Triệu Hồi

Chương 8: Chương 8




SAU VỤ ĐÓ, MỌI THỨ YÊN ẮNG NHƯ CŨ. Giống như sự yên lặng trước cơn bão, chỉ là nghịch đảo lại mà thôi. Các cô y tá đặt bữa tối vào trong lò, kế đó là tập trung hết vào phòng Tiến sĩ Gill để thảo luận, nhằm tránh bị làm phiền.

Chẳng ai tán đồng với cách giải thích của cô Vương về sự việc nói trên. Không một ai cố bảo đó chỉ là một tai nạn. Dường như cũng chẳng có ai ngạc nhiên rằng Liz suýt chút nữa chọc mù mắt một ai đó.

Đến giờ ăn tối, bà Talbot dọn thức ăn ra bàn, sau đó lại quay vào văn phòng. Liz nhập nhóm với chúng tôi, mệt mỏi và im thin thít. Simon lén đưa cho cô một hộp nước ép, dù chúng tôi nghĩ đáng ra phải uống sữa mới đúng. Tori lởn vởn bên cạnh dỗ cô ăn. Thậm chí cả Rae và Peter cũng cố nói chuyện như thể muốn làm cho cô xao lãng. Chỉ có Derek và tôi là không dự phần.

Sau bữa tối, Tori nhắc Liz đây là tối xem phim, khi bọn họ có thể nhận một đĩa DVD được chuyển đến. Cô ta ưu tiên cho Liz chọn, nhưng Liz có vẻ như bị choáng trước trách nhiệm và nhìn bọn tôi cầu cứu. Simon gợi ý, nhưng bảo là cậu ta sẽ không xem đâu – cậu ta và Derek có đồ án phải làm mà ngày mai là đến kỳ nộp rồi. Cuối cùng Liz chọn một bộ phim hài lãng mạn. Trong khi Liz và Tori đến bảo các y tá, Rae thông báo rằng cô ấy phải đi gấp quần áo mới giặt. Tôi bảo để tôi giúp.

Mỗi đứa chúng tôi mang một giỏ vào phòng của Rae với Tori. Một lần nữa tôi thấy có sự không hài lòng với sự xếp phòng. Xin thề là tôi đã nhìn thấy những vệt bút chì nghuệch ngoạc trên bậu của sổ ngăn đôi căn phòng.

Phía bên Tori sạch sẽ y hệt chỗ tôi khi tôi mới vào đây. Chẳng có gì trên tường. Trên giường và dưới sàn cũng không có nốt. Bề mặt nào cũng sạch nhẵn, ngoại trừ hai khung hình trên tủ cá nhân. Một bức chụp Tori cùng cha mẹ cô ta, bức kia chụp một con mèo giống Siamese bự chảng.

Còn bên Rae thì đủ độ bừa bãi cho cả hai bọn họ. Áo thể thao có mũ trùm giăng trên cột giường, sách giáo khoa vất tứ tung trên bàn học, đồ trang điểm để mở trên tủ cá nhân, áo quần lòi ra khỏi ngăn kéo. Phòng của một người chẳng hiểu sao mình lại phải vứt đi các thứ đi trong khi cô ấy chỉ việc dùng lại vào hôm sau. Tường bên ấy kín ảnh dán băng keo.

Rae đặt giỏ lên giường Tori, sau đó đóng cửa lại. “Được rồi, tớ có thể nói quanh co, nhưng tớ ghét phải làm vậy, nên tớ sẽ vào thẳng vấn đề ngay đây. Không biết tớ có nghe đúng không nhỉ? Rằng cậu ở đây vì cậu thấy ma?”

Câu nói Tớ không muốn nhắc đến chuyện này chực sẵn trên môi tôi. Nhưng tôi thực sự muốn thổ lộ. Tôi tha thiết muốn cầm điện thoại lên và gọi cho Kari hay Beth, nhưng tôi không chắc họ đã nghe được bao nhiêu về chuyện của mình và liệu họ thấu hiểu cho tôi chăng. Người không mấy giống như lấy tôi làm trò đùa hay bàn tán xôn xao về rắc rối của tôi đang ở ngay đây, hỏi han tôi. Vậy nên tôi kể hết cho Rae nghe.

Khi tôi dứt lời, Rae khuỵu gối xuống, cầm lên một cái sơ mi trong ít nhất là ba mươi giây trước khi nhận ra mình đang làm gì và gấp nó lại.

“Ối chà!” cô nói.

“Chả trách tớ lại ở đấy chứ gì?”

“Và mọi chuyện bắt đầu như vậy trước khi cậu “có” lần đầu tiên à? Có lẽ là như thế. Bởi vì cậu thuộc vào dạng đến kỳ trễ, hết thảy mọi thứ gia tăng dần, và rồi…bùm.”

“Như siêu năng lực ấy à?”

Rae bật cười. “Vậy thì cậu tìm kiếm thông tin về chuyện đó chưa?”

“Tìm kiếm gì cơ?”

“Người bảo vệ ấy.”

Thấy tôi cau mày. Rae nối tiếp. “Không phải cậu bị một ông mặc đồng phục bảo vệ đuổi theo sau? Và ông ta bị bỏng, hệt như bị chết cháy hay nổ gì đó. Nếu như có chuyện đó thật thì báo chí sẽ đăng tin. Cậu có thể tìm trên mạng.”

Tôi sẽ không nói rằng mình chưa từng nãy ra ý nghĩa đó, nhưng tôi chỉ cho phép nó nhẹ thoáng qua não bộ của mình giống như một gã trần như nhộng chạy qua một sân bóng để mua vui, di chuyển nhanh đến nỗi tôi còn không nhìn rõ nữa là.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thật sự thấy ma?

Tâm trí tôi loé lên cảnh báo đừng nghĩ đến, nhưng phần nào đó sâu thẳm hơn trong tôi lại thấy hứng thú, muốn tìm hiểu mọi việc cặn kẽ.

Tôi xoa xoa hai bên thái dương.

Hồn ma không có thật. Chỉ người điên mới thấy ma. Những gì tôi nhìn thấy chỉ là do chứng hoang tưởng, và tôi càng sớm chấp nhận chuyện đó thì sẽ càng mau được ra khỏi đây.

“Nếu là thật thì ngầu quá xá,” tôi cẩn trọng nói. “Nhưng Tiến sĩ Gill bảo việc thấy ma là một dấu hiệu rõ ràng cho bệnh tâm thần.”

“À, chuyện bệnh lí ấy hả. Chúa ơi, ở đay họ thích mấy tên bệnh lắm đấy. Thậm chí còn không để một cô gái trải qua ngày đầu tiên của cô ấy mà không gán cho một bệnh. Của tớ là chứng cuồng phóng hoả.” Rae bắt gặp ánh mắt của tôi. “Phải rồi, tớ biết. Đáng ra chúng ta không được phép chia sẻ. Bảo vệ sự riêng tư của chúng ta. Tào lao quá! Họ chỉ không muốn chúng ta so sánh những bản ghi chép.”

Rae xếp mấy cái vớ thành hàng và bắt đầu phân cặp. “Cậu đừng cho là thế.”

“Có lẽ với một chứng như cuồng phóng hoả thì nghe gần như…ngầu. Nhưng còn có những thứ khác, mấy bệnh lý, rằng chúng ta có thể không muốn chia sẻ.”

“Như là gì ?”

Tôi tập trung vào việc sắp xếp với được một phút. Tôi muốn kể cho Rae nghe. Chuyện hồn ma. Việc tôi thấy sợ hãi vì nghe như mình là một đứa dị hợm, tôi muốn kể cho một ai đó, để xem xem người ấy nói gì và nhận được một ý kiến khác.

“Họ nói tớ mắc chứng tâm thần phân liệt.”

Tôi chăm chú nhìn phản ứng của Rae. Chỉ duy nhất một cái cau mày khẽ vì lung túng.

“Đó có phải chứng đa nhân cách không?”

“Không. Tâm thần phân liệt là, giống như, cậu biết đấy, tâm thần phân liệt.”

Tôi giơ một cái áo phông thuỷ thủ màu trắng với những vệt bẩn mờ mờ dưới nách lên. Không cần phải kiểm tra tên. Tôi gấp áo lại và thêm vào chồng của Derek. “Còn cả mớ các triệu chứng khác, nhưng tớ không mắc phải.”

“Chẳng triệu chứng nào hết sao?”

“Chắc là không.”

Rae ngả lưng ra sau, chân để thông xuống. “Thấy chưa. đó chính là rắc rối của tớ. Cậu phát sinh một triệu chứng quái dị đính ngay vào đó một tên bệnh, cho dù cậu chỉ có một vấn đề thôi. Và giống như cậu bị ho và họ phán cậu viêm phổi. Tớ cũng cá là còn cả đống dấu hiệu của chứng cuồng phóng hoả. Tớ không mắc những dấu hiệu đó.”

Ánh mắt Rae dán chặt vào một đôi vớ đỏ-xanh dương, và cô ấy bắt đầu chú ý vào đó, như thể cô có thể biến chúng thành màu tía đồng bộ. “Bệnh tâm thần phân liệt còn có gì khác nữa không?”

“Tiến sĩ Gill không nói cụ thể.”

“Hừ.”

“Tớ đoán tớ có thể tiềm kiếm thông tin trên Internet. Tớ nên làm thế.”

“Chúng ta nên làm thế. Bệnh tâm thần phân liệt và chứng cuồng phóng hoả. Tớ muốn biết thêm nhiều hơn. Cậu biết đấy để chắc chắn? Nhất là cái cách mọi thứ đang xảy ra với Liz…” Rae dùng mu bàn tay quệt lên miệng và vẫn nhìn chăm chăm vào đôi vớ lệch màu. “Tớ nghĩ cậu sẽ có phòng riêng. Có lẽ là sớm thật sự ấy.”

“Họ sẽ chuyển cậu ấy đi sao?”

“Chắc vậy. Họ cân nhắc chuyện này lâu rồi. Nơi đây dành cho những đứa có vấn đề, nhưng tình trạng của chúng không đến nỗi quá tệ và chúng tiến bộ hơn. Vài tuần trước khi tớ vào đây, họ vừa chuyển một anh chàng tên Brady đi đấy. Cậu ta chẳng tệ đi hay gì cả. Không giống Liz. Cậu ta chỉ không muốn tiến bộ, nghĩ mình chẳng có gì không ổn. Thế là cậu ta đi khỏi đây… Việc đó dạy tớ một bài học. Có lẽ là tớ không ưa chuyện họ gán bệnh và trị liệu đấy, nhưng tớ sẽ phải liệu mà giữ mồm giữ miệng, chơi đùa và ra khỏi đây đúng quy cách.”

“Và về nhà.”

Một khoảnh khắc yên lặng, chẳng ai trong hai đứa tôi động đậy. Sau đó Rae giật chiếc vớ xanh dương trên tay tôi và phe phẩy trước mắt tôi.

“À”. Thậm chí tôi còn chẳng biết là mình đang cầm nó.

Rae gấp chiếc màu xanh cùng cặp vào rồi vứt phắt chiếc đỏ lẻ đôi vào dưới giường Tori. “Xong. Chắc sắp đến giờ xem phim rồi.” Cô chất chồng quần áo đã gấp vào giỏ. “Cậu có để ý thấy Simom chuồn nhanh khỏi buổi xem phim thế nào không? Cặp đôi tri thức đúng nghĩa, hai người đó ấy. Bất cứ chuyện gì để khỏi phải lẫn quẩn với đám trẻ điên.”

“Tớ có chút ấn tượng. Simon có vẻ tử tế, nhưng…”

Rae trao đổi cho tôi một giỏ và cầm lấy một cái khác. “Cậu ta kênh kiệu kiểu Tori thôi. Họ sẽ là một đôi trời sinh. Derek có lẽ là một tên ngốc, nhưng ít nhất thì anh ta còn cư xử thành thật. Simon suốt ngày tỏ ra tử tế khi đi chung với chúng ta, sau đó thì biến mất cùng anh trai nhanh như chớp. Hành xử như thể cậu ta không thuộc về nơi này. Giống như cậu ta chẳng có rắc rối gì và toàn bộ chuyện này là một sai lầm to đùng.

“Vậy thì cậu ta làm gì ở đấy?

“Tin tớ đi, tớ cũng muốn biết lắm. Cả hai người nọ, cậu ta và Derek. Simon chưa bao giờ đi trị liệu tâm lý, nhưng Derek thì đến đó còn nhiều hơn bất cứ ai. Chưa từng có ai đến thăm họ, nhưng thi thoảng cậu sẽ nghe thấy họ nói chuyện về cha mình. Cha của Simon, tớ cho là thế. Nếu tuyệt vời như vậy, sao ông ta lại bỏ mặc họ ở đây và biến mất? Và làm thế nào anh chàng sống cùng một gia đình nhưng không chung dòng máu đều có những vấn đề tâm thần? Tớ muốn xem hồ sơ của họ đến chết được.”

Hẳn sẽ là dối trá nếu tôi nói mình không tò mò về Simon. Và có lẽ là Derek nữa, giá mà tôi có cảm giác rằng mình cần lời đả kích để chọi lại anh ta. Nhưng tôi không muốn sẽ đọc hồ sơ của mình và tôi sẽ không giúp Rae làm thế.

“Dù gì thì chúng ta cũng không thể mạo hiểm xem trộm vào tối nay.” Rae nói. “Sau chuyện xảy ra cho Liz, họ sẽ cảnh giác cao lắm. Tớ không muốn bị đá đít ra ngoài vì tội mua chuộc bạn mới đến đâu.”

“Biết đâu tớ sẽ bị tống khứ vì mua chuộc cậu thì sao.”

Thấy tôi cười toe, cô ấy cũng bật cười. “Ồ phải, cậu thật rắc rối đấy, bạn à. Tớ biết mà.”

Hai chúng tôi lỉnh ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.