Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 43: Chương 43: Giận dữ ngước nhìn




Mễ Thương Khung chậm rãi thu hồi một ngón chỉ trời, một ngón chỉ đất.

Hắn đứng sừng sững, màu tóc xanh xám, mắt khôngg còn màu lam, nhưng thân thể lại hơi run lẩy bẩy.

Hắn nhận lấy côn do bốn tên tiểu thái giám kia đưa tới.

Hắn hoành côn đứng đó, không giống như một dã thú khát máu vừa giết chết đại địch, mà giống như một lão nhân đang đối mặt với mãnh thú hồng hoang tiến đến gần.

Một lão nhân đã không có, mất đi đường lui.

Hắn đã giết chết Trương Tam Bá, giống như đồng thời gây nên mấy tai họa.

Thứ nhất, đắc tội với tất cả nhân vật võ lâm bạch đạo.

Thứ hai, kết thù với tổ chức Thiên Cơ.

Thứ ba, tạo thành hận thù không thể tháo gỡ với Phong Vũ lâu và Vương Tiểu Thạch.

Hắn không muốn như vậy.

Hắn cũng không nên như vậy.

Hắn càng không thích đối mặt với cục diện này.

Hắn luôn luôn “cáo già xảo quyệt “, thậm chí xem bốn chữ này là sự ca ngợi cao nhất đối với loại người từng trải, thâm niên trong triều như hắn.

Nhưng hắn đã phạm thượng.

Không phải hắn muốn giết.

Hắn biết “thứ” gì đã khiến cho hắn rơi vào cục diện này, “tua kiếm” kia muốn lừa gạt mọi người ở đây thì không khó, nhưng lại không lừa được hắn.

Hắn biết là ai phát ra “ám khí”, hắn biết là ai đã bức hắn vào con đường hiện nay, cho nên hắn tức giận, giận dữ.

Hắn phát ra tiếng rít, hét lên giận dữ.

Hắn không phục.

Nhưng đệ tử Thiên Cơ càng không phục, càng căm phẫn, bởi vì thái giám kia đã giết chết long đầu của bọn họ.

Lão tặc này đã giết chết sư phụ, ân nhân của bọn họ.

Bọn họ giận dữ hét lớn, kêu gào, gầm thét, hơn nữa còn đồng loạt xông đến.

Bọn họ thề phải đem lão tặc này loạn đao, kiếm, thương, côn, ám khí… phân thây, mới có thể trút được nỗi hận trong lòng.

Con ngươi của Mễ Thương Khung một lần nữa hiện lên màu xanh.

Hắn vung vẩy côn, phát ra một tiếng vang lớn giống như tiếng chuông nơi núi cao chùa cổ.

Hắn đã không còn đường lui, hắn phải giết người.

Hắn giết chết hai người kia, giống như đã kết thù với Kim Phong Tế Vũ lâu, Lão Tự Hiệu Ôn gia, Thiên Cơ tổ và tất cả giang hồ hào kiệt, chẳng có cách nào, đành phải dùng giết để ngừng giết, dùng bạo để bình bạo.

Lúc nên rơi lệ thì không ngại than thở khóc lóc, không tiếc lệ già đầy mặt, chỉ cần có thể đánh động được người khác. Nhưng đến lúc phải chảy máu, vậy thì cứ để cho hắn máu chảy thành sông.

Cặp mắt màu lam của Mễ Thương Khung trước hết lưu ý đến Phương Ứng Khán.

Phương tiểu hầu gia, bàn tay đặt lên tiểu kiếm màu đỏ thẫm bên hông hắn, lại đang cười, khẽ mỉm cười.

Giống như hắn vừa mới ăn một miếng đậu hủ ngon nhất thế gian, do tiểu quả phụ xinh đẹp nhất bán cho, hơn nữa còn nuốt cả miếng vào trong bụng, mà lại không ai hay biết.

Nhưng vẫn có người biết, ít nhất Mễ Thương Khung hiện giờ đã biết, hắn đã là tên đã đặt lên nỏ, bất kể có nguyện ý hay không hắn đều phải bắn ra.

Chỉ là hắn không hiểu, không hiểu tại sao đối phương lại bắt hắn phải đặt lên nỏ?

Côn của hắn đã không hướng lên trời, mà là hướng người, đám người đang xông đến.

Hắn chợt ngửi thấy một loại mùi, đó là mùi vị lão nhân mục nát, giống như thủy triều tràn về phía hắn, nhanh chóng che phủ hắn, ngay cả chính hắn cũng sắp biến thành một xác chết chỉ tỏa ra mùi hôi.

Ngay lúc này chợt có tiếng vó ngựa vang lên, có người hét lớn:- Dừng tay!

Hai bên nhất thời đành phải dừng tay.

Bởi vì người ra lệnh dừng tay, ngoại trừ con trai của Thái Kinh là Thái Thao, còn có một người khác mà hai đạo hắc bạch đều rất tôn kính.

Lãnh Huyết trong Tứ Đại Danh Bổ, Lãnh Lăng Khí.

Trên tay bọn họ không chỉ có thủ lệnh của Thái Kinh, còn có “Bình Loạn khối” được ngự ban cho.

Người của quan binh và tập đoàn Hữu Kiều lập tức không đánh tiếp nữa, nhưng quần hùng trong Thiên Cơ và Lão Tự Hiệu đang nóng lòng báo thù lại không chịu dừng tay.

Chỉ cần bọn họ không chịu dừng tay, quần hùng cướp tù cũng chỉ đành liều mạng bồi quân tử.

Đối với võ lâm bạch đạo, “không giang nghĩa khí”, “lâm nguy phản bội” là tội ác tày trời, bọn họ không muốn vi phạm, cũng không dám vi phạm.

Đây có lẽ là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai phe hắc bạch. Cho dù đều là nhân vật võ lâm, thậm chí cũng là tổ chức phi pháp, nhưng người trong bạch đạo (chẳng hạn như người của Kim Phong Tế Vũ lâu, bang chúng Liên Vân trại, người của Hủy Nặc thành, đệ tử của Tiểu Lôi môn, sát thủ Thiên cơ…) một không vì tư lợi mà động võ, hai không làm chuyện bất nghĩa bất công. Bởi vì hai luật lệ này, trên giang hồ mới chia làm hai phe hắc bạch.

Ai nói giữa chính tà không hề phân chia?

Có, chỉ là không phải do người khác (bình thường là nhân sĩ nắm giữ quyền lực) phân chia, không phải tự phong tự ban, mà là công đạo ở trong lòng người.

Lãnh Huyết biết tâm tình “thù sâu như biển”, cũng biết căm phẫn “nợ máu phải trả bằng máu”. Y biết mình không nên ngăn cản những người này, nhưng y lại không có lựa chọn.

Hi sinh đã quá đủ rồi, không nên tiếp tục hi sinh nữa.

Y là một bổ khoái, chức trách của y vốn là giúp đỡ người khác, trừng trị kẻ xấu, trừ bạo an dân.

Nhưng bây giờ lại không phải là lúc diệt trừ cường bạo, quan trọng hơn là phải ngăn chặn giết chóc càng lớn, ngăn cản máu chảy càng nhiều, chấm dứt hi sinh càng khủng khiếp.

Vừa thấy đám người đang đỏ mắt, đao lóe sáng, điên cuồng hét lớn, chỉ dừng một chút sau đó lại liều chết xông lên, Thái Thao đã sớm bị dọa đến mức đánh ngựa lui lại trượng bảy trượng tám.

Chỉ có Lãnh Huyết không thể lui.

Hắn vừa lui, quần hào sẽ phải đối mặt với Mễ Thương Khung.

Trong kinh thành, lão thái giám này là người có võ công cao thâm khó lường nhất. Cho dù quần hào có thể giết chết hắn, nhất định cũng phải trả một cái giá kinh khủng.

Cái giá này quá lớn.

Cái giá này không nên trả.

Tiếp tục chém giết như vậy, chỉ lãng phí khổ tâm của Vương Tiểu Thạch khống chế Thái Kinh tại biệt thự Biệt Dã.

Cho nên Lãnh Huyết chẳng những không lùi, hơn nữa còn đứng ra ngăn cản phía trước, hét lớn:- Đừng tới đây! Ngừng lại! Không nên tiếp tục giết…

Nhưng quần hào đang vô cùng giận dữ. Trong mắt bọn họ lúc này, chỉ cần nhìn thấy người nào cản trở không cho bọn họ tự mình giết chết kẻ thù, vây thì đều là cừu nhân. Trong tai bọn họ lúc này, chỉ cần nghe được người nào kêu gọi mọi người không nên báo thù, vậy thì đều là cừu gia. Máu của Trương Tam Bá trên mặt đất giống như đang reo mừng, không ngừng lan ra, quanh co khúc khuỷu. Máu của bọn họ càng vì vậy mà sôi trào, giống như thiếu niên vừa được lên làm tướng quân, cuối cùng cũng chờ được hiệu lệnh đầu tiên của hắn.

Bọn họ sẽ vì vậy mà dừng tay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.