TÔI KHÔNG HỨNG THÚ VỚI NHỮNG BỘ PHIM HÀI LÃNG MẠN. Việc đó có lẽ giống như một anh chàng thú nhận rằng mình không thích những màn rượt đuổi ô-tô, nhưng Rae cũng gà gật suốt mấy lần, nên tôi đoán đây cũng không phải là lựa chọn của cô ấy.
Tôi vẫn thức để phân tích cái kịch bản dễ đoán đến mức tôi chắc trường tôi đã tài trợ cho biên kịch, học trò của nhà viết kịch bản nổi tiếng Robert McKee.
Thế nhưng khi theo dõi bộ phim ngốc nghếch đó và nhai bắp rang bơ chóp chép, rốt cuộc tôi lại thấy được thư giãn. Nói chuyện với Rae rất có ích. Cô ấy không nghĩ tôi bị điên. Thậm chí cô cũng không cho tôi là đứa mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Lần đầu tiên sau cú sốc suy sụp tinh thần, tình hình của tôi trông có vẻ khả quan hơn. Có lẽ cuộc đời tôi không thực sự chấm dứt trong phòng học đó. Có lẽ tôi đã phản ứng thái quá và biến thành người thích làm cho mọi việc trở nên lâm li bi đát mất rồi.
Những đứa trẻ ở trường có biết chuyện đã xảy với tôi không? Vài học sinh đã thấy tôi chạy cuống cuồng dọc theo hành lang. Còn lắm người hơn nhìn thấy tôi hôn mê bất tỉnh và bị khiêng đi trên cáng. Chuyện nhỏ. Sau vài tuần nữa tôi có thể quay lại trường và chắc phần lớn mọi người còn không biết là tôi đã biến mất từ đâu.
Ngày mai, tôi sẽ viết e-mail cho Kari, bảo cô ấy tôi bị ốm và xem xem cô ấy hồi âm thế nào. Chắc cô ấy đã biết hết chuyện rồi, rằng đại khái tôi bị mắc bệnh nhiễm trùng đơn nhân chẳng hạn.
Tôi sẽ vượt qua chuyện này thôi. Dù tôi có nghĩ như thế nào về các chuẩn đoán thì đây cũng không phải lúc để bàn cãi. Tôi sẽ nhận lấy thuốc, nói dối nếu như cần phải vậy, được đưa ra khỏi Nhà mở Lyle và sống tiếp cuộc sống đời mình.
“Chloe? Chloe ơi?”
Giọng nói của Liz vang vọng qua các hang động sâu hoắm của cõi mơ, làm tôi mất mấy phút để tìm lối ra. Mở choàng mắt dậy, tôi thấy cô ấy đang chồm sang chỗ mình, hơi thở phảng phất mùi kem đánh răng phả vào mặt tôi, mái tóc dài của Liz chọc chọc vào má tôi. Bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay tôi run rẩy liên hồi, kể cả khi Liz đã thôi lắc lắc.
Tôi nhổm dậy, đưa khuỷu tay chống xuống giường.”Có chuyện gì à?”
“Tớ nằm đây suốt nhiều giờ rồi, cố nghĩ ra cách nào đó để hỏi cậu, cách nghe không quá kỳ cục ấy. Nhưng tớ không thể. Chỉ là tớ không sao làm được.”
Liz xoay lưng đi, gương mặt tái nhợt lập loè trong bóng tối, hai bàn tay giật giật lấy viền áo ngủ trên cổ mình, cứ như nó đang siết cổ cô ấy vậy.
Tôi bò dậy. “Liz?”
“Họ sắp đưa tớ đi rồi. Mọi người đều biết cả và đấy là lí do vì sao các bạn đối tốt với tớ. Tớ không muốn đi đâu, Chloe à. Họ sẽ giam tớ lại và…” cô ấy nấc thành tiếng, hai tay khum khum che miệng. Lúc quay sang nhìn tôi, hai mắt Liz mở to đến nổi tròng trắng hiện rõ quanh tròng đen. “Tớ biết cậu chưa đến đây bao lâu, nhưng tớ thật sự cần cậu giúp.”
“Được.”
“Thật chứ?”
Ngồi yên chỗ rồi, tôi cố kìm lại không ngáp. “Nếu tớ có thể làm gì thì…”
“Có mà. Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu.” Liz quỳ xuống và kéo từ dưới giường mình ra một cái túi. “Tớ không rõ là cậu cần đến những gì, nhưng trong lần ngủ qua đêm hồi năm ngoái tới có làm một lần rồi. Vậy nên tớ gom hết mọi thứ chúng ta sẽ dùng đến. Ly này, gia vị này, nến này…” Liz bụm lấy miệng. “Diêm! Ôi không. Hai đứa mình không có que diêm nào. Do Rae nên họ cât hết diêm rồi. Chúng ta có thể tiến hành mà không phải thắp nên không?”
“Làm gì cơ?” Tôi lấy tay xoa xoa mặt. Dù không dùng thuốc ngủ nhưng đầu óc tôi cứ mờ mịt kỳ cục thế nào ấy, giống như tôi đang bơi qua một đại dương toàn là bông. “Chính xác thì chúng ta sẽ làm gì vậy, Liz?”
“Cầu hồn, tất nhiên rồi.”
Cơn buồn ngủ bay biến, và tôi tự hỏi liệu đây có phải là một trò nghịch ngợm không. Nhưng qua ngữ điệu của Liz, tôi có thể khẳng định câu trả lời là không. Tôi nhớ lại những lời của Tori vào giờ ăn trưa.
“Chuyện… yêu tinh?” Tôi cẩn thận hỏi.
Liz lao vào tôi nhanh đến nỗi tôi lùi ngược vào tường, giơ hai tay lên định bụng chặn cô ấy lại. Nhưng Liz chỉ ngồi phịch xuống cạnh tôi, ánh mắt dại đi.
“Ừ!” cô nói. “Tớ có một yêu tinh. Chuyện đó thì rõ như ban ngày rồi, nhưng họ sẽ không trông thấy nó. Họ cứ luôn miệng bảo là tớ gây ra tất cả chuyện này. Nhưng làm sao tớ có thể ném một cây bút chì mạnh đến dường ấy? Có ai thấy tớ ném không? Không. Cô Vương làm tớ nổi đoá rồi cây bút chì bay vèo đến chỗ cô ấy. Thế là mọi người kết luận, ‘Liz đã ném đấy,’ nhưng làm gì có. Không đời nào tớ làm vậy.”
“Là do… yêu tinh đó.”
“Phải! Tớ nghĩ nó đang cố bảo vệ tớ vì mỗi khi tớ tức giận, mọi vật lại bắt đầu bay lên. Tớ đã thử nói chuyện với nó, bảo nó ngừng lại. Nhưng yêu tinh kia không nghe theo tớ vì tớ không nhìn thấy hồn ma. Nên tớ mới cần đến cậu.”
Tôi cố duy trì biểu cảm trên mặt mình bình thường. Tôi từng xem một bộ phim tài liệu về cái gọi là yêu tinh. Chuyện đó quả thực có xảy ra xung quanh những cô gái như Liz – những thanh thiếu niên hay gây rắc rối khao khát có được sự chú ý. Vài người cho là các cô gái đó đang đùa nghịch. Những người khác lại tin vào nguồn năng lượng mà những cô gái này toả ra – các hoóc-môn và sự giận dữ - thật sự đã khiến cho mọi thứ chuyển động.
“Cậu không tin tớ,” Liz nói.
“Không, tớ không nói là mình…”
“Cậu không tin tớ!” Liz chồm dậy, khuỵu chân trên đầu gối, ánh mắt như toé lửa. “Không ai tin tớ hết!”
“Liz, tớ…”
Sau lưng cô ấy, những chai keo vuốt tóc lắc lư dữ dội. Dàn móc treo quần áo trống không trong tủ kêu lách cách. Tôi vội thò tay vào trong nệm.
“Đ-đ-được rồi, Liz. Tớ th-th-thấy…”
“Không, cậu chưa thấy!”
Liz động tay xuống. Mấy cái chai bay vèo lên không trung, va vào trần nhà mạnh đến nỗi lớp vỏ nhựa bên ngoài vỡ bung. Keo vuốt tóc rớt xuống như mưa.
“Cậu thấy rồi chứ?”
“Ừ-ừ-ừ.”
Liz lại giơ tay lên, động tác giống như lúc người chỉ huy dàn nhạc điều khiển tiết tấu mạnh dần. Một bức tranh vọt ra khỏi tường, đâm mạnh vào sàn nhà gỗ cứng, làm lớp kiếng vỡ tan, bắn tung toé. Thêm một bức khác nữa. Rồi đến bức thứ ba. Một mảnh kiếng bay đến cắm phập vào đầu gối tôi. Máu phun ra và chảy dọc chân tôi.
Qua khoé mắt, tôi thấy bức tranh trên giường mình rung rung. Nó đã bị bục ra khỏi chỗ đinh cố định.
“Không!” Liz gào thét.
Tôi thụp người né. Liz huých vào hông tôi, xô tôi ra khỏi hướng bức tranh rơi xuống. Nó rớt trúng vai cô ấy. Liz nhăn mặt. Cả hai chúng tôi đều lăn khỏi giường, té xuống sàn nhà đánh uỵch.
Tôi nằm nghiêng sang một bên, cố hít thở đều đặn trở lại.
“Tớ rất tiếc,” Liz thở hổn hển, “Tớ không cố ý… Cậu có thấy chuyện gì xảy ra chưa? Tớ không kiểm soát được. Tớ nổi giận và mọi thứ…”
“Cậu nghĩ là do một yêu tinh.”
Liz gật đầu, đôi môi cô ấy run rẩy.
Tôi không biết chuyện mới rồi thực hư ra sao nữa. Dù không phải là yêu tinh – mà là dở hơi – nhưng Liz lại nghĩ vậy, sau đó cô ấy có ý nghĩ là nếu tôi bảo dừng thì yêu tinh đó sẽ dừng thật.
“Được rồi,” tôi nói. “Lấy nến đi và hai chúng ta sẽ…”
Cửa lớn bật mở. Bóng bà Talbot mặc áo choàng tắm đứng như trời trồng hiện ra ở ngưỡng cửa. Bà bật đèn lên. Tôi thụt lùi lại, mắt chớp chớp.
“Ôi Chúa tôi,” bà thở hắt ra, âm thanh ấy hầu như chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút. “Elizabeth. Em đã làm gì vậy?”
Tôi vụt đứng dậy. “Không phải bạn ấy ạ. Em-em-em…”
Lần này tôi sẽ không nói cà lăm đâu. Tôi chỉ cố lựa lời giải thích. Bà Talbot quét mắt khắp phòng một lượt, nhìn thấy kiếng vỡ tan tành trên sàn nhà, keo vuốt tóc nhỏ thành giọt từ trần nhà xuống, những bức tranh trang trí trên tường không còn nguyên vẹn, và tôi biết thế là không còn lời giải thích nào hợp lý được nữa.
Tầm mắt bà dời xuống chân tôi và bà kêu lên.
“Em không sao,” tôi co chân lên và quệt vết máu đi. “Chẳng có gì đâu ạ. Tự em gây ra đấy. Vết đứt do cạo trúng. Từ trước.”
Bà Talbot đi ngang quá tôi, mắt nhìn chằm chằm vào số kiếng vỡ trên thảm.
”Không ,” Liz thì thầm. “Đừng mà. Em không cố ý.”
“Không sao đâu cưng. Chúng tôi sẽ tìm cách giúp em.”
Cô Van Dop sải bước tiến vào, trên tay cầm theo kim tiêm. Trong khi bà Talbot cố gắng làm Liz bình tĩnh lại, cô ấy cho Liz dùng thuốc an thần, bảo Liz rằng họ sẽ chuyển Liz đến một bệnh viện tốt hơn, một nơi thích hợp hơn, có thể giúp Liz chóng thấy khá hơn.
Khi Liz mê man rồi, hai người họ xua tôi ra khỏi phòng. Đang lui bước vào trong hành lang, bỗng đâu một bàn tay vụt mạnh vào lưng tôi, xô tôi ngã vào tường. Tôi quay lại thì thấy Tori sừng sững đứng đấy nhìn xuống mình.
“Mày đã làm gì với Liz?” cô ta gầm lên.
“Không gì cả.” Dù bị choáng váng nhưng tôi vẫn trả lời rành rọt, thậm chí có vẻ thách thức. Tôi cố gượng đứng dậy. “Tôi không phải là người đã nói với Liz rằng tôi có thể giúp cô ấy”
“Giúp?”
“Bằng cách bắt liên lạc với yêu tinh của cô ấy.”
Hai mắt Tori mở to. Biểu lộ sự kinh hoàng hệt như lúc Simon bảo cô ta thôi cư xử mất nết đi. Cô ta quay đi, bước chân lảo đảo tiến về hướng phòng mình.