Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 70: Chương 70: Con Gái Bạch Nhạn




Màn đêm che phủ cả thành phố, bên trong căn phòng khách sạn, người con gái trần trụi dưới lớp chăn, khắp thân thể toàn là dấu hôn do người đàn ông nào đó để lại.

Mạc Kỳ Vân từ từ hé mở, cả người cô đều đau nhức, trong lòng thầm mắng yêu người đàn ông nào đó đã làm cô thành ra như thế này.

Lúc trưa, không biết Lãnh Huyết đã ăn trúng thứ gì mà mạnh liệt đến như vậy. Trong xe chặt hẹp không đủ thỏa mãn, thế là anh đã lái xe đến khách sạn gần đó để tiếp tục trả nợ cho cô, làm cô đến ngất đi thì anh mới vừa lòng.

Mạc Kỳ Vân cố gắng ngồi dậy, chúm chím môi cười khi thấy Lãnh Huyết đang đứng ở cửa sổ ngắm cảnh đêm của thành phố và nhâm nhi ly rượu vang trên tay.

Thân trên trần trụi, phía dưới chỉ tùy tiện quấn đại một chiếc khăn của khách sạn, nhìn quá sức cuốn hút với cô....

Nếu không phải cô đang mệt và đang đau thì cô sẽ bắt anh tiếp tục trả nợ cho cô.

Nhặt lấy chiếc áo sơ mi đen của anh mặc vào, Mạc Kỳ Vân đi lại ôm lấy thất lưng của anh từ phía sau....

Cảm giác thật thoải mái và bình yên, không còn những hận thù hay bộn bề suy nghĩ nữa.

- Huyết.... anh không mệt sao?

Lãnh Huyết hơi giật mình, và cũng bất ngờ với hành động thân mật này của cô.

Cô như vậy là ý gì đây?

Thật khó hiểu!

Anh không bao giờ hiểu và đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.

- Mạc Kỳ Vân, em muốn gì?

Lãnh Huyết gỡ bàn tay cô ra khỏi người mình, xoay người lại nhìn thẳng vào mắt cô.

- Huyết, anh có còn muốn cưới em không?

Bàn tay mềm mại sờ vào hình xăm trên ngực của anh, khẽ nhếch môi cười.

- Em làm vậy để làm gì? Em còn muốn lợi dụng tôi đến bao giờ?

Khuôn mặt của Mạc Kỳ Vân trở nên cứng ngắt, bàn tay cũng tê dại, ánh mắt đau thương nhìn anh.

- Em có lý do nên mới làm vậy, nhưng tình cảm em là thật.

- Lý do ư? Em muốn ngủ với tôi để tôi giúp em, mọi thứ em làm đều nằm trong kế hoạch của em. Còn bây giờ thì là gì nữa? Em muốn tôi giúp em việc gì? Ăn bánh thì trả tiền, lên giường với em thì phải giúp em việc gì đó....

* Bốp

Mạc Kỳ Vân tức giận vung tay tát thẳng vào mặt anh....

Ăn bánh trả tiền?

Anh xem cô là hạng gái gì?

Dù cô có mục đích nhưng cô cũng thật lòng yêu anh, và lần này là cô tự nguyện không vì mục đích gì cả.

- Anh đủ rồi đó.

Lãnh Huyết nghiến chặt hàm răng, anh như vậy mà bị gái đánh....

Nếu để Sở Mặc biết được thì anh còn mặt mũi gì nhìn đời nữa.

- Người đủ là em đó.

- Tôi hỏi anh, anh có còn muốn cưới tôi không?

- ....

- Được, anh đi đi, tôi và anh không còn nợ nần gì với nhau nữa....

Nước mắt rơi xuống, Mạc Kỳ Vân xoay người lại lau đi, sau đó cởi chiếc áo sơ mi trả lại cho anh.

Thân người trần trụi đi lại giường, cô ôm lấy chiếc chăn vào cố gắng mãnh mẽ không khóc. Vì cô biết rằng, dù cô có khóc hết nước mắt thì cũng chẳng có ai bên cạnh lau đi....1

Nhìn Lãnh Huyết rời đi, trái tim của Mạc Kỳ Vân dường như đã tan nát...

Anh có bao giờ hiểu cô không? Hiểu những mất mát, đau thương và hận thù trong lòng của cô không?

Cô hận, cô hận Mộ Duật Hành đến tận xương tủy, vì chính anh đã ra tay giết chết ba của cô, Bạch Nhạn.

Sau khi bị lạc mất Bạch Thiện, cuộc sống của Mạc Kỳ Vân vô cùng tăm tối, năm đó cô chỉ mới 12 tuổi không làm được việc gì cả, chỉ biết ăn xin để sống qua ngày với hy vọng rằng bác mình vẫn còn sống và cả hai được đoàn tụ. Nhưng qua hơn ba năm không tìm gặp, cô lại được một người giúp đỡ trở về quê hương và thế là cô đã trở về.1

Nỗi hận thù ăn sâu vào trong tâm trí, cô cố gắng tìm mọi cách để hoàn thiện bản thân và tìm cách được vào Long bang làm việc.

Khi được vào Long Bang, việc đầu tiên cô làm đó chính là cố gắng thật nhiều để được Mộ Duật Hành tin tưởng và được tiếp cận với anh, để anh ấn tượng về mình.

Sau đó cô đã thành công, cô dần dần được Mộ Duật Hành coi trọng về tài năng. Cô nghĩ con đường trả thù của mình không còn xa. Cô sẽ làm cho anh yêu mình, sau đó chà đạp, dẫm nát trái tim của anh, làm cho đau khổ, dằn vặt đến chết đi thì cô mới thấy hả dạ trong lòng.

Nhưng kế hoạch của cô không thành công, mà cô lại đánh rơi trái tim với người đàn ông khác, người đó chính là Lãnh Huyết. Nhiều lần cô đã ngăn cản trái tim, nhưng lại không được....

Nhiều lần cô đã muốn giết chết Mộ Duật Hành để trả thù nhưng cô sợ chết, cô sợ sẽ không còn được nhìn thấy người đàn ông cô yêu nữa...và sợ chính anh tàn nhẫn ra tay giết chết cô, như vậy cô sẽ đau lòng lắm...

Nhưng lúc cô đã quyết tâm trả thù thì lại có người gửi bức thư đến. Lúc đó vì muốn tìm ra người bị ám chỉ trong bức thư nên cô đành để cho Mộ Duật Hành tiếp tục được sống.

Người lái chiếc xe hôm đó, và người ra tay bắn chết ông Hà không ai khác chính là cô, Mạc Kỳ Vân.

Sau khi ông Hà chết đi, Mạc Kỳ Vân lau đầu đi tìm Bạch Thiện để bác cháu toàn tụ. Nhưng ông đã rời đi và không rõ tung tích, đến nay cô vẫn chưa tìm được.

Sau khi Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam đi hưởng tuần trăng mặt về, cô lại tình cờ phát hiện Trình Ngữ Lam ăn đồ chua trong phòng bếp và cô đã nghi ngờ Trình Ngữ Lam đang mang thai....

Và thế là cô đã theo dõi Trình Ngữ Lam, sau khi đã xác định rằng Trình Ngữ Lam đang mang thai thì cô đã nghĩ ra một kế hoạch làm cho Mộ Duật Hành cảm nhận được sự mất mát người thân, nỗi đau đến cùng cực....

- ---------------

11 giờ đêm, Mộ Duật Hành loạng choạng đi lên phòng ngủ, người anh chẳng có gì ngoài mùi rượu.

Mở cánh cửa phòng ra, trong phòng vắng vẻ đến đau thương, anh đưa mắt tìm kiếm Trình Ngữ nhưng không thấy, cô đã thật sự rời đi....

Mộ Duật Hành tự do thả mình xuống giường, anh quơ tay cầm lấy chiếc gối của cô lên hít hà mùi hương của cô, nước mắt đàn ông chảy dài xuống trông rất đáng thương....

- Ngữ Lam...

Anh mất cô rồi

Tại anh, tất cả là tại anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.