Triệu Hồi

Chương 7: Chương 7




TÔI VỨT BỘ ĐỒ CON MÀU HỒNG có đánh dấu tên Liz vào đống quần áo của cô rồi khựng lại. Đừng nói chúng tôi giặt đồ con cho nam sinh luôn đấy? Thật lòng hy vọng là không. Tôi xem xét kỹ chồng đồ, chỉ tìm thấy mấy món của Rae, Liz và Tori, thế là tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô gái...”

Một giọng đàn ông vang lên trên đầu tôi. Tôi đờ người ra, nhưng vẫn cố buộc mình tiếp tục công việc phân loại. Chẳng có ai ở đây. Ồ, nếu như có, ông ta không có thực. Đây là cách tôi cần để xử lý việc này. Không giật nảy mình như là một con mèo bị cháy sém lông. Quyết tâm chịu đựng. Nghe thấy các giọng nói, nhìn thấy những bóng ma và lờ đi tất.

“... đến đây nào...”

Giọng nói vọng qua bên này phòng. Tôi cầm cái quần lọt khe ren đỏ đánh dấu tên Tori lên và nghĩ đến mớ đồ con bằng vải cotton của mình.

“... đằng này...”

Tôi cố chú tâm vào việc làm thế nào kiếm được đồ con khá khẩm hơn trước khi có ai đó giặt đồ của tôi, nhưng hai tay tôi bắt đầu run lên vì nỗ lực lờ giọng nói kia đi. Nhìn một cái thôi. Chỉ một...

Tôi liếc mắt qua bên kia phòng. Đằng đó chẳng có ai. Tôi thở dài, tiếp tục phân loại.

“... cửa... bị đóng...”

Tôi nhìn cánh cửa đóng kín. Ngày từ đầu tôi đã nhìn qua đó, cửa đóng chặt cứng, chứng tỏ giọng nói chỉ là tưởng tượng thái quá của tôi thôi.

Sao mày phải cần đến bằng chứng đó? Chuyện đó sẽ có gì khác sao?

Tuyệt. Có đến hai giọng nói phải lờ đi.

“Mở cửa ra xem nào... có cái này... cho cô xem...”

Ha! Giờ thì hệt như một cảnh phim kinh điển rồi nhé: Chỉ việc đến đây và nhìn ra sau cánh cửa đóng kín thôi cô gái. Tôi phá lên cười, nhưng tiếng cười nghe cứ run run, the thé thế nào.

Bình tĩnh. Hoặc chịu đựng, hoặc là bạn sẽ không tài nào thoát được họ.

Tôi lén nhìn ra chổ cánh cửa. Trông giống một phòng để đồ thông thường. Nếu thực sự tin giọng nói từ trong đầu mình phát ra, vậy thì cái gì đang ngăn tôi mở cửa?

Tôi sải bước đi đến đấy, đồng thời ép mình đặt chân này ra trước chân kia, như thể thừa biết, nếu ngừng lại, tôi sẽ mất tinh thần chắc luôn.

“Tốt rồi... đến đây...”

Tôi nắm lấy tay nắm cửa, lớp kim loại dưới tay tôi thật lạnh lẽo.

“... mở ra...”

Tôi từ từ xoay tay cầm. Vặn được một phần tư, tôi ngừng lại, lắc lắc tay nắm.

“Bị khóa rồi. Giọng tôi vang vọng qua phòng giặt.

Tôi xóc xóc nắm đấm cửa nghe chói tai thêm lần nữa, đoạn thình lình vặn mạnh. Cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.

“Chìa khóa... tìm thử... mở ra...”

Tôi ấn ấn hai bên thái dương. “Cửa khóa rồi nên tôi đi lên đây,” tôi đáp.

Vừa quay người lại, tôi đâm sầm vào một bức tường thịt rắn chắc và lần thứ hai trong ngày, tôi bật ra tiếng hét chói lói đúng kiểu con gái. Ngước mắt lên, tôi thấy ngay bản mặt lần trước đã làm mình thét váng.

Tôi sẩy chân bật ngửa ra sau và thiếu chút nữa là ngã nếu không có cánh cửa ở đó. Derek chẳng làm gì để đỡ, chỉ đứng đó thọc tay vào túi quần khi tôi hoàn hồn lại.

“Cô đang nói chuyện với ai vậy?” anh ta hỏi.

“Một mình tôi.”

“Ừm hứm.”

“Giờ, nếu anh không phiền, tôi...”

Khi Derek không mảy may suy suyển, tôi bước sang mặt bên, đi vòng qua. Anh ta chặn tôi lại.

“Cô vừa thấy ma đúng không?” anh ta nói.

Lòng thấy nhẹ nhõm, tôi gượng cười. “Tôi không thích làm anh phải thất vọng, nhưng làm gì có ma cỏ nào chứ.”

“Ừm hứm.”

Derek đảo mắt nhìn quanh phòng giặt như một cảnh sát tìm kiếm một tên tù vượt ngục. Khi quay lại nhìn tôi, ánh mắt săm soi dữ dội ấy làm sống lưng tôi như bị rút ra ngoài.

“Cô nhìn thấy gì thế, Chloe?”

“Tôi-tôi-tôi chẳng t-t-t...”

“Nhỏ tiếng nào.” Derek gắt gỏng một cách thiếu kiên nhẫn. “Trông họ thế nào? Họ có nói chuyện với cô không?”

“Anh thật muốn biết sao?”

“Phải.”

Tôi cắn môi đoạn kiễng chân lên. Anh ta cúi xuống, dỏng tai lắng nghe.

“Họ mặc ga trải giường trắng và có hố mắt to đùng. Rồi họ kêu ‘Ê!’”. Tôi quắc mắt nhìn lên anh ta. “Giờ thì tránh đường cho tôi.”

Tôi cho rằng Derek sẽ cười nhạo. Khoanh tay lại và nói, Đến lượt tôi, cô nhóc.

Anh ta cong môi và tôi làm ra vẻ cứng rắn hơn, rồi tôi nhận ra là anh ta đang cười. Đang chế giễu tôi.

Derek đứng sang một bên. Tôi chạy vụt qua anh ta về phía cầu thang.

Tiến sĩ Gill là một phụ nữ nhỏ con với chiếc mũi dài sọc của loài gặm nhấm và đôi mắt ốc nhồi như chuột. Đôi mắt ấy nhìn tôi chăm chú như thể tôi thuộc họ nhà chuột – với từng cú co giật phải được ghi chép vội vàng vào sổ tay. Trước kia tôi từng có bác sĩ trị liệu. Hai người. Sau khi mẹ tôi qua đời. Tôi ghét người đầu tiên, một ông già thở ra thối hoắc ưa nhắm mắt, hệt như đang ngủ trưa mỗi khi tôi nói chuyện. Tôi than phiền xong, bác sĩ thứ hai được cử đến, Tiến sĩ Anna, một phụ nữ có mái tóc đỏ rực thường nói đùa với tôi, làm tôi nhớ đến mẹ, và đã giúp tôi tiến bộ. Sau mười phút tiếp xúc với Tiến sĩ Gill, tôi biết cô ấy là người chừng mực. Dường như cô tử tế vừa phải, lắng nghe cẩn thận, nhưng cô sẽ không khơi mào mẩu chuyện cười nào khi chưa đúng lúc.

Chúng tôi chuyện trò về việc nghỉ ngơi; ăn uống; tôi nghĩ gì về những người khác; và phần lớn là, tôi thấy thế nào khi sống ở đây. Tôi đã nói dối phần cuối. Tôi có ngốc đâu. Nếu muốn ra khỏi đây, tôi sẽ không rên rỉ là mình không thuộc về nơi này hay phàn nàn rằng ai đó đã phạm sai lầm kinh khủng.

Thế nên tôi nói là tôi biết cha và dì đã làm một việc đúng đắn khi cho tôi vào Nhà mở Lyle, và tôi quyết tâm sẽ tiến bộ hơn, dù cái giá có như thế nào đi nữa.

Gương mặt như chuột của Tiến sĩ Gill giãn ra. “Thế rất ư chín chắn. Cô rất vui khi nghe em nói vậy.”

Tôi gật đầu và cố tỏ ra thành thật.

“Giờ thì, Chloe, em có bao giờ nghe nói đến chứng tâm thần phân liệt chưa?”

Tim tôi ngừng đập. “Tâm-tâm thần phân liệt?”

“Phải. Em biết gì về chứng đó không?”

Mồm tôi há ra rồi khép lại, não bộ từ chối nhập thêm từ đó.

“Chloe?”

“C-cô nghĩ là em bị tâm thần ư?”

Tiến sĩ mím chặt miệng. “Chúng tôi không dùng từ đó đâu, Chloe. Thực ra thì chúng tôi chẳng thích dùng những từ như vậy lắm. Nhưng chẩn đoán là một bước quan trọng trong quá trình trị liệu. Một bệnh nhân phải được biết tình trạng của mình, hiểu và chấp nhận tình trạng đó trước khi chúng tôi bắt tay vào chữa trị.”

“Nh... nhưng em mới đến đây. Làm sao cô-cô có thể nhận định là...”

“Em còn nhớ lúc ở bệnh viện không? Bác sĩ em nói chuyện? Bài kiểm tra em đã làm?”

“Họ phát hiện thấy chứng tâm thần phân liệt ạ?”

Tiến sĩ Gill lắc đầu. “Trong khi các nhà khoa học đang nghiên cứu để tìm ra cách chuẩn đoán căn bệnh này thật chính xác thì chúng ta chưa có kết luận nào thuyết phục. Dù sao những bài kiểm tra đó cũng loại bỏ các khả năng, như là khối u hay dùng thuốc. Sau khi nhận được kết quả và kết hợp với các triệu chứng của em, chẩn đoán thích hợp nhất có vẻ là chứng tâm thần phân liệt.”

Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn. “Cô nghĩ em bị tâm thần phân liệt.”

“Em biết chứng bệnh đó chứ?” Tiến sĩ từ tốn hỏi, như thể cô ấy bắt đầu nghi ngờ trí thông minh của tôi.

“Em đã từng xem bộ phim A beautiful mind.”

Lại thêm một lần mím môi. “Đó là kiểu của Hollywood, Chloe à.”

“Nhưng nó được dựa trên một câu chuyện có thật phải không?”

“Dựa trên thôi.” Giọng tiến sĩ thật êm ái. “Qua hồ sơ của em, cô được biết em thích phim ảnh, điều đó thật tuyệt. Nhưng đấy không phải là nơi tốt lành để học hỏi về bệnh tâm thần. Bệnh tâm thần phân liệt có nhiều hình thái và cấp độ, nhưng bệnh trạnh của em thì không giống thế.”

Không ư? Tôi đã nhìn thấy những người không có thực, giống như người đàn ông trông bộ phim đó.

Tiến sĩ Gill nói tiếp. “Em biết gì về chứng bệnh mà chúng tôi gọi là tâm thần phân liệt vô định hình chưa, nghĩa là em đang có một số triệu chứng ban đầu nhất định – trong trường hợp của em là thấy ma và nghe thấy các giọng nói. Chứng ảo thính và gặp ảo giác ấy?”

“Thế còn hoang tưởng thì sao ạ?”

“Chúng tôi không phát hiện thấy chứng ấy. Em không có dấu hiệu của việc cư xử vô tổ chức và nói năng mất trật tự.”

“Còn nói lắp thì thế nào hả cô?”

Tiến sĩ lắc đầu. “Chẳng liên quan gì. Em chưa biểu lộ một triệu chứng nào khác.”

“Em sẽ chứ? Sau này ấy?”

“Không nhất thiết là vậy. Dĩ nhiên, chúng ta sẽ thận trọng, nhưng chúng ta sẽ không mắc mớ gì đến chúng sớm. Thường thì việc chẩn đoán không được thực hiện cho đến khi bệnh nhân sắp qua tuổi vị thành niên hay hai mươi mấy. Cũng giống như việc phát hiện một căn bệnh vào giai đoạn đầu vậy, khi đó chúng ta sẽ có cơ hội tốt nhất để giảm thiểu sự phát triển của nó.”

“Vậy thì tống khứ nó đi.”

Im lặng một đỗi, tiến sĩ sờ lên sợi dây đeo cổ dài thòng buộc dây. “Bệnh tâm thần phân liệt... không phải như một cơn cảm cúm đâu Chloe. Là vĩnh viễn đấy.”

Máu lưu thông rần rật trong hai tai tôi, át đi những lời lẽ của tiến sĩ. Có ấy cúi người chạm vào đầu gối tôi.

“Chloe, em đang nghe tôi nói đấy chứ.”

Tôi gật đầu.

Tiến sĩ ngồi ngay lại. “Bệnh này không phải là một bản án chung thân. Nhưng nó kéo dài suốt đời. Giống bệnh suyễn. Bằng việc thay đổi lối sống và dùng thuốc điều trị, ta sẽ kiểm soát được nó và em có thể hướng đến một cuộc sống bình thường. Sẽ chẳng có ai nhận ra là em bị bệnh này, trừ phi em nói cho họ biết.” Tiến sĩ ngả người ra sau, bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi. “Lúc nãy em có nói mình đã quyết tâm làm bất cứ điều gì cần thiết để vượt qua tình trạng bây giờ. Tôi biết em đang hy vọng chữa trị nhanh chóng, nhưng căn bệnh này đòi hỏi cả sự cẩn trọng lẫn quyết tâm đấy. Em vẫn sẵn sàng tiến hành chứ, Chloe?”

Tôi lại thêm thắc mắt. Vậy là bệnh này thường đùng một cái xuất hiện mà không báo trước sao? Một ngày kia bạn đang đi lòng vòng, hoàn toàn bình thường, ngày kế tiếp bạn đã thấy ảo giác và sẽ vừa chạy vừa la hét khắp hành lang? Rồi, ầm, bạn được bảo là bạn bị mắc chứng tâm thần phân liệt, trường hợp kín?

Mọi chuyện có vẻ quá sức đột ngột. Nhưng khi nhìn Tiến sĩ Gill, người đang quan sát tôi một cách mong đợi để chuyển qua giai đoạn tiếp theo, tôi e nếu mình mở miệng nói gì thì sẽ nghe như tôi đang phủ nhận; và nếu làm vậy, tôi sẽ không bao giờ được ra khỏi Nhà mở Lyle.

Vậy nên tôi gật đầu. “Em chỉ muốn tiến bộ hơn.”

“Tốt. Thế chúng ta bắt đầu nhé.”

Tiến sĩ Gill giải thích việc kê thuốc được cho là sẽ chặn được chứng ảo giác. Một khi họ điều chỉnh lại liều lượng, sẽ không có bất cứ tác dụng phụ đặc biệt nào, nhưng thời gian đầu có lẽ tôi sẽ bị ảo giác từng phần, trầm cảm và hoang tưởng. Tuyệt! Nghe cứ như chữa trị thì cũng tệ hại chẳng khác nào mắc bệnh.

Tiến sĩ Gill đảm bảo với tôi đến lúc tôi rời khỏi nhà mở, việc uống thuốc sẽ không khác mấy việc uống thuốc chữa hen suyễn mỗi ngày. “Đấy là cách em cần nghĩ đến bệnh tâm thần phân liệt đấy Chloe. Giống như một căn bệnh cần dùng thuốc. Em chẳng làm gì gây ra nó cả.”

Và có khả năng vô phương cứu chữa nốt.

“Em sẽ phải trải qua một thời kỳ trầm cảm, bức bối và thậm chí là cự tuyệt. Đó là chuyện tất yếu, và chúng ta sẽ giải quyết nó trong buổi gặp mặt. Mỗi ngày em sẽ gặp tôi một giờ.”

“Và cũng có những buổi gặp mặt nhóm chứ ạ?” tôi hỏi.

“Không. Một ngày nào đó biết đâu em sẽ cho là mình muốn học hỏi động lực từ việc trị liệu theo nhóm và chúng ta sẽ thảo luận vấn đề đó sau, nhưng ở Nhà mở Lyle, chúng tôi tin riêng tư là yếu tố then chốt. Em cần hoàn toàn chấp nhận tình trạng của mình trước khi thấy thoải mái để chia sẻ với người khác.”

Tiến sĩ đặt cuốn sổ ghi chép trên bàn rồi bắt chéo tay trên đầu gối. “Và việc đó dẫn đến chủ đề cuối cùng của chúng ta trong hôm nay. Sự riêng tư. Tôi tin em đã đoán ra, tất cả những người sống ở đây đều có vấn đề về tâm thần. Nhưng đó là chuyện ai ai cũng cần phải biết. Chúng tôi sẽ không tiết lộ chi tiết bệnh trạng của em, các triệu chứng hay liệu pháp điều trị với bất kỳ ai ở đây. Nếu có người nào gây áp lực với em về tình trạng cụ thể, em phải đến gặp chúng tôi ngay lập tức.”

“Họ biết cả rồi.” Tôi lầm bầm.

“Sao cơ?”

Vẻ giận dữ trong mắt tiến sĩ mách bảo với tôi rằng lẽ ra tôi nên giữ mồm giữ miệng. Sau lần chữa trị trước, tôi biết việc chia sẻ bất cứ điều gì gây phiền hà cho mình là rất quan trọng, nhưng tôi không cần thiết phải bắt đầu trú ngụ tại Nhà mở Lyle bằng cách ngồi lê đôi mách.

“K-không phải về bệnh tâm thần phân liệt đâu ạ. Chỉ là... người nào đó biết em nhìn thấy thứ gì. Ma ấy. Điều em chưa bao giờ thổ lộ. Với bất cứ ai.”

“Ai thế?”

“Em-em không nên nói thì tốt hơn. Chẳng phải chuyện to tát đâu cô.”

Tiến sĩ thôi không bắt chéo tay nữa. “Chà, đấy là chuyện lớn đấy Chloe. Nhưng tôi cũng đánh giá cao việc em không muốn người khác gặp rắc rối. Tôi nghĩ mình biết người đó. Ắt hẳn em ấy đã nghe trộm chúng tôi bàn về chứng ảo giác của em và tự mình đưa ra kết luận...” Tiến sĩ phẩy tay một cách coi thường. “Các hồn ma. Tôi lấy làm tiếc về việc này, nhưng tôi cam đoan chuyện ấy sẽ được xử lý thật thận trọng.”

“Nhưng...”

“Em ấy sẽ không biết em đã kể gì với chúng tôi, nhưng việc đó phải được giải quyết.” Tiến sĩ dựa lưng vào ghế. “Tôi lấy làm tiếc vì ngay ngày đầu em đến đây đã có sự cố. Những người trẻ tuổi thì, lẽ tự nhiên thôi, tò mò, và, cũng khó khăn tựa như chuyện chúng tôi cố mang đến sự riêng tư, chuyện này không phải lúc nào cũng khả dĩ, giống như việc sống trong các khu phố vậy.”

“Sẽ ổn thôi ạ. Chẳng ai làm to chuyện này đâu.”

Tiến sĩ gật đầu. “Những bạn trẻ ở đây có hạnh kiểm tốt. Nói chung bọn họ rất lễ phép và không kêu ca phàn nàn gì. Điều đó rất quan trọng với Nhà mở Lyle. Em có một chặng đường gian nan phía trước và tất cả chúng tôi có mặt ở đây để giúp chuyến hành trình đó trôi chảy hết mức có thể.”

Bệnh tâm thần phân liệt.

Tiến sĩ Gill có so sánh chứng ấy với một căn bệnh hay một sự bất lực của cơ thể bao nhiêu lần đi nữa thì cũng chẳng hề gì, chuyện đó không giống nhau. Chỉ là không đúng thôi. Tôi bị tâm thần phân liệt.

Nếu bắt gặp hai người đàn ông trên vỉa hè, một người ngồi xe lăn và người kia đang nói chuyện với ông ta, tôi sẽ vội vã mở cửa cho ai nào? Và ai sẽ là người tôi né qua tránh?

Tiến sĩ Gill nói đó chỉ là vấn đề tiếp nhận điều trị và học cách đương đầu. Nếu chuyện đó dễ như trở bàn tay, tại sao mọi người lại đi thơ thẩn trên đường và lảm nhảm một mình? Tại sao những người vô gia cư với đôi mắt điên dại lại la hét vào không khí?

Việc nhìn thấy những người không có thực. Nghe thấy những tiếng nói mà bản thân chúng không tồn tại.

Chứng tâm thần phân liệt.

Như tôi vậy.

Sau buổi học, tôi trốn vào phòng nghe nhìn suy nghĩ. Khi Simon bước vào thì tôi đang cuộn tròn trên ghế sô pha đôi ôm chặt gối vào lòng.

Không nhìn thấy tôi, cậu ta băng qua phòng và chộp lấy mũ chơi bóng chày trên bàn máy vi tính. Ê ê a a khe khẽ, cậu ta tung mũ lên cao rồi bắt lấy.

Trông cậu ta thật vui vẻ.

Làm sao cậu ta có thể vui vẻ ở đây được chứ? Thoải mái, có lẽ vậy. Nhưng còn vui vẻ?

Simon thảy nhẹ cái mũ lên rồi chụp lấy, đoạn khựng lại, mắt nhìn chăm chú vào cửa sổ. Tôi không thấy biểu cảm trên mặt Simon, nhưng cậu ta cứ bất động như thế. Và rồi đầu cậu ta bất ngờ giật giật. Simon quay lại và trông thấy tôi. Chút ngạc nhiên thoáng qua, sau đó là một nụ cười ngoác tận đến mang tai.

“Ơ này.”

“Chào cậu.”

Simon bước đến gần, nụ cười nhạt đi. “Cậu khỏe chứ?”

Câu Tớ khỏe đã chực sẵn trên môi nhưng tôi không sao thốt ra được. Tôi không khỏe. Tôi những muốn nói rằng mình không hề khỏe chút nào. Tôi muốn chuyện sẽ đâu vào đấy khi nói ra câu đó. Nhưng so với nụ cười toe toét kia thì sự quan tâm trong giọng Simon không sâu sắc lắm, ánh mắt cũng thế. Cả hai đều lạnh nhạt, giống như cậu ta đang cố tỏ ra tốt bụng vì mình là một anh chàng tử tế và đó là việc đúng đắn phải làm.

“Tớ khỏe.” Tôi nói.

Simon cuộn vành nón lại, quan sát tôi, sau đó gật đầu. “Ừ. Nhưng một lời khuyên nhé? Đừng để họ bắt gặp cậu trốn ở đây. Tương tự như việc cậu đi vào phòng suốt ngày. Cậu sẽ được nghe ca một bài về chuyện thơ thẩn vô bổ.”

“Tớ không...”

Simon giơ tay lên. “Là họ nói chứ không phải tớ. Tớ chỉ đang cảnh báo cậu thôi. Cậu có thể gỡ gạc bằng cách bật TV lên và vờ là cậu đang xem chẳng hạn. Nhưng họ sẽ vui vẻ hơn nếu cậu rời giường và tham gia các hoạt động, như là thường xuyên đi với chúng tớ. Chúng tớ là một nhóm được đấy. Cũng không điên rồ gì cả.”

Nụ cười tươi rói của Simon làm dạ dày tôi hẫng nhẹ. Tôi ngồi dậy, cố nói gì đó nhằm níu kéo cậu ta ở lại. Tôi thực sự muốn được trò chuyện. Không phải về Tiến sĩ Gill. Cũng chẳng phải về căn bệnh tâm thần phân liệt. Bất cứ điều gì, nhưng điều đó làm Simon trông có vẻ bình thường và tôi cần một thứ bình thường đến chết mất.

Nhưng ánh mắt Simon đã chuyển về hướng cửa ra vào. Chắc thế, cậu ta nghĩ tôi nên ra ngoài mà... với một ai khác. Cậu ta chỉ đang cho cô gái mới đến một lời khuyên.

Nơi đằng cửa tối lại và nụ cười trên môi Simon chợt xán lạn.

“Ơ anh. Đừng lo. Em không quên anh đâu. Em đang nói chuyện với Chloe thôi.”

Simon vẫy vẫy về phía tôi. Derek nhìn vào, mặt ngây ra như thể nghĩ Simon đang ra hiệu với đồ đạc trong phòng.

Cảnh tượng trong tầng hầm chợt lóe trở lại – Derek đã cho là tôi đang nói chuyện với ma. Anh ta có mách lẻo với Simon không nhỉ? Chắc là có. Tôi cá họ đã cười nhạo một đứa con gái bị điên đến đau ruột thì thôi.

“Chúng tớ sắp ra ngoài sân sau.” Simon nói. “Lòng vòng banh bóng trong giờ giải lao. Hoan nghênh cậu tham gia.”

Lời mời tuôn ra nhẹ bẫng, thản nhiên, và thậm chí cậu ta còn không đợi lấy một câu trả lời trước khi đi ra và khẽ chạm trúng Derek. “Em sẽ bảo bà Talbot vô hiệu cái chuông.”

Derek vẫn đứng yên một chỗ. Quan sát tôi.

Nhìn chằm chằm vào tôi.

Như thể tôi là một đứa dị hợm.

Như thể tôi là một kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt.

“Chụp hình lại đi.” tôi gắt gỏng. “Như thế sẽ lưu giữ được lâu hơn đấy.”

Anh ta chả chớp mắt đến một cái. Cả bỏ đi cũng không nốt. Chỉ chăm chú nhìn tôi, như thể tôi chưa từng nói gì hết. Anh ta sẽ rời đi khi anh muốn. Và Derek làm thế thật, cất bước bỏ ra ngoài mà chẳng hề nói lời nào.

Khi tôi ra khỏi phòng nghe nhìn, chỉ có bà Talbot ở gần đấy. Những đứa trẻ khác đã về lớp sau giờ giải lao. Bà sai tôi vào bếp gọt củ – lần này là khoai tây.

Trước khi bắt tay vào việc, bà đưa tôi một viên thuốc khác. Tôi những muốn mở miệng thắc mắt khi nào mình có thể mong đợi số thuốc bắt đầu có tác dụng, nhưng nếu làm thế, tôi sẽ phải thừa nhận việc mình vẫn nghe thấy các giọng nói. Mặc dù tôi chẳng nhìn thấy gì hết. Chỉ là một bàn tay vào lúc sáng, ngay sau khi tôi uống thuốc. Vậy nên có lẽ là chúng đã hiệu nghiệm. Biết đâu là chẳng có gì khá khẩm hơn chuyện này thì sao? Và rồi sau đó tôi sẽ làm gì đây?

Giả vờ đi. Chặn các tiếng nói lại và giả vờ là chẳng nghe thấy gì. Học cách...

Một tiếng thét vang vọng khắp nhà.

Tôi giật thót, dụng cụ bóc vỏ rơi xuống chậu rửa kêu loảng xoảng. Tim đập mạnh trong ngực, tôi nghe ngóng chờ xem có phản hồi gì không. Nếu chẳng có gì thì nghĩa là tiếng hét đó ở trong đầu tôi. Ngó nghiêng, tôi đang học cách đấy.

“Elizabeth Delaney! Quay trở vào đây ngay!”

Có tiếng cửa sập lại thật mạnh. Tiếng bước chân rầm rập dọc theo hành lang, được nhấn mạnh bởi những tiếng nức nở. Lông tóc trên cổ tôi dựng đứng lên khi tôi nghĩ đến cô gái khóc thít thít ở trường. Tôi cố buộc mình nhìn ra phía cửa và mở cửa he hé ra, đúng ngay lúc đó tôi nhìn thấy Liz lảo đảo đi lên cầu thang.

“Thưởng thức màn trình diễn đấy à?”

Giật mình, tôi bắt gặp cú quắc mắt của Tori trước lúc cô ta vội vã theo sau bạn mình. Cô Van Dop từ phòng khách sải chân bước ra, đi vào hành lang.

“Tôi thấy rồi nhé!” một giọng nói khác oang oang vọng ra từ phòng học. “Tôi trông chờ một vài rắc rối từ cách cư xử trong việc giám hộ ở một nơi thế này, nhưng em học sinh đó cần đến sự giúp đỡ chuyên môn.”

“Cô Vương, làm ơn đi!” Cô Van Dop nói. “Không phải trước mặt...”

“Em ấy đã ném bút chì vào tôi đau điếng. Như vũ khí ấy. Thêm cỡ phân rưỡi nữa là lòi mắt tôi rồi. Em ấy cào lên da. Máu. Từ một cây bút chì! Tất cả chỉ vì tôi dám gợi ý một học sinh lớp mười lẽ ra nên hiểu được đại số căn bản!”

Cô Van Dop quày quả đi vào hành lang, nhưng người phụ nữ kia đã bỏ đi mất vào một lớp học khác.

“Số của giám đốc đâu? Tôi bỏ việc. Em học sinh ấy là một mối đe dọa...”

Một bóng đen sượt qua chỗ tôi, tôi quay lại và nhìn thấy Derek đang đứng ngay bên cạnh. Khi cửa phòng ăn đóng sầm lại sau lưng anh ta, tôi thoáng thấy mấy quyển sách và một cái máy tính nằm ngổn ngang trên bàn. Hẳn là anh ta đã ở đó suốt, tự học một mình.

Khi Derek chõ mắt nhìn tôi, tôi những mong nghe thấy những lời châm biếm về việc nghe trộm, thế nhưng anh ta chỉ lầm bầm, “Chào mừng cô đến với nhà thương điên,” đoạn bước qua và thoáng đụng phải tôi trên đường trở vào bếp chôm thêm vài món ăn vặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.