Trò Chơi Bí Ẩn

Chương 7: Chương 7: Chúa không chơi xí ngầu




“Hộc... Hộc.... Hộc....!” Tiếng thở dốc trong màn đêm lạnh lẽo. Một thiếu niên đang chạy như điên trên con đường vắng vẻ không người, thỉnh thoảng cậu lại nhìn về phía sau như có ai đó đang đuổi theo. ( Bỗng phía trước mặt cậu xuất hiện chị mặc áo trắng.) Cậu nhanh chóng chạy đến trước một căn nhà, mở cửa rồi lao vào đóng sầm lại. Lúc này cậu mới bình tĩnh lại nhưng hơi thở vẫn liên tục bất ổn.

Rung... Rung... Chiếc điện thoại trong túi quần của thiếu niên bỗng dưng kêu lên làm cậu giật mình, vội vàng móc nó ra và nhìn dòng tin nhắn kì lạ được gửi đến. Khỏi nói chắc độc giả cũng biết cái thằng được nói trên là Minh xấu trai.

“Kaka,Thấy ma hay sao mà chạy lẹ vậy?” Tin nhắn châm biếm này được gửi từ một người tự xưng là X.

“Ai vậy?” Minh hốt hoảng khi đọc dòng tin nhắn.

“Sơn đúng không? Này đừng có chơi cái kiểu này, tôi tuy xấu trai, học ngu nhưng không sợ gì đâu....”

“Sợ mỗi ma thôi.” Minh hét vào cái điện thoại như thằn vừa chơi cần Trung Quốc xong.

“Uầy, không có khiếu hài hước gì cả. Ta không phải Sơn đâu. Mà ngươi về đến nhà rồi sao không bật điện?” X lạ lùng hỏi. Minh giật mình nhìn lên trần nhà mới nhận ra mình từ lúc về quên không bật điện, điều đó càng làm Minh thêm phần sợ hãi, chân Minh run như cầy sấy và ngã bệt xuống đất.

“Ai vậy? Sao biết đèn không bật? Theo dõi ta từ đâu vậy hả?” Minh sợ hãi hét lên rồi nhìn xung quanh mong tìm được người nào đó. ( Chị mặc áo trắng chẳng hạn.)

“Làm gì có ai theo dõi chứ? Cậu làm ta buồn cười thật. Muốn biết tại sao ta có thể biết những việc ngươi làm không?” X lại gửi thêm vài dòng tin nhắn.”

“Kaka, nếu muốn biết thì...” Minh căng thẳng nhìn dòng tin nhắn ngắt quãng giữa chừng, hơi thở như bị ngừng lại, con tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“...Thì đưa cho ta 500k. Nhưng do lần đầu nên ta khuyến mãi 100% cho, ngươi chỉ phải trả 1tr thôi. Kaka!” Minh mặt nghệt ra trước dòng tin nhắn của X, Minh có cảm giác muốn đập mẹ cái điện thoại cho đỡ ngứa mắt.

“Ầy ngươi đã không có khiếu hài hước, lại không biết đùa, đúng là thất bại của tạo hóa.” X lại gửi thêm mấy dòng tin nhắn khiêu khích Minh.

“Mà thôi giờ không đùa nữa. Ta là X, mà biệt danh thôi muốn gọi sao thì gọi như Đại ca, Người đẹp trai,... ta không quan tâm đâu, miễn nó phải là lời khen thì chấp nhận tất. Ta cũng dễ tính mà phải không?” Minh đọc đến đây trong lòng không biết đã nhổ bao nhiêu bãi nước bọt dù bây giờ đang rất sợ hãi.

“Ta có thể biết được các hành động của ngươi là vì...”

“Ngươi đang giữ thứ đó.” X gửi một tin nhắn thần thần bí bí.

“Th..Thứ... Đó?” Minh thắc mắc hỏi lại.

“Đúng rồi, thứ trong túi ngươi đó.”

“Hồi nãy ngươi đã cầm thứ đó theo mà? Chả nhẽ không nhớ, bị tên Sơn thông cho vài nhát não văng ra ngoài rồi à?” X lại tiếp tục chế giễu, có vẻ như X rất thích nhờn với người khác, đến cả ông tác giả cũng muốn đập vỡ mặt X nếu gặp được. Minh đưa tay vào rong túi moi ra một viên xúc xắc nhỏ màu đỏ, lấp lánh. Minh khá ngạc nhiên bởi vì ban đầu viên xúc xắc màu đỏ nhưng khi rơi xuống đất nó đã đổi màu.

“Sau khi nó đổi màu thì Sơn không đuổi theo hay kêu tôi trả nữa, thật ra cái này là cái gì vậy chứ?” Minh thì thầm với cái điện thoại của mình, trông khá giống với mấy thằng đao ngồi tự kỉ.

“Muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời những điều cơ bản nhưng cũng có vài điều cậu chưa thể biết vào lúc này được.” X không trả lời luôn mà còn nhắn thêm một câu.

“Viên xí ngầu tôi đang giữ là cái gì mà Sơn nhất quyết muốn lấy lại như vậy?”

“Hơn nữa ngươi là ai? Làm sao ngươi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh trong khi ngươi không xuất hiện ở đây? Và Kẻ Sử Dụng Xí Ngầu là gì.” Minh liên tục đặt câu hỏi mà không thèm chờ X trả lời.

“Hừm, sao nhiều câu hỏi quá vậy, tuy chúng đều là mấy câu cơ bản. Mà thôi kệ ta sẽ trả lời từ từ cho một thằng óc không bằng lợn như cậu hiểu vậy và đương nhiên nó sẽ được gói gọn trong một câu thôi. -.-” X gửi tin nhắn trả lời tiện thể châm biếm về chỉ số thông minh của Minh.

“Cái cục xí ngầu trên tay cậu còn được gọi là Nhân, Nhân có thể thay đổi tất cả mọi thứ.” X lại gửi một tin nhắn với nội dung bá cmn đạo làm Minh là một thằng ngu cũng biết độ kinh khủng của nó. Minh ngồi trước cái máy tính ở trong một góc phòng, khuôn mặt cứ nhăn lại tỏ vẻ khó chịu, thỉnh thoảng đôi mắt cứ liếc vô cái điện thoại.

“Thật sự là ngươi có thể thấy các hoạt động xung quanh hả? Bằng cách nào?” Minh nói nhỏ với cái điện thoại.

“Chỗ nào có Nhân thì ở đó ta có thể thấy được, nói cách khác thì đó là cảm nhận.” X trả lời.

“Ngươi không phải người đúng không? Như chúa chẳng hạn, nếu không làm sao có thể cảm nhận được chứ. Hay ngươi chém gió?”

“Tại sao ta phải nói dối cậu? @.@”

“Hử?”

“Thôi được rồi, ở dưới ngăn bàn của cậu có một quyển sách khoa học, mau mở trang 469, hàng 19 đọc đi.” X như biết Minh không tin đành nhắn lại một câu kì lạ. Minh tò mò nhìn xuống ngăn bàn lôi cuốn sánh khoa học cũ kĩ ở dưới ra mở đúng trang mà X bảo, trên dòng thứ 19 có một câu làm Minh giật mình.

“Chúa không chơi xí ngầu.”

“Kaka, giờ thì tin chưa.” Minh có cảm giác như X đang cười thầm và nhìn mình từ một nơi nào đó bí mật.

“Mà, ta không phải chúa gì cả, nói cho dễ hiểu thì ta là một quản lí trong một trò chơi vật, cũng tương tự như quản lí một nhóm chẳng hạn. Biết thằng lol Võ Hữu Phi không, cái thằng đéo phân biệt giới tính ấy, chắc cậu không biết đâu haha....”

“Ta cũng giống như hắn vậy, tuy ta đẹp trai và ngầu lòi hơn. Ta có quyền tuyển chọn mấy thằng ất ơ như cậu vào trò chơi của ta và bắt đầu thưởng thức chúng như một bữa ăn nhẹ chẳng hạn.”

“Dù gì thì sau này cậu sẽ biết thêm. Còn câu hỏi gì không? Mà ngươi có hiểu gì không?” Lúc này X mới nhớ ra một chuyện, cho dù mình giải thích như thế nào mà thằng đọc nó không hiểu thì phí công nhắn tin. Minh nhìn tin nhắn, mồ hôi bỗng dưng hơi nhỏ ra:“Bỏ mịa, nãy giờ đọc mà éo hiểu cái gì cả.” Minh thầm suy nghĩ. Như hiểu được Minh nghĩ gì X lại gửi một tin nhắn khác:

“Thôi được rồi, những tên não lợn như cậu thường khiến ta mất rất nhiều sức để giải thích. Vậy thì ta sẽ giải thích lại từ đầu bằng cách dễ hiểu hơn vậy.”

“Ngươi có thích chơi trò chơi không?” X lại hỏi mấy câu quái gở làm Minh thấy khá khó hiểu nhưng vẫn trả lời.

“Trò chơi? Ở nhà thì có chứ, tuổi trẻ mà.”

“Thế tại sao trò chơi lại hấp dẫn mọi người?” X lại tiếp tục hỏi.

“Ờ thì... phá hủy, đánh nhau chăng?”

“Keke, đó là phá hủy.”

“Trò chơi nào cũng có nhiệm vụ và phần thưởng, nhiệm vụ và phần thưởng trong mọi trò chơi luôn liên kết với nhau.”

“Trò chơi là một thứ có thể khiến mọi người nghiền ngẫm như hút cần, chích ma túy tuy không nghiêm trọng bằng nhưng một khi đã bbawst đầu thì khó có thể rút chân ra.”

“Và đương nhiên nếu cố gắng trong các trò chơi thì cậu sẽ thành công.”

“Đó là sự khác nhau giữa trò chơi và thực tế.”

“Nhưng còn thực tế của cậu thì sao? Tệ không thể tả nổi, kaka. Nhưng nếu cậu có thể kiếm được Nhân thì khác, nhờ Nhân mà cậu có thể thay đổi, thêm bớt các phần thiếu của mình. Rất hấp dẫn đúng không. @.@”

“Nó cũng giống như nâng điểm cho nhân vật trong các trò chơi sinh tồn vậy.”

“Và dĩ nhiên cậu chỉ có thể nâng bằng với số Nhân mà cậu tìm kiếm được.”

“Có... thể tăng năng lực nào cũng được?” Minh nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta đã bị X hấp dẫn một cách dễ dàng. Dù gì thì cuộc sống của cậu ta bây giờ khá tệ rồi, à không phải là cực tệ, đứng gần như dưới chót của xã hội. Nếu có cơ hội thay đổi như này thì đương nhiên là phải tận dụng chứ.

“Dĩ nhiên may mắn, năng lực, ngoại hình,... Tất cả đều có thể làm được chỉ với Nhân.”

“Ngươi có thể nhận được Nhân bằng cách làm những nhiệm vụ ta đưa ra và nó tùy từng lúc mà khác nhau nhưng tất cả sẽ được gửi đến bằng tin nhắn.”

“Khi xuất hiện, Nhân sẽ xuất hiện tùy theo vị trí và lúc đó nó sẽ có màu xanh, muốn sử dụng thì cậu phải thẩy nó, sau đó nó sẽ chuyển sang màu đỏ và quyết định số mấy.”

“Khi nó được thẩy thì chỉ có người thẩy mới sử dụng được...” Minh bây giờ mới được thông não, thảm nào lúc đó Sơn không đuổi theo mình nữa.

“Và cách sử dụng nó được gọi là đồng bộ hóa, sau khi đồng bộ, cậu có thể nâng điểm tùy thích, chỉ cần gửi tin nhắn muốn nâng điểm nào là được.”

“Sau khi đồng bộ hóa xong nó sẽ chuyển thành màu trắng và nó sẽ giống hệt với cục xí ngầu bình thường.”

“Nói tóm lại thì cậu chỉ việc làm nhiệm vụ và kiếm thật nhiều Nhân là được.”

Minh ngồi suy nghĩ những lời X nói một lúc thì mới nhớ ra một chuyện bỗng hét vô điện thoại.

“Khoan đã, thế còn Sơn?”

“Sơn?”

“Kakakaka. ^.^” Rung... Rung... Lúc này máy Minh bỗng rung lên và báo nhận được một bức ảnh từ người tên X, Minh tò mò mở bức ảnh ra.

“Hả”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.