[18]
Khi Tào Xuyên mở cửa nhà Lý Chiêu, một mùi máu tanh nồng xộc vào khoang mũi.
Tất cả những thứ này quá mức chân thực, chân thực đến nỗi Tào Xuyên không thể không hoài nghi điều người nọ nói đến tột cùng là thật hay giả.
Nhưng gã cũng hiểu rằng dù chúng trông thật đến đâu thì một trong số đó cũng là giả.
Gã đi vào, bước về hướng Lý Chiêu.
Lý Chiêu ngồi trong vũng máu, nhưng không có thi thể bên cạnh.
Chỉ có máu.
Chung quanh anh, trên mặt cùng trên người anh, còn có cả trên tay.
Tào Xuyên hỏi: “Làm sao vậy?”
Lý Chiêu nhìn gã, nước mắt hòa với máu trên mặt chảy xuống.
Anh nhớ tới ngày anh giết Lý Hán Đường, là Lâu Nguy đã giúp anh vứt xác, nhưng lần này, không ai giúp anh nữa.
Lâu Nguy, thi thể Lâu Nguy…
Lý Chiêu bỗng nhiên nhìn xung quanh, nhưng lại phát hiện không thấy thi thể Lâu Nguy đâu cả.
Tào Xuyên xải bước nhanh đi tới bên cạnh Lý Chiêu, gã ngồi xổm xuống, đem người đang hoảng loạn ôm vào trong lòng.
“Không có chuyện gì, ” Tào Xuyên ôm chặt Lý Chiêu, nhẹ giọng động viên, “Không có chuyện gì.”
Gã nhẹ nhàng vuốt tóc Lý Chiêu, dùng ngón tay lau đi vết mau trên mặt đối phương.
“Em giết hắn?” Tào Xuyên hỏi.
Lý Chiêu khóc đến không nói được lời nào, đúng, anh đã giết chết Lâu Nguy, giết chết người anh yêu nhất.
Tào Xuyên mỉm cười, nhìn đôi tay đẫm máu của anh đến xuất thần.
Qua một hồi lâu, Tào Xuyên đột nhiên hỏi: “Vậy kế tiếp có cần tôi giúp không?”
Giúp ư?
Lý Chiêu nghi hoặc mà nhìn Tào Xuyên.
Tào Xuyên đến gần, dán vào lỗ tai của anh nói: “Có cần tôi giúp không? Giết em, hoặc là, bảo vệ em?”
Lý Chiêu nuốt nước miếng, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, anh bị đối phương đẩy ngã trên đất, thân thể như mất kiểm soát.
Anh trơ mắt nhìn Tào Xuyên dùng ngón tay mảnh khảnh mở cúc áo sơ mi, áo sơ mi của anh cũng dính đầy máu, ai không biết sẽ nghĩ người bị thương nặng là anh.
Anh rất hồi hộp, nhưng vẫn là mở hai chân ra.
Anh cần một người ở bên, một người có thể ôm và an ủi anh.
Anh không thể sống một mình, bởi vì lúc nào cũng có ai đó đang theo dõi anh.
Anh sợ hãi, nỗi sợ đã sắp nuốt chửng anh.
Anh ôm thật chặt lấy Tào Xuyên, khi cả hai trao nhau nụ hôn, đầu lưỡi của anh bị đối phương nhẹ nhàng cắn một cái.
“Đau không?” Tào Xuyên cười hỏi.
Lý Chiêu nói không ra lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm đối phương.
Nhìn chằm chằm đối phương, một câu cũng không thốt ra được.
Bốn mắt nhìn nhau, cứ vậy không biết bao lâu, sau đó lại tiếp tục □□.
Trước khi đến cao trao, hai người, hai cái tay, đồng thời nhặt lên con dao rơi ở vũng máu bên cạnh.
“Lý Chiêu?”
“Đúng, tôi tên Lý Chiêu.” Người đàn ông cười nói, “Mộc Tử lý, ‘Thanh xuân thụ tạ ơn, ban ngày chiêu chỉ’, Lý Chiêu.”
Lý Chiêu.
Năm nay 30 tuổi, sau một thời gian điều trị, cơ bản đã bình phục, có thể trở lại xã hội.
~~~~~~~~~~
M: Ui cha sau một tuần thì tui cũng đã hoàn được thêm một bộ truyện ngắn 35 chương nữa rùi ε-(´・`) Mặc dù truyện hơi khó hiểu, kết thúc bỏ ngỏ và vẫn còn nhiều nút thắt chưa được gỡ cộng với trình edit của tui còn cùi bắp nhưng mà umm, mọi người hãy thông cảm và xí xóa cho tui nha >v<. Cảm ơn mọi người đã đón đọc bộ truyện này~~ Hãy đọc nó với một tâm trạng thật thoải mái và thật giải trí nhé!