Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

Chương 71: Chương 71: Liệu Anh Có Còn Cần Cô Không?




Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Mộ Duật Hành cau mày thức dậy, anh quên mất là Trình Ngữ Lam đã rời đi nên đưa mắt tìm kiếm cô khắp nơi trong căn phòng...

- Ngữ Lam.

Mộ Duật Hành ngồi dậy, giọng khàn khàn gọi cô. Đầu anh đau như búa bổ, cổ họng khô khốc..

- Ngữ.....

Ánh mắt dừng lại một hướng, anh sục nhớ ra rằng cô đã bỏ đi, cô muốn ly hôn với anh.

Ly hôn?

Mộ Duật Hành nỡ nụ cười nhạt nhòa trên môi, xuống giường đi vào phòng tắm...

Đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm xối xả xuống cơ thể vạm vỡ cường tráng nhưng chứa đầy những vết sẹo từ bên trong trái tim đến bên ngoài da thịt...

Nhưng vết thương nào rồi cũng sẽ lành.Tình yêu dù có mãnh liệt đến đâu thì cũng có ngày nguội lạnh...1

Không có một ai mà trên đường đời đều sống yên biển lặng, không có một chút sóng gió hay cay đắng. Cũng chẳng có một ai trái tim không một lần đau vì tình. Bầu trời trên đầu cũng không thể suốt có những ngày nắng đẹp trong xanh, cũng có những ngày mưa gió bão tố, âm u và mù mịt.

Chưa có nỗi đau nào mà anh chưa từng trải qua, nếu Trình Ngữ Lam đã muốn thế thì anh sẽ tôn trọng cô. Anh ép buộc cô nhiều rồi, đã đến lúc anh để cô tự do chọn lựa với những gì cô muốn...1

...

Trình Ngữ Lam bên đây tâm trạng cũng không khá hơn Mộ Duật Hành là mấy. Cô định sau khi tâm trạng và sức khỏe ổn định hơn một chút thì sẽ đi làm lại. Cô không muốn tiếp tục ở nhà để rồi nhớ nhung, suy nghĩ những chuyện linh tinh trên đời. Với lại bây giờ cô cũng đâu còn gì, những thứ của anh, cô đều để lại, cô chỉ mang đi những thứ trước đây cô mang đến.

Từ trên lầu đi xuống, gương mặt xanh xao không thể che đi những chuyện buồn trong lòng. Cơ thể gầy yếu không thể che đi những tổn thương, mất mát mà cô đã phải chịu...

- Vào ăn sáng đi Ngữ Lam.

- Dạ vâng.

Đúng lúc này, bên ngoài cổng truyền vào tiếng chuông cửa. Thấy vậy, Trình Ngữ Lam bước đi ra ngoài mở cửa nhưng đều làm cô bất ngờ đó chính là nhìn thấy mẹ anh.

- Mẹ mới đến, mẹ vào nhà đi ạ.

- Ừ, sức khỏe của con thế nào rồi.

- Con khỏe rồi ạ.

Mẹ anh gật đầu bước vào, hôm nay bà chỉ đi một mình mà không báo cho Mộ Duật Hành hay Hà Doanh biết.

Sáng sớm hôm nay bà có đến biệt thự tìm anh nhưng anh vẫn còn ngủ. Hỏi người làm thì người làm nói là cô đã cùng với bà Trình rời đi từ chiều hôm qua, còn mang theo rất nhiều quần áo...

Nghe vậy bà liền bắt taxi đến đây.

- Chị xui mời ngồi.

- Cảm ơn anh chị.

- Mẹ uống trà.

Trình Ngữ Lam cúi thấp người rót trà đưa cho bà, bà mỉm cười nhận lấy.

- Ngữ Lam, tại sao con lại về đây? Hai đứa cải nhau à?

Sắc mặt của ông bà Trình trở nên khó coi và cũng không biết phải nói gì với bà. Đáng lẽ ra sau khi Trình Ngữ Lam về đây, ông bà nên nói qua với mẹ anh, dù gì thì bà cũng là mẹ chồng của cô.

- Con... con

- Chị xui à, Duật Hành mấy ngày hôm nay làm tôi thật sự thất vọng. Chị là phụ nữ thì chị cũng biết, sảy thai rất ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý nhưng tôi thấy Duật Hành không quan tâm gì Ngữ Lam cả.

Bà Trình lên tiếng nói.

Mẹ anh gật đầu, liếc mặt nhìn qua quan sát sắc mặt của Trình Ngữ Lam.

- Vậy anh chị định như thế nào? Không thể để bọn trẻ như vậy được. Còn về Duật Hành tôi sẽ dạy lại nó, tôi thành thật xin lỗi anh chị.

- Cứ để bọn trẻ xa nhau một thời gian, nếu còn cần nhau thì sẽ quay lại.

Là một người mẹ, khi bà Trình nhìn thấy thái độ của Mộ Duật Hành đối xử với cô mấy ngày hôm nay thì thật sự bà không thể chịu được...

- Tôi thấy như vậy không ổn. Bọn nhỏ còn trẻ, xa nhau thật sự không ổn đâu anh chị à.

- Vợ chồng không tin tưởng nhau thì làm sao tiếp tục.

- Ngữ Lam, con thế nào?

Trình Ngữ Lam ngước mặt sang nhìn bà, thế nào ư? Cô cũng chẳng biết thế nào? Nhưng anh không tin tưởng cô, anh luôn cho rằng cô ngoại tình với Dương Hữu Bằng..

- Con cũng không biết.

Mẹ anh ở lại một lát thì cũng ra về. Theo bà quan sát thì bà cảm nhận được ông bà Trình không muốn cho Trình Ngữ Lam quay về và cô cũng không muốn quay về...

Chắc có lẽ tình cảm của cô dành cho con trai của bà chưa đủ sâu đậm, thậm chí cô còn chưa hiểu được tính tình của anh...

Thứ anh muốn thì chắc chắn phải có cho bằng được, nhưng khi anh đã không cần thì không thể níu kéo. Bà hy vọng cô sẽ sớm nhận ra vấn đề này, thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, và tình cảm cũng sẽ phai nhạt dần theo thời gian.

Mẹ anh ra về, Trình Ngữ Lam cũng chẳng còn tâm trạng gì để ăn sáng...

Ly hôn ư?

Cô không hề muốn ly hôn.

- Ngữ Lam, nếu Duật Hành yêu con thì sẽ đến tìm con.

Trình Ngữ Lam gật đầu sau đó đi lên phòng...

Liệu anh có đến không?

Liệu anh có còn cần cô không?

Khi cô muốn ly hôn, anh liền đồng ý không một chút do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.