[17]
Đi công tác.
Tôi sẽ không bao giờ tin những gì Lâu Nguy nói.
Tôi đã uyển chuyển nói chuyện khiến hắn vô tình tiết lộ địa điểm của chuyến công tác và khách sạn nơi hắn ở, nhưng khi tôi đến nơi, lễ tân của khách sạn nói với tôi rằng không có khách hàng nào tên là Lâu Nguy ở đây cả.
Quả nhiên là nói dối.
Sau ngày hôm đó, Lâu Nguy lại biến mất, anh không biết hắn đã đi đâu và đi cùng ai.
Tôi ở nhà một mình, mỗi ngày trong đầu đều là hình ảnh Lâu Nguy □□ cùng người khác, mà người cùng hắn □□, mỗi một lần đều thay đổi.
Tôi biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này, quan trọng hơn là cảm giác bị theo dõi trước đây lại xuất hiện.
Có lúc nửa đêm đột nhiên thức tỉnh, tôi luôn cảm thấy sẽ chết trong một giây tiếp theo, hoặc là sẽ chết sớm hơn nữa.
Một lần nữa tôi lại dọn dẹp nhà, đột nhiên phát hiện tất cả đồ đạc của Lâu Nguy lại biến mất, như thể đã bị lấy hết đi trong một đêm.
Hắn trở về khi nào?
Tại sao rời đi mà không nói một lời?
Tôi không thể tha thứ.
Tôi lại đến gặp gã Tào Xuyên đó, nghĩ tất cả biện pháp để khiến gã giúp tôi tìm Lâu Nguy.
Nghĩ đến việc Lâu Nguy phản bội, tôi liền thống khổ đến trái tìm đều vỡ nát.
Tôi không nhớ ai đã nói với tôi rằng cách trả thù tốt nhất cho sự phản bội là sự phản bội lại.
Lời này nghe có vẻ hơi vô lý, nhưng khi tôi dùng danh nghĩa bạn trai của Lâu Nguy để □□ cùng với Tào Xuyên, rốt cục tôi cũng thông suốt đạo lí này.
Nếu hắn phản bội tôi, vậy tôi cũng dùng phương thức giống vậy để phản bội lại hắn.
Hãy cùng nhau xuống địa ngục đi.
Cùng nhau đeo gông cùm xấu xí và nặng nề, tiếp tục giãy dụa trong địa ngục đi.
Tôi làm cùng Tào Xuyên mấy lần, nhưng khiến tôi thất vọng chính là, gã vẫn luôn chậm chạp trong việc tìm kiếm Lâu Nguy.
Điều này làm cho tôi lại một lần nữa cảm thấy bản thân bị gạt.
Điều khiến tôi kinh hãi hơn nữa là tôi cư nhiên nhìn thấy bức ảnh của Lý Hán Đường ở nhà Tào Xuyên, ngay khi nhìn thấy bức ảnh ấy, cảm giác nghẹt thở lại ập đến và tôi gần như muốn thét lên.
Tào Xuyên hỏi tôi có biết người này hay không, tôi theo bản năng mà nói không quen sau đó chạy trối chết.
Tôi rất sợ, rõ ràng chỉ là một tấm hình, lại làm cho tôi sợ hãi đến mức tưởng chừng như một giây sau sẽ chết mất.
Lý Hán Đường, cái kẻ vọt vào buồng tắm nỗ lực muốn bóp chết tôi, tại sao hắn lại xuất hiện?
Tại sao lại xuất hiện?
Đúng, hắn không thể xuất hiện nữa, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Lý Hán Đường mãi mãi cũng sẽ không lại xuất hiện, bởi vì sau buổi tối hôm đó, hắn liền biến mất.
Vào một buổi tối khi Lâu Nguy không có ở nhà, cảm giác bị theo dõi dị thường cường liệt, tôi rất sợ hãi nên đã trốn vào phòng tắm, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân, có ai đó mở cửa kính phòng tắm, rồi tôi nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Chào buổi tối.”
Chào buổi tối.
Chúng ta lại gặp mặt.
Lý Hán Đường bóp chặt lấy cổ tôi, con ngươi lồi ra ngoài như thể chỉ cần dùng chút lực nó liền rơi xuống.
Tôi bị hắn ta làm cho ngạt thở, trong lúc giằng co, tôi thấy trên má phải của hắn có một vết sẹo.
Tại sao vết sẹo này nhìn quen mắt như vậy?
Tôi không còn kịp nghĩ nữa, chỉ có thể ra sức giãy dụa.
Tôi không thể chết được, ít nhất hiện tại không thể chết được, tôi còn chưa tìm được Lâu Nguy cùng đối tượng ngoại tình của hắn.
Như thể có người trong bóng tối giúp tôi, tôi thế mà mò được một con dao.
Tôi nhớ ra rồi, đây là con dao tối hôm qua tôi dùng để vừa tắm vừa gọt vỏ táo.
Tôi không biết mình đã cắm con dao vào ngực Lý Hán Đường bằng cách nào, nhưng khi tôi lấy lại tinh thần, trước mặt là thi thể của Lý Hán Đường cùng biểu tình không thể tin của Lâu Nguy.
Lâu Nguy trờ về tư khi nào?
Hắn đã thấy những gì?
Mà tôi, đã giết người
“Em chỉ đang tự vệ.”
“Không ai sẽ tin tưởng em.” Lâu Nguy nói, “Em chỉ có anh.”
Hắn nói xong liền xoay người đi ra ngoài, lúc quay lại hắn cầm trên tay chiếc vali màu đen.
Lâu Nguy nói: “Giao cho anh, anh sẽ xử lý.”
Lâu Nguy đã xử lý rất tốt.
Lý Hán Đường mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện lại lần nữa.
Nhưng là Lâu Nguy đâu rồi?
Lâu Nguy đến cùng đi đâu mất rồi?