Trò Chơi Bí Ẩn

Chương 6: Chương 6: Chúc mừng bạn, ứng cử viên mới




Quay lại vài phút trước, khi mà Minh đang núp lùm ngắm trai còn Sơn và Hạnh đang âu yếm với nhau giữa thanh thiên bạch nhật.

Rung...Rung... từ trong túi quần của Sơn, từng tiếng kêu nhè nhẹ vang lên, có thứ gì đó chà sát vô bắp đùi. Sơn csui xuống rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, Sơn vừa nhìn vừa nói với Hạnh đang đi bên cạnh:“Xin lỗi, mình có điện thoại.” Bên trong điện thoại có một dòng tin nhắn kì lạ giống với mấy lần trước mà tác giả đập trai kể, và lần này chúng ta còn có thể thấy được tên của người gửi và tên của hắn là “X“.

X:“Tôi đã quấy rầy giây phút quan trọng của hai người nhỉ? Nhưng mà bây giờ tôi có nhiệm vụ mới, cậu có muốn làm không?”

Và sự việc diễn ra giống với việc Minh nhìn thấy, Sơn và Hạnh chia tay nhau về và Sơn tiếp tục nhìn vào điện thoại xem tên được gọi là X càm lông.

X:“Hô Hô, chỉ vì mấy viên xúc xắc mà bỏ rơi một mỹ nhân sao? Ngươi thật là kì lạ.”

“Có phải vì ta nói trong một thời gian không có nhiệm vụ nên chú muốn xả hơi tán gái không?”

“Ta cũng tính nghỉ ngơi đấy, nhung mà có trò chơi thú vị nên không kềm lại được.” Nội dung tin nhắn liên tục được gửi đến từ X, có vẻ như tên X bí ẩn này giàu đến nỗi mà tiền tin nhắn coi như rác thải.

“Nhiệm vụ mới là gì?” Sơn nhắn lại.

“Đơn giản như đi tìm đồ vật thôi.”

“À không, giống với chơi trốn tìm hơn.” Đến đây X gửi nội dung cho Sơn và đến cả thằng tác giả cũng éo biết nội dung tin nhắn là gì. Sơn tắt máy cho vào túi và giống với phần cuối chương trước đi vào một con ngõ nhỏ gần đấy.

“Thẳng quỷ đó đi đâu rồi?” Minh như thằng ăn trộm lén lút đi phía sau Sơn. Không biết từ lúc nào trời đã tối thui đèn điện bật sáng khắp các nẻo đường, Minh đi theo Sơn đến một khu nhà cao tầng cũ kĩ. Sơn bước vào một căn nhà rồi hướng về phía cầu thang từ từ đi lên, Minh cũng cẩn thận bám theo tuy từ nãy tới giờ cả người run cầm cập.

“Đây là nhà của Sơn à? Mà rốt cuộc muốn đi lên đến đâu chứ?” Minh tự hỏi với lòng mình, từ chiều đến giờ bám theo mà chưa được húp tí cơm nào vào bụng nên giờ Minh đang đói rã ruột.

“Sân thượng?” Lúc này Minh cuối cùng cũng biết Sơn đang hướng lên nơi cao nhất của tòa nhà này, mặc dù Minh éo biết lên đấy để làm gì. Sơn đi lên mở cánh cửa ngăn cách giữa sân thượng của tòa nhà và khu vực hành lang ra, bước ra ngoài sân rồi từ từ đóng cánh cửa lại. Minh đang núp ở cầu thang thấy thế liền do dự, không biết có nên đi ra xem không, nhỡ mà vừa mở cửa thì thấy nó đứng trước cửa nhìn mình thì con tim nó bay theo gió luôn. Tuy do dự nhưng cuôi cùng Minh cũng đưa ra quyết định và dồn hết cảm đảm đi lên mở hờ cánh cửa nhìn ra sân xem Sơn đang làm gì. Đập vô mắt Minh là cảnh Sơn đang đứng quay lưng lại với mình và nhìn cái gì đó, giống như là đang đợi ai vậy.

“Hình như là đang tìm gì đó thì phải, hay là đang liên lạc với ai?” Minh tự nhủ trong lòng để giải đáp thắc mắc do mình đặt ra.

“Nhắn tin? Hình như là đang giận.” Minh thấy Sơn quay người nghiêng sang phải và thấy trên tay đang cầm cái điện thoại làm gì đó với kuoon mặt khó chịu.

“Muốn làm gì ở đó vậy chứ?” Minh cùng lúc càng sốt ruột ki không thấy Sơn làm gì cả.

“1 cộng 1 bằng 2, 2 thêm 2.....”Đúng lúc này có tiếng điện thoại từ trong túi quần của Minh vang lên làm ảnh giật bắt mình suýt nữa đứng tim. Minh lo lắng đưa tay ra phía sau nhanh chóng tắt điện thoại. Minh nhìn ra ngoài xem Sơn có phát hiện ra mình hay không nhưng may mắn vl chho anh là anh Sơn đéo thèm để ý. Lúc này Minh mới chú ý vào chiếc điện thoại trên tay xem ai nhắn tin cho mình.

“Này cậu nghĩ Ngô Thu Hường hay Lương Ngọc Anh xinh hơn?” Tin nhắn được gửi từ bạn Hải Tệ Nạn.

“Dm! Thằng khón nạn, tí nữa thì được đi ngắm gà khỏa thân.” Minh đọc tin nhắn mà bất giác âm thầm chửi thề. Không hổ danh là Hải Tệ Nạn, Tệ Nạn đến hết đường chữa.

“Không chịu được nữa rồi, chắc phải về thôi.” Minh quay đầu muốn bỏ về. Cùng với lúc Minh quay đầu một thứ tiếng kì lạ vang lên kêu Răng Rắc như tiếng kim loại bị bóp méo vậy. Đây là thứ tiếng kì lạ mà lần đầu tiên cậu được nghe thấy, đi kèm với nó là một thứ ánh sáng huyền diệu và đẹp đẽ.

“Ơ.” Minh lác mắt nhìn thứ ánh sáng và một vật nho nhỏ đang được hình thành ở trong đấy.

“Cái này là... gì vậy...? Một cục xí ngầu.” Minh tò mò đưa tay với lấy thứ ở bên trong có hình dáng giống với một cục xí ngầu nhưng ngay lúc này một tiếng thét từ phía sau vang lên:“Ai đó?”

“À...Ờ...” Minh quay đầu lại và nhìn thấy Sơn đang đứng sau lưng mình.

“Cậu...” Sơn bất ngờ thốt lên khi thấy có người đang ở trong tòa nhà mình đến, hơn nữa có lẽ người này còn theo dõi mình được một lúc rồi.

“Gì đây? Là cậu à Minh? Sao cậu lại...” Sơn ngạc nhiên kêu lên khi nhận ra đó là Minh. Lúc này chiếc điện thoại Sơn cầm trên tay lại rung lên và bên trong có lời nhắn của X:“Kaka, thật ra nhiệm vụ lần này là để tên Lưu Hoàng Minh lấy được xí ngầu.” Tin nhắn như phản ánh cảm giác của X, có lẽ lúc này X đang ngồi cười thầm vì đã lừa được Sơn chăng và đương nhiên đó là khi X là một con người.

“Giỡn à? Trò đùa ngu ngốc.” Sơn kêu lên một câu rồi tiếp tục nhìn Minh đang ngồi như ngồi rặn ỉa, tay cầm lấy thư vừa nhặt được.

“Trả lại thứ cậu đang cầm cho tớ.” Sơn lạnh giọng nói, có vẻ thứ Minh đang cầm rất quan trọng với Sơn.

“À.... ừ... thì... Tớ sẽ không trả cho cậu đâu.” Minh ấp úng nói rồi bắt ngờ nắp chặt tay lại rồi lao xuống cầu thang. Sơn cũng vô cùng bất ngờ trước hành động của Minh, tuy nhiên cậu chỉ hất thần một chút rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần đuổi theo Minh.

“Không biết cái này là cái gì, nhưng mình nhất định sẽ không trả đâu.” Minh nắm chặt tay lao như điên xuống thang, vừa chạy vừa liếc nhìn phía sau xem Sơn có đuổi theo không. Nhưng người thường hay bị sai đi mua đồ như Minh thì các bắp, cơ chân vô cùng khỏe nên chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc mà Minh đã nhìn thấy lối ra của tòa nhà nhưng.... Ở lối ra có một bóng đen đang đứng ở đó và Minh bất ngờ hơn khi người đó lại là Sơn.

“Không thể nào, tại sao cậu ta lại ở đó?” Minh nhìn thấy Sơn nhưng đã quá muộn, chân không thể dừng lại được nữa mà tiếp tục lao về phía trước và Bốp Sơn đưa tay trái sang ngang và dồn lực vào đánh thẳng vô bụng Minh làm Minh bay mất vài giọt nước bọt quý giá, có thể nhìn thấy nước mắt của Minh đang trào ra. Cơ thể Minh theo đà bị bắn bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên mặt đất như diễn xiếc khỉ. Minh cố gắng gượng dậy dù cả người đau nhức không thể nào tả nổi.

“Tớ nói lại lần nữa, trả tớ cục xí ngầu đó đây.” Sơn tiến lại gần gằn giọng với Minh.

“Không... Không.... Nếu nói cho tớ biết đây là gì thì tớ sẽ trả lại.” MInh sợ hãi kêu lên, nước mắt như muốn trào ra.

“Có muốn chơi một trò chơi không?” Sơn lạnh lùng nhìn Minh nói.

“Để xem cậu có thể giữ được nó hay là phải ngoan ngoãn trả lại cho tớ?” Nghe thấy thế Minh càng sợ hãi, sợ đến nỗi tim đập thìch thịch, họa mi bé nhỏ muốn són ra quần ngay tại chỗ.

“Đáng sợ qué, dù gì cũng biết được tí thông tin rồi...” Minh hoảng loạn âm thầm suy nghĩ.

“Không trả. Tớ thà quăng nó đi cứ không trả lại cho cậu đâu.” Ngay sau đó Minh lại một lần nữa bất ngừ chạy sang phía bên phải, phía của cánh của dẫn đến sự tự do.

“Khoan.” Sơn nói rồi đưa tay trái túm lấy áo của Minh đè Minh xuống dưới đất, mặt sát mặt, tay trái với lấy thứ trong tay Minh. ( Hiếp dâm nó.) Đương nhiên là Minh sẽ không để yên cho Sơn lấy lại, cố gắng đưa tay ra xa nhất có thể. Bỗng dưng lúc đang giơ tay thì một cục xí ngầu bất ngờ rơi khỏi tay Minh và xoay mấy vòn trên không trung rồi rời xuống trên mặt đất.

“Chết tiệt.” Sơn bất ngờ thốt ra một câu chửi thề. Cả Minh và Sơn đều nhìn cục xí ngầu trên mặt đất, bỗng dưng cục xí ngầu xảy ra dị biến. Ban đầu nó mang màu xanh nhưng dần chuyển sang màu đỏ cùng với tiếng kêu LÁch Tách như mưa rơi trước ánh mắt kinh ngạc của Minh.

“Viên xí ngầu đổi màu ư?” Minh khiếp sợ kêu lên.

Rung rung... Điện thoại của Minh bị rơi gần đó bỗng dưng kêu lên, Minh đưa tay với lấy và nhìn vào bên trong máy, chỉ thấy trên màn hình bỗng xuất hiện một tin nhắn quỷ dị được gửi từ một người tên “X”

“Bạn đã kích hoạt xí ngầu thành công.”

“Chúc mừng bạn đã trở thành...”

“Kẻ Sử Dụng Xí Ngầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.