Tôi nhích từng chút sang và đặt tay lên cánh tay anh, cảm nhận thấy lớp lông thô trên lấn nóng hôi hổi đang quằn quại và rung động. Tất cả những việc tôi có thể làm chỉ có vậy – ngồi đấy và bảo cho anh biết là có tôi ở bên.

Sau đó, khi Derek nôn ọe lần cuối cùng, chất nôn đáp xuống hàng rào gần đấy chừng một mét, mọi thứ chấm dứt. Đơn giản là chấm dứt.

Dưới tay tôi, các cơ bắp của Derek vẫn còn cứng, nhưng lớp lông thô thì đã rút xuống. Rồi từ từ Derek thả lỏng người, hạ lưng, hai bàn tay đang bám lấy nền đất cũng lơi dần. Anh cúi người tại đấy, thở hồng hộc, đầu tóc bù xù.

Sau đấy anh sụm người nằm nghiêng sang một bên, đưa tay kiểm tra mặt mình, các ngón tay vẫn còn dài, rúm ró, móng tay dày cộm như móng vuốt. Derek cuộn người, co gối lại và rên rỉ.

“Em nên…? Simon. Em có nên gọi Simon không? Liệu cậu ấy có biêt…?”

“Không.” Giọng Derek khan khan trong yết hầu, như thể thanh quản anh không còn giống con người.

“Xong rồi,” một phút sau, anh nói. “Tôi nghĩ vậy. Khá chắc.” Derek xoa xoa gương mặt vẫn được hai bàn tay che lấy. “Lẽ ra không có chuyện này. Chưa đâu. Không, sau nhiều năm trời.”

Nói cách khác Derek biết thừa tình trạng sức khỏe của bản thân, chỉ là anh ta đã không mong đến… thời khắc biến đổi cho tới lúc anh trưởng thành. Tôi có chút tức giận khi biết anh đã lừa mình, khiến cho Simon nói dối tôi, nhưng tôi không có cách nào giận lâu được, không phải sau những gì tôi vừa thấy, không phải lúc tôi ngồi đây, nhìn anh trong chiếc áo ướt đẫm mồ hôi khi anh cố thở, người run run vì kiệt sức và đau đớn.

“Đi đi,” anh khẽ bảo. “Giờ tôi sẽ ổn thôi.”

“Em không…”

“Chloe,” anh nạt, qua giọng nói, tôi biết Derek nguyên bản đã quay trở lại. “Đi đi. Giúp Simon, bảo nó là tôi không sao.”

“Không.”

“Chloe…” Anh gọi tên tôi, giọng gầm gừ trầm thấp.

“Năm phút. Em muốn đảm bảo là anh ổn.”

Anh càu nhàu, nhưng đã chịu yên lặng nằm thả lỏng trên bãi cỏ.

“Xem kìa, anh làm rách quần áo rồi,” tôi nói, cố duy trì giọng thật nhẹ nhàng. “Hy vọng anh không thích cái áo đó, vì nó te tua quá cỡ.”

Đấy chỉ là một câu chuyện gây cười lãng nhách, nhưng Derek lại nói, “Ít ra thì tôi không biến xanh.”

“Ừ, chỉ…” tôi đang sửa nói “toàn lông lá” thì không sao thốt nổi từ ấy, não bộ tôi không tiêu hóa nổi cảnh tượng vừa xảy ra.

Cửa hậu sập mạnh. Derek đột ngột vụt dậy, hai tay nãy giờ ôm lấy mặt hạ xuống. Mũi anh trông rúm ró, to bự và tẹt, hai bên xương gò má nhô ra như thể đang vươn lên để chạm vào mũi, hai hàng chân mày rậm rịt. Chẳng hề quái dị, mà trông giống một người Neanderthal[1] được họa sĩ tái dựng lại hơn.

[1] Người Neanderthal là một loài trong chi người đã tuyệt chủng, các mẫu được tìm thấy trong thể Pleistocene (thể Canh Tân) ở châu Âu và một vài nơi thuộc phía Tây và trung Á.

Tôi vội nhìn sang nơi khác và lồm cồm bò đến góc nhà kho. Derek chụp lấy chân tôi.

“Em sẽ cẩn thận,” tôi nhỏ nhẹ trấn an. “Chỉ nhìn một cái xem sao thôi mà.”

Tôi nằm áp xuống đất, rón rén di chuyển đến ngã rẽ và quan sát kỹ xung quanh. Có ánh đèn pin rọi ngang qua sân.

“Một phụ nữ,” tôi khẽ giọng, cố nói càng nhỏ càng tốt. “Chắc là Rae – không đúng, quá gầy. Là cô Abdo chăng?”

Derek giật giật mắt cá chân tôi. Vì lúc nãy tôi đã xắn quần nên bàn tay anh giờ đang phủ trên làn da trần trên vớ tôi. Tôi có thể cảm nhận lòng bàn tay thô ráp của Derek, giống phần đệm thịt trên chân một chú cún.

“Đi đi,” anh thì thào. “Tôi sẽ nâng cô lên, giúp cô leo qua hàng rào. Bám chặt lấy và trèo…”

Ánh đèn pin vụt qua một vệt cỏ bị cắt trên sân sau.

“Ai ngoài đó?” Giọng người kia cao vút và the thé, nhấn trọng âm không rõ cho lắm.

“Là tiến sĩ Gill,” tôi thì thầm với Derek. “Cô ấy làm gì…?”

“Đừng bận tâm. Đi ngay!”

“Tôi biết có người đang ở đây,” tiến sĩ nói. “Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện.”

Tôi liếc nhìn Derek, gương mặt anh vẫn méo mó. Tiến sĩ Gill không thể nhìn thấy anh trong tình trạng thế này.

Tôi chộp lấy chiếc giày của anh mà mình đã làm rơi và đá văng ra thêm một chiếc của mình. Hành động ấy đủ làm anh bối rối để tôi vung chân khỏi tay anh và lao về phía hàng rào, len người vào giữa bờ rào và nhà kho. Vào giây cuối cùng, Derek chồm dậy và nhào đến chỗ tôi, nhưng vì tôi bị kẹt quá xa để với tới nên anh không theo kịp.

“Chloe! Trở lại đây! Sao em dám…”

Tôi cắm đầu đi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.