Trò Chơi Chết Chóc

Chương 128: Chương 128




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

“Gì cơ?” Giọng điệu của Lưu Hạnh lộ rõ vẻ kinh ngạc, rồi cô ta lại bật cười: “Có lừa thì cũng phải lừa cho ra trò đi chứ, đừng tưởng tôi không biết mấy ngày nay các người không hề rời khỏi thành phố này, sao có thể xuất hiện tại nhà tôi?”

Đường Cổ và Bạch Thiên trao đổi ánh mắt rồi đáp: “Không tin ư? Để cô ta nghe đi.”

Lúc này Phong Đình đã mở một đoạn ghi âm lên.

Lập tức có tiếng một người phụ nữ trung niên vang lên, người này hoảng hốt thét lớn: “Hạnh Tử!”

Có vẻ như miệng người này bị bịt chặt lại ngay sau đó, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ú ớ, rồi âm thanh biến mất hẳn.

Lưu Hạnh ở đầu dây bên kia như đã phát điên, cô ta thét lên: “Mẹ, mẹ! Các người làm gì mẹ tôi vậy?! Mẹ tôi sao rồi?!”

Đường Cổ nói: “Hiện giờ không sao, nhưng... tiếp theo đây thế nào thì tôi cũng không biết.”

“Các người, sao các người có thể nham hiểm tới vậy! Ân oán giữa chúng ta sao phải liên lụy đến người vô tội?” Lưu Hạnh hoảng hốt không yên, cô ta thét lên: “Mẹ tôi đâu, tôi phải nói chuyện với bà ấy!”

Bạch Thiên cố tình hạ giọng cười lạnh: “Nếu muốn bà ấy sống thì đứng chờ trước cửa nhà chúng tôi. Chúng tôi không cần báo số phòng đâu nhỉ?”

Tiếng nghiến răng ở đầu dây bên kia nghe rõ mồn một, rất lâu sau cô ta mới cắn răng bảo: “Rốt cuộc các người muốn gì?”

Giọng Đường Cổ tràn ngập ý cười, chầm chậm thốt: “Tự các người tìm đến, chẳng phải chúng tôi mới nên hỏi câu đó sao?”

Tiếng Ngải Tiêu - Lâm Diểu vang lên: “Chúng tôi chỉ tìm hai người kia trò chuyện thôi, hai người đó đâu, làm con rùa đen rụt đầu trốn sau lưng các người rồi à?”

“Các người sẽ được gặp họ nhanh thôi.” Bạch Thiên liếc nhìn Phong Đình rồi nhàn nhạt cất giọng: “Hiện giờ tôi cho các người mười phút để đứng đợi trước cửa phòng chúng tôi, còn không sau mười phút cô Trần sẽ mất mạng ngay lập tức.”

“Các người dám!” Có lẽ Lưu Hạnh cố dùng âm lượng để ép nỗi bất an của bản thân xuống, nhưng thoáng run rẩy trong giọng nói của cô ta đã bóc trần Lưu Hạnh.

Lưu Hạnh nghiến răng ken két, vừa định thốt câu gì Quách Diểu đã quay sang nói: “Khoan, cô gọi cho mẹ mình đi đã.”

Đường Cổ híp mắt, ung dung nói: “Vậy thì nhớ để ý thời gian đấy, mười phút đã bắt đầu rồi.”

Nói xong, anh ta đưa mắt ra hiệu cho Bạch Thiên.

Bạch Thiên bèn ngắt máy ngay tức khắc.

Lúc này, Vương Đại Long khởi động xe, chầm chậm đưa mọi người tiến về hướng giao lộ phía trước.

Cũng cùng lúc này, Lưu Hạnh hoảng loạn quay số gọi cho mẹ, sau phút chốc chờ đợi ngắn ngủi, đầu dây bên kia vang lên tiếng thông báo “Người nghe đã tắt máy“.

Lúc này cô ta và Quách Diểu đang trên bãi cỏ giữa hai tòa nhà, hai người vốn định vòng ra trốn sau khoảng trống trước tường rào và tòa cao ốc, nhưng vừa đi thì nhóm Dư Tô đã gọi điện tới.

Vì quá đỗi sốt ruột mà mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Lưu Hạnh, cô ta nóng nảy ngắt máy, rồi lại gọi tiếp, miệng còn nói: “Hội phó còn bảo xử lý mấy người này dễ dàng lắm, cô ta bảo họ sẽ không liên lụy đến người vô tội, nhưng tại sao lại động tới mẹ tôi?! Còn nữa... mấy hôm nay bọn họ đâu rời thành phố, nửa tiếng trước tôi còn gọi điện cho mẹ, rốt cuộc bọn họ... đã làm thế nào vậy?”

Cô ta cúi đầu trân trân nhìn điện thoại, không hề để ý tới vẻ mặt của Quách Diểu.

Đôi mắt Quách Diểu lóe lên ánh sáng, tiếng thông báo lại vang lên, Quách Diểu bèn nhẹ nhàng cất lời: “Đừng sốt ruột, thế này, cô tới cửa phòng họ đợi trước đi đã, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”

Lưu Hạnh vừa định gọi lại cho mẹ, nghe vậy bèn khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh định báo cảnh sát? Không được, khi nãy họ đã biết chúng ta đột nhập vào chung cư, có nghĩa có người đang theo dõi chúng ta. Nếu anh không đi cùng tôi thì họ sẽ giết mẹ tôi ngay lập tức!”

Quách Diểu chớp mắt, vẻ lạnh ngắt xẹt qua nơi đáy mắt, anh ta nhàn nhạt nói: “Họ không dám làm vậy đâu, đây không phải thế giới trò chơi, giết người không dễ tới vậy. Dù là chúng ta thì cũng chỉ dám tìm cơ hội bắt cóc bố mẹ cô ả kia, uy hiếp bọn họ giao điện thoại ra.”

Nhờ sự ung dung của anh ta mà Lưu Hạnh cũng bình tĩnh hơn phần nào, cô ta hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Quách Diểu: “Được, giờ anh báo cảnh sát đi, bảo bọn họ bắt cóc mẹ tôi.”

Quách Diểu gật đầu, quay người rời đi nhưng lại bị Lưu Hạnh giữ lại.

Lưu Hạnh cười lạnh nói: “Báo cảnh sát thôi mà, gọi một cú điện thoại là được. Anh đang định đi đâu?”

Quách Diểu bị Lưu Hạnh vạch trần nhưng mặt cũng chẳng đổi sắc. Quách Diểu kéo tay cô ta ra, lạnh giọng: “Cô muốn nghe sự thực tới vậy ư?”

Lưu Hạnh bừng bừng lửa giận, cặp mắt trừng trừng nhìn anh ta, cắn răng nói: “Tôi biết anh thấy người bị uy hiếp là tôi, không có quan hệ gì với anh, phải chứ? Anh muốn để tự tôi chết ở đây còn mình thì bỏ đi, đúng không? Không dễ thế đâu! Dù tôi có chết cũng phải kéo anh theo cùng!”

Vừa nói, cô ta vừa vươn tay tóm chặt lấy Quách Diểu lần nữa.

Lúc này chuông điện thoại lại reo lên.

Lưu Hạnh khựng lại, sau khi thấy dãy số trên màn hình cô ta bèn nhận máy ngay: “Alo, các người mau thả mẹ tôi ra, có gì thì chúng ta hãy giải quyết riêng với nhau!”

Đường Cổ ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Còn sáu phút nữa.”

Lưu Hạnh nghiến răng, vừa định nói gì thì điện thoại đã bị ngắt.

Lúc này Quách Diểu đã rời khỏi sân cỏ, bước thật nhanh ra khỏi cổng.

Lưu Hạnh cất điện thoại đi, đuổi theo Quách Diểu bằng tốc độ nhanh nhất.

Quách Diểu bắt đầu chạy đi, không để cho Lưu Hạnh cơ hội bắt kịp. Hành động của họ bắt đầu thu hút ánh mắt của người đi đường, nhưng lúc này hai người đã chẳng còn lòng dạ nào mà quan tâm nữa.

Khu chung cư này vào thì khó, nhưng rời đi lại dễ.

Quách Diểu chạy đến cổng, kêu lớn một tiếng “Mở cửa.” với bảo vệ, dù bảo vệ không mấy hài lòng với thái độ của anh ta cũng mở cửa rất nhanh.

Nhưng trong lúc Quách Diểu đang đợi mở cổng thì Lưu Hạnh đã đuổi tới nơi rồi.

Lưu Hạnh không còn thời gian nghĩ gì nữa, chỉ vung tay giáng giáng cho Quách Diểu ngay một ú.

Quách Diểu nghiêng mình né tránh, chẳng dây dưa thêm với cô ta mà chạy thẳng khỏi cổng.

Anh ta lạnh giọng bỏ lại một câu: “Mẹ cô mà chết thì về sau cô cũng chẳng còn vướng bận nữa.”

Thân thể Lưu Hạnh thoáng cứng đờ, vẻ lưỡng lự mơ hồ hiện trên gương mặt cô ta trong chốc lát.

Nhưng ngay sau đó, không biết có phải do sự do dự trong phút chốc kia khiến Lưu Hạnh thẹn quá hóa giận không mà cô ta thét lên lên một tiếng rồi lại tiếp tục lao về phía Quách Diểu.

Quách Diểu cũng không định đánh nhau ngay trước cổng chung cư để thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Anh ta chặn đòn của Lưu Hạnh rồi tung một cú đánh, quay lưng chạy khỏi cổng.

Sức của Lưu Hạnh không bì nổi Quách Diểu, cú đá của anh ta khiến Lưu Hạnh lùi về sau mấy bước. Lưu Hạnh vừa định ôm vùng bụng đau đớn đuổi theo Quách Diểu thì anh ta cũng đã bỏ xa Lưu Hạnh rồi.

Những người kia chỉ cho cô ta mười phút... chắc chắn sẽ không kịp.

Trong giây lát, câu nói khi nãy của Quách Diểu lại âm vang trong đầu cô ta “Mẹ cô mà chết thì về sau cô cũng chẳng còn vướng bận nữa.”

Thật ra cũng không chỉ có vậy.

Nếu Lưu Hạnh làm theo điều kiện của họ, đợi trước cửa phòng thì chắc chắn sẽ bị kéo vào, cướp mất điện thoại rồi gỡ Ứng dụng khỏi điện thoại cô ta.

Bị gỡ Ứng dụng trong hiện thực thì đạo cụ miễn tử cũng chẳng còn tác dụng, huống chi chắc chắn họ cũng sẽ lục soát lột sạch toàn bộ đạo cụ trên người cô ta.

Hơn nữa, họ cũng sẽ giam Lưu Hạnh lại, giam cho tới khi khoảng thời gian 24 giờ kết thúc.

Cũng có nghĩa, nếu Lưu Hạnh làm theo lời đối phương thì mẹ cô ta sẽ không chết, nhưng chắc chắn cô ta sẽ phải bỏ mạng.

Vì nếu bị cướp mất tư cách người chơi, cái chết của cô ta sẽ bị quy thành sự cố ngoài ý muốn hoặc tự sát, những kẻ kia cũng không hề bị cảnh sát nghi ngờ!

Vậy nên... giờ Lưu Hạnh chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc mình chết, hoặc mẹ mình chết.

Trong chớp mắt, Lưu Hạnh đã ra quyết định.

Cô ta ôm vùng bụng đau đớn, thét lớn về Quách Diểu đang rời đi ngày một xa: “Đợi đã, tôi đi cùng anh!”

Quách Diểu dừng lại, sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi khóe môi anh ta nhếch lên tạo nên một nụ cười rực rỡ.

Anh ta hạ giọng: “Đúng thực từ đầu chí cuối chúng ta luôn là đồng đội ăn ý nhất của nhau.”

Họ đều ích kỷ, đều không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Lúc gặp nguy hiểm, thậm chí họ còn vứt bỏ nhau mà không chút do dự.

Lưu Hạnh chỉ bị đá một cú, vết thương cũng không nặng, rất nhanh thôi cơn đau đã nhẹ bớt. Cô ta chạy từng bước tới trước mặt Quách Diểu, khẽ hổn hển, cô ta lúc này đối lập hoàn toàn với nụ cười tươi tắn trên mặt Quách Diểu.

“Tôi... anh về nhà cùng tôi, nếu bọn họ có để lại chứng cứ thì ít ra ta có thể báo cảnh sát bắt họ chịu tội giết người.”

Giọng điệu của Lưu Hạnh nặng nề vô cùng, thốt từng lời mà lòng cô ta cũng nhói đau theo, khóe mắt bắt đầu ứa lệ.

Quách Diểu khẽ vươn tay gạt một giọt nước mắt trên mặt cô ta, khẽ cười: “Cô nhìn thấy không, nước mắt cá sấu.”

Lưu Hạnh cúi đầu cắn chặt môi.

Cô ta thực sự đau lòng thay mẹ mình, đó là người mẹ sinh ra cô ta, nuôi dưỡng cô ta. Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ Lưu Hạnh đã vì cô ta mà không tái hôn nữa.

Nhưng... thực sự hiện giờ mẹ đã biến thành gánh nặng của Lưu Hạnh.

Lưu Hạnh hít sâu một hơi, gạt lệ rồi ngẩng đầu nhìn Quách Diểu chằm chằm, trầm giọng: “Đi thôi, lần này anh lái xe.”

“Được.” Nụ cười trên gương mặt Quách Diểu được phóng đại lên nhiều, anh ta nghiêng người làm độc tác mời, để Lưu Hạnh đi trước. Quách Diểu vẫn đang đề phòng sợ Lưu Hạnh sẽ cho anh ta một dao sau lưng.

Nhưng Lưu Hạnh không hề chần chừ mà cứ thế bước phăm phăm lên trước.

Hai người một trước một sau bước tới nơi đỗ xe.

Họ đỗ xe cách chung cư một khoảng không xa, trong một khu chợ tạp nham lộn xộn. Khu chợ này không cho bày sạp ven đường nhưng có rất nhiều người không chịu bỏ tiền ra thuê quầy bán nên cứ tràn đầy đường.

Phía thành phố có muốn xử lý cũng chẳng lo được nhiều người như vậy, dần dà rồi cũng ngầm cho phép.

Khu chợ nằm trong một con hẻm ngoài chung cư, hai người họ đỗ xe dựa vào bờ tường trong hẻm.

Lúc tới nơi Lưu Hạnh cũng đã ngưng nước mắt.

Hai người một trái một phải bước về hai phía xe, sau khi Lâm Khôn vặn chìa xong, Lưu Hạnh bèn ngồi vào trước.

Ngay giây sau, một con dao sắc lẹm đã kề ngay bụng cô ta. Thân thể Lưu Hạnh cứng đờ, vừa định mở miệng cảnh báo Quách Diểu đang mở cửa thì đã bị người trong xe lôi vào.

Cùng lúc đó, Quách Diểu cũng đã kéo cửa ra. Khi anh ta thấy Lưu Hạnh bị kéo vào xe thì cũng đã muộn.

Vương Đại Long vốn đang đưa lưng về phía bọn họ lựa hoa quả tại một sạp hàng lại đột nhiên quay mình bước thật nhanh lại gần Quách Diểu. Cùng lúc Lưu Hạnh bị kéo vào xe, Vương Đại Long giáng cho Quách Diểu một cú đạp vào sau lưng, khiến Quách Diểu vốn không có chút phòng bị ngã thẳng vào xe rồi lập tức nhào ra đẩy Quách Diểu lên ghế lái.

Rất nhanh sau đó Bạch Thiên cũng bước ra từ đám đông, rút còng tay ra từ sau eo, cùng Vương Đại Long còng Quách Diểu lại.

Tình cảnh này thu hút ánh mắt rất nhiều người trong chợ. Lúc này Phong Đình cũng tiến tới giơ thẻ cảnh sát cho mọi người xung quanh nhìn, vẻ mặt anh nghiêm túc, cất giọng trầm thấp: “Cảnh sát đang phá án, nghiêm cấm chụp hình.”

Quách Diểu bị Bạch Thiên và Vương Đại Long áp giải, nhét vào ghế sau, Lưu Hạnh bị đẩy vào ghế phụ lái cũng đã ngất xỉu, bị Đường Cổ lôi áo kéo vào hàng ghế sau.

Dư Tô và Bạch Thiên ngồi sau lấy băng dính dính miệng bọn họ lại.

Vương Đại Long vừa lái xe vừa liếc qua gương chiếu hậu, chạm phải ánh nhìn căm tức của Quách Diểu, anh ta cười ha ha, nói với những người khác: “Kích thích quá, vui thật đấy!”

Đường Cổ ngồi ghế phó lái liếc anh ta rồi chầm chậm thốt: “Anh cứ lái cẩn thận đi, còn chưa đến lúc vui đâu.”

Ghế sau thêm cả Bạch Thiên và Dư Tô thì có tổng cộng bốn người, xem chừng rất chật chội, nhưng hai người họ vẫn lập tức hành động, chia nhau ra lục soát toàn thân Quách Diểu và Lưu Hạnh.

Rất nhanh thôi Dư Tô đã tìm được một chiếc điện thoại nhưng không thể mở khóa nổi. Dù điện thoại có chức năng mở khóa vân tay nhưng Lưu Hạnh cũng chỉ cài đặt mật mã để phòng tình huống này.

Điện thoại của Quách Diểu cũng hệt như vậy.

Nhưng chuyện này cũng chẳng đáng ngại, Đường Cổ nói: “Chưa chắc hai chiếc điện thoại này đã có Ứng dụng, cứ đợi lát đến nơi, phá chúng đi rồi tính tiếp.”

Vương Đại Long ngưỡng mộ: “Trước đây tôi không ngờ hóa ra anh còn trộm được cả xe nữa!”

Đường Cổ nhướn mày, “Rảnh rỗi tôi chán quá nên học hỏi một ông chú, đến mộ ông ấy còn trộm được chứ nói gì đến một chiếc xe.”

“...” Xe và mộ liên quan gì đến nhau?

Phong Đình lái một chiếc xe đi theo sau họ. Hai chiếc ô tô một trước một sau lao băng băng trên đường, hơn hai tiếng đồng hồ sau mới tới nơi.

Điểm đến của họ là nơi ở cũ của Vương Đại Long, phố Cây Đinh nổi tiếng Thành Tây.

Đây là một khu nhà cũ rách nát, nhìn mà có cảm giác như lung lay sắp đổ tới nơi.

Thường chủ nhà sẽ không trú tại đây mà chỉ có người đi thuê không dư dả.

Môi trường và an ninh ở đây tệ vô cùng, nhưng cũng vì vậy mà tiền thuê rất rẻ, hầu hết người ở là công nhân ở nơi khác đổ về. Những người này đều sống khổ sống sở, đầu tắt mặt tối bên ngoài cả ngày, căn nhà này với họ cũng chỉ là nơi đặt lưng ngủ mà thôi.

Có rất nhiều người rời nhà từ sáng sớm, tới tối mịt mới trở về, dù hiện giờ là ban ngày nhưng ngoài đường cũng không có ai qua lại, chỉ có chuột cống là nhiều.

Bọn họ đỗ lại trước một căn nhà cũ nát lụp xụp. Mọi người cùng xuống xe trước, Đường Cổ và Bạch Thiên chia nhau ra lưu lại hai bên ghế sau, Vương Đại Long và Dư Tô thì tiến về phía chiếc xe của Phong Đình, mang hai chiếc áo khoác dài ra.

Cũng cùng lúc đó, Đường Cổ cong mình mỉm cười thân thiện với Quách Diểu đang bị còng ngoặt tay lại sau lưng. Rồi Đường Cổ túm lấy cổ áo Quách Diểu lôi thẳng về phía trước, phủ chiếc áo khoác Dư Tô đưa lên mình Quách Diểu rồi vác anh ta lên.

Vương Đại Long đi trước mở cửa.

Bạch Thiên phía sau cõng Lưu Hạnh, cũng bám theo Vương Đại Long lên nhà.

Phong Đình không đi theo họ, anh đỗ xe trong một bãi đậu rồi mới trở lại xử lý chiếc ô tô của Lưu Hạnh, Quách Diểu.

Dư Tô lên tầng, trên cầu thang chật hẹt u ám dẫn từ tầng trệt lên trên, lần đầu cô nhìn thấy nơi ở cũ của Vương Đại Long.

Vì vắng người ở đã lâu nên căn phòng phủ xám một tầng bụi. Lúc họ mở cửa, có hai con chuột rít lên “chít chít” rồi tháo chạy vào bếp.

Dù đồ dùng trong nhà cũng chẳng phải cũ lắm nhưng bỏ lâu không dùng một thời gian dài nên khá khó coi.

Vương Đại Long cười hì hì, nói: “Ngại quá, nhà ở đây toàn vậy đấy, mọi người ngồi đi.”

Dư Tô nhìn chiếc sofa dày bụi, bảo Bạch Thiên ném Lưu Hạnh xuống.

Đường Cổ thì ném thẳng Quách Diểu xuống đất, nghe “bịch” một tiếng. Quách Diểu khẽ hừ một tiếng, đôi mắt sắc lẹm như dao nhìn các người chơi trong phòng.

Không ai buồn nói lời thừa với anh ta. Dư Tô và Bạch Thiên lập tức rút điện thoại, lấy ghế đập nát rồi ngâm trong nước.

Xong xuôi, Đường Cổ cúi đầu xé băng dính trên miệng Lưu Hạnh. Dư Tô hắt cho cô ta một bát nước lạnh, khiến Lưu Hạnh tỉnh ngay tức khắc.

Cô ta đã bị Đường Cổ đánh bất tỉnh từ lúc lên xe.

Vừa tỉnh dậy khiến cô ta có phần mơ màng, thấy rõ bốn người đứng trước mặt, Lưu Hạnh trợn tròn mắt, định bật dậy nhưng lại phát hiện tay mình đã bị trói chặt sau lưng.

Đường Cổ híp mắt cười, nói với cô ta: “Đừng sợ, chúng tôi chỉ đập vỡ điện thoại của hai người thôi.”

Gân cơ trên mặt Lưu Hạnh giật giật, cô ta thét to: “Các người đùa kiểu gì vậy?! Trong đó có Ứng dụng của tôi!”

“Cô diễn không đạt rồi, chiếc điện thoại đó đâu có Ứng dụng? Nhưng không sao.” Đường Cổ cười nói: “Dù sao lần tới hai người không kịp nhận nhiệm vụ thì cũng chết như thường.”

Lưu Hạnh biến sắc, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Anh... có phải người trong điện thoại không?”

Giọng nói của Đường Cổ rất quen, cô ta vẫn nhớ khi nãy người này còn bảo anh ta đang ở nhà mình.

Đường Cổ “A” một tiếng, mặt không đổi sắc nói: “Là tôi, lúc nãy tôi lừa cô đấy.”

Gương mặt của Lưu Hạnh vặn vẹo tới biến dạng.

Đường Cổ vẫn cố nói tiếp: “Dù đúng là có người tới nhà mẹ cô thật, nhưng những công dân tuân thủ pháp luật như chúng tôi cũng không dám quá đáng, chỉ lấy mất điện thoại của mẹ cô rồi cho người trông chừng không cho bà ấy ra ngoài trong ngày hôm nay thôi. Còn về phần giọng nói cô nghe được... bọn tôi đã mời một người có sở trường mô phỏng giọng nói của người khác thu âm hộ, rồi lại chỉnh sửa đôi chút, không dám đảm bảo chính xác trăm phần trăm nhưng ít ra cũng lừa được cô, nhỉ?”

Vì phẫn nộ mà cơ thể Lưu Hạnh run lên bần bật.

Đáy mắt Đường Cổ lộ rõ ý cười, rồi lại thở dài: “Đang yên đang lành thì không chịu, cứ thích tìm đường chết.”

Lưu Hạnh bắt đầu van xin: “Chúng tôi sai rồi, chúng tôi không biết tự lượng sức mình, xin mấy người hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi xin thề sẽ không tới gây chuyện nữa!”

“Ồ, nhỡ hai người lật lọng thì sao?” Vương Đại Long nói: “Tìm điện thoại của hai người cũng chẳng khó gì, không nói cũng không sao.”

Đường Cổ tiếp tục giở trò “Hay là... ai tiết lộ vị trí điện thoại của đối phương trước thì tôi sẽ thả người này ra, thế nào?”

Bạch Thiên ngồi xuống cạnh Quách Diểu, xé băng dính trên miệng anh ta xuống.

Quách Diểu thở hổn hển, lạnh giọng: “Đừng nói!”

Ánh mắt Lưu Hạnh lộ vẻ do dự, giây lát sau cô ta mới nói: “Chúng tôi giấu điện thoại chung một chỗ, nếu nói nơi giấu ra thì sẽ lộ cả hai, vậy mấy người có thể đảm bảo sẽ chỉ lấy điện thoại của anh ta thôi không?”

Đường Cổ híp mắt cười: “Đương nhiên, tôi nói luôn giữ lời.”

“Điện thoại được giấu trong phòng 307 nhà khách Vạn Hâm, dưới nệm giường! Thẻ phòng được đặt trong phòng 613 khách sạn Lệ Hòa, thẻ phòng khách sạn Lệ Hòa giấu trong ghế lái của chiếc ô tô ban nãy!”

Trước khi Lưu Hạnh kịp nói thì Quách Diểu đã cướp lời phun sạch.

Lưu Hạnh kinh hoàng nhìn anh ta, còn chưa kịp nói gì thì Quách Diểu đã thốt tiếp: “Màn chơi lần trước đã kết thúc rồi, bọn tôi không nên báo thù các người trong hiện thức, đó là lỗi của chúng tôi. Về sau tôi sẽ không ôm lòng hận thù các người, hơn nữa tôi cũng không cần phải làm vậy... Các người đi lấy điện thoại đi, chiếc của cô ta có màu trắng.”

Dư Tô lập tức khỏi cho Phong Đình.

Phong Đình đang lái xe của hai người kia mang đi bỏ, sau khi nhận điện thoại xong, anh tìm được một tấm thẻ phòng ở ghế lái.

Phong Đình trở lại Phố Cây Đinh, cùng Dư Tô tới khách sạn Quách Diểu đề cập tới.

Hai người này giấu đồ rất kỹ, sau khi tới thành phố này bọn họ thuê hai căn phòng, một để giấu điện thoại, một để ở, rồi để thẻ mở cửa căn phòng giấu điện thoại trong phòng ở, còn thẻ phòng ở thì nhét sau ghế lái.

Nếu thật sự phải tự tìm thì sẽ mất rất nhiều công sức.

Tìm được hai chiếc điện thoại rồi, Dư Tô bèn gọi điện báo cho Đường Cổ.

Nghe qua điện thoại thì có vẻ Đường Cổ bước ra khỏi phòng mới trả lời: “Phá hỏng cả hai chiếc đi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.”

“...” Sao anh bảo anh chưa từng nuốt lời?

Đường Cổ: “Người hứa là chúng ta, đâu phải Phong Đình. Bảo Phong Đình ra tay đi. Thế nào, cô không nỡ à? Chỉ cần một trong hai người họ sống thì bố mẹ, em trai cô và cả chúng ta nữa đều sẽ mãi mãi không thể an toàn.”

Dư Tô ngắt mắt, tiếp lấy chiếc điện thoại từ tay Phong Đình rồi đích thân đập nát cả hai.

Nếu phải làm người xấu thì phải tự làm. Những người khách trong Hội bị cô kéo vào, đến Phong Đình cũng vì tiến vào màn chơi cũng cô nên mới liên lụy, không thể để họ làm hết việc xấu được.

Tác giả: Chương sau là màn chơi mới. Nếu mọi người muốn đọc về nhiệm vụ của Bạch Thiên và Đường Cổ thì tôi sẽ viết ngoại truyện nhé ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.