Ngay lúc này, có một chuyện nhìn như ngẫu nhiên xảy ra, nhưng lại thay đổi quyết định của Trương Tam Bá.
Cũng quyết định vận mệnh của hai người.
Đó là bỗng có một vật bay tới, bắn vào huyệt Phục Thố trên chân phải Trương Tam Bá.
Nhưng bên cạnh Trương Tam Bá có một cao thủ đang giúp y “lược trận”, người này chính là Đường Thất Muội.
Đường Thất Muội rất nhạy bén, huống hồ hắn còn là hảo thủ Đường môn, đối với bất kỳ ám khí nào cũng rõ như lòng bàn tay.
Hắn quát lớn một tiếng:- Hèn hạ!
Đôi tay đã kẹp lấy món “ám khí” kia.
Lúc hắn vỗ vào ám khí đã đeo một đôi găng tay màu đen, có thể bảo vệ vạn độc bất xâm. Đồng thời hắn vừa nhìn thấy thế tới “ám khí”, lập tức không dám khinh địch, một trảo này đã dùng hết toàn lực. Có điều tuy hắn chụp được vật kia, thân thể vẫn bị kéo theo một bước rưỡi.
Chỉ một bước rưỡi, nhưng không thể xem thường. Hảo thủ của Đường môn, đại tổ tông về ám khí, lại dùng toàn lực toàn thần tiếp lấy ám khí, nhưng vẫn lâm vào thế hạ phong.
Nhưng càng khiến Đường Thất Muội kinh hãi là ngay cả hắn cũng chưa từng thấy qua “ám khí” kia, cũng hoàn toàn không sử dụng được.
Bởi vì đó chẳng qua là một sợi tua, loại tua thường cột trên chuôi kiếm.
Một sợi tua màu đỏ.
Một sợi tua kiếm, lại có thể cách không đánh người, hơn nữa còn đẩy Đường Thất Muội đi một bước rưỡi, mà Đường Thất Muội lại không tìm được người bắn tua.
Đó là người nào?
Đây là công lực kinh người đến mức nào?
Đây là thủ pháp ám khí gì?
Ám khí không đánh trúng Trương Tam Bá, Đường Thất Muội đã thay Trương Tam Bá dùng hai tay kẹp lấy ám khí, cho dù đó chỉ là một sợi tua kiếm.
Nhưng tua kiếm này vẫn thay đổi vận mệnh của Trương Tam Bá.
Nguyên nhân là Trương Tam Bá cũng cảm giác được có ám khí bắn tới thân dưới sau lưng.
Khi đó y đang phải quyết định tiến lui.
Tiến hay là lui?
Phòng thủ hay là tấn công?
Nhưng vào giây phút quan trọng này, phía sau lại có ám khí bắn tới, cho nên y không thể lựa chọn lui về phía sau, đành phải tiếp cận.
Chỉ có tấn công, Đường Thất Muội đang hộ pháp mới có thể kịp thời giải nguy cho y.
Y tin tưởng hảo thủ ám khí Đường môn Đường Thất Muội nhất định có thể giải quyết ám khí này.
Quả nhiên, Đường Thất Muội không phụ lòng tin của y.
Nhưng chính y lại lâm vào nguy cảnh, tuyệt cảnh.
Y không lùi mà tiến tới, vốn đã tiến đến rất gần Mễ Thương Khung, hiện giờ lại càng áp sát lão thái giám này.
Côn vẫn còn lượn vòng bay múa phía trên, nhưng Mễ Thương Khung lại ra tay, dùng ngón tay.
Ngón giữa tay phải của hắn như côn, một chỉ bổ xuống.
“Chỉ côn”.
Hóa ra côn pháp chết người thật sự của hắn là côn ở ngón tay.
Dưới tình thế cấp bách, Trương Tam Bá cố sức tránh né, nhưng ngón trỏ tay trái của Mễ Thương Khung đã vận chỉ như gió, phát ra tiếng rít, nhanh chóng quét qua giữa ngực và bụng của y một chút.
Chỉ quét một chút, nhẹ đến mức giống như vuốt qua.
Sau đó Mễ Thương Khung lui lại, lập tức toàn diện, toàn tốc lui lại.
Lúc hắn lui lại, bốn tên tiểu thái giám phía sau giúp hắn “lược trận” đã đón lấy côn vừa rơi xuống.
Mễ Thương Khung lui lại, đứng nghiêm, mái tóc xanh xám, mắt màu lam, tay trái chỉ trời, tay phải chỉ đất, toàn thân tỏa ra sương mù màu trắng. Mùi vị lão nhân kia lập tức khiến những người có mặt đều nghe được, ngửi được, cảm giác được hết sức rõ ràng.
Giống như đó không phải là người, mà là thú, nếu không thì chính là ma, hoặc là thứ gì giống như ma núi quỷ đêm.
Nhưng không phải, tuyệt đối không phải.
Người.
Trương Tam Bá dường như ngẩn người, thậm chí kinh ngạc một hồi lâu.
Hai tay y ôm lấy ngực và bụng, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Mọi người đều tĩnh lặng, ngưng mắt nhìn y, toàn trường giống như có thể nghe rõ âm thanh mũi kim rơi xuống đất. Mọi người đều nín thở, không khí giống như đông lại thành băng.
Con người khó tránh khỏi sẽ có lúc giận dữ, phương thức biểu đạt sự giận dữ của mỗi người cũng khác nhau.
Nhưng Trương Tam Bá lại chọn phương thức này.
Y cười.
Đương nhiên, nụ cười của y tràn đầy bi phẫn, cho nên là một loại “cười giận dữ”.
- Côn pháp hay!
Nói xong câu này, Trương Tam Bá lại lảo đảo muốn ngã.
Đồ đệ và con gái của y là Hà Đại Phẫn, Lương Tiểu Bi, Trương Nhất Nữ đều chạy tới đỡ y. Có điều nơi ngực và bụng của y, máu lại chảy ra ồ ạt. Chỉ nghe y yếu ớt nói một câu:- Ta quyết đấu mà chết, không cần báo thù cho ta… không nên kết thù với kẻ địch này…
Máu chảy như suối.
Trương Nhất Nữ muốn dùng tay che lại, lập tức cả bàn tay đều nhuộm đầy máu đỏ, ngón tay cũng dính lại với nhau, nhưng máu vẫn không dừng, ngược lại còn chảy nhiều hơn.
Máu kia chảy đến vui sướng giống như khe suối nhỏ.
Hà Đại Phẫn lập tức rắc thuốc kim sang lên vết thương, nhưng không có tác dụng, thuốc kim sang lập tức bị máu thấm ướt và trôi đi.
Lương Tiểu Bi lập tức phong tỏa mấy huyệt đạo trên người Trương Tam Bá, nhưng cũng không có hiệu quả.
Máu vẫn chảy, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu vui sướng, thao thao bất tuyệt, giống như rất nhiều tinh linh hài đồng đang tụ tập ở đó vui vẻ tắm gội.
Giống như cần phải máu chảy thành sông, không hết không ngừng.
Đường Thất Muội vừa nhìn đã biết, hết rồi, không cứu sống nổi.
Hắn càng kinh ngạc hơn, làm sao một lão nhân gia có thể chảy ra máu tươi như vậy, mãnh liệt như vậy, nhiều đến mức hắn chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe đến.
Máu kia thấm ướt y phục Trương Tam Bá, nhuộm đỏ tay ngọc của Trương Nhất Nữ, lại chảy qua phiến đá, giống như đang reo mừng. Lúc chảy qua thi thể của Ôn Bảo, dường như còn có linh tính, lượn một vòng, lại chảy về hướng Mễ Thương Khung đang đứng yên bất động, một tay chỉ trời, một ngón chỉ đất, mắt lam tóc xám, dường như muốn nợ máu phải trả bằng máu, chảy qua dưới chân của hắn, hơn nữa còn mang theo màu sắc tươi sáng và quỹ tích rõ ràng.
Máu kia vùng vẫy giãy dụa, không giống như cái giá của cái chết, ngược lại giống như đang ăn mừng vào ngày lễ tế thần tạ ơn.
Có lẽ, Trương Tam Bá đời này giúp người rất nhiều, cứu mạng rất nhiều, hành thiện rất nhiều, cho nên máu của y mới có thể nhiều như vậy, đỏ như vậy, có sức sống như vậy?
Đường Thất Muội đành phải tự mình an ủi, giải thích cho cảnh tượng không thể tin được trước mắt.
Nhưng lúc này, Trương Tam Bá đã đột ngột chết đi.
Trên mặt y dường như còn có nụ cười, ít nhất đó thật sự là một nụ cười kỳ dị.
Sinh mạng của y phảng phất không phải biến mất, mà là trôi đi, theo máu kia một đường chảy tới.