Trò Chơi Chết Chóc

Chương 129: Chương 129




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Quách Diểu và Lưu Hạnh bị giữ ở phố Cây Đinh một đêm.

Dư Tô, Phong Đình và Vương Đại Long trở về chung cư, để Bạch Thiên và Đường Cổ ở lại trông coi hai kẻ kia.

Ngày hôm sau, Dư Tô và Hồng Hóa trở lại, đợi đúng hai mươi ba tiếng rưỡi sau khi điện thoại bị phá hủy cô mới cho hai kẻ này ra ngoài rồi lái xe thả họ trên đường phố sầm uất.

Dư Tô cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Còn hai phút nữa.”

Đường Cổ và Bạch Thiên đưa mắt nhìn nhau, cúi đầu cởi trói cho bọn họ.

Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ, sự phẫn nộ của Quách Diểu và Lưu Hạnh đã biến thành đỡ đẫn chết lặng từ lâu.

Giờ được cởi trói, bọn họ cũng chẳng còn ý phản kháng.

Trông biểu hiện của họ, các người chơi dám chắc hai chiếc điện thoại mình đã phá hủy có cài đặt Ứng dụng.

Còn chưa tới hai phút, Quách Diểu và Lưu Hạnh không đủ thời gian cướp đoạt ID của người khác, vậy nên... họ chết là cái chắc.

“Ba mươi giây cuối cùng.” Dư Tô nhìn kim chỉ trên đồng hồ, cất tiếng.

Vừa dứt lời, Đường Cổ và Bạch Thiên đã mở cửa xe hai bên, kéo Quách Diểu Lưu Hạnh xuống.

Xung quanh người qua kẻ lại, dường như cũng chẳng ai chú ý đến bọn họ.

Dư Tô nhìn chằm chằm cây kim đang không ngừng nhích từng chút một, kết thúc ba mươi giây cuối cùng.

Lúc chiếc kim đồng hồ chạy tới điểm cuối, vẻ mặt của Quách Diểu và Lưu Hạnh cũng cứng đờ, cùng lao ra đường cái đang nườm nượp xe cộ.

Một chiếc xe tông thẳng vào hai người.

Tốc độ xe chạy trên con phố sầm uất này không quá nhanh, nhưng bọn họ vẫn bị xe đâm ngã nhào xuống đất, sau đó chiếc xe lại chạy lên thêm một đoạn trong sự kinh hoàng của tài xế, xe đằng sau phanh không kịp mà tiếp tục nghiền lên.

Tốc độ này không đủ để mất mạng, nhưng dòng xe lại khéo thế nào mà cứ chèn đúng ngay đầu họ.

Dư Tô dời mắt, không nỡ nhìn.

Chuyện về Quách Diểu và Lưu Hạnh kết thúc ở đây. Dư Tô nhắn tin cho Tào Linh, bày tỏ sự cảm kích.

Ngoại trừ cảm ơn ra, cuối tin nhắn Dư Tô còn hỏi một câu: Cô cần giúp không?

Nửa tiếng sau Tào Linh mới đáp lại hai chữ: Không cần.

Bố mẹ Dư Tô lưu lại hơn mười ngay, vì lo việc nhà nên xong cũng trở về.

Trước khi xuất phát, lúc ngoài trạm xe bà Dư gọi Phong Đình lại một mình, không biết nói gì mà Phong Đình cố nén cười quay sang liếc Dư Tô.

Sau khi bố mẹ Dư Tô đi rồi anh mới nói: “Mẹ cô khen cô với tôi đấy.”

Dư Tô lạnh tanh: “Không, tôi không muốn nghe.”

“Bà bảo cô cái gì cũng tốt.” Phong Đình nói.

Dư Tô: “...”

“Chỉ là hay xấu hổ, không dám chủ động.” Phong Đình hạ giọng cười.

Dư Tô tiếp tục giữ vẻ mặt tỉnh bơ: “Tôi là người đẹp thẹn thùng.”

Phong Đình vỗ đầu cô, thở dài nói: “Đồ ngốc, hôm nay lại quên đeo kính à?”

“...” Dư Tô nghiến răng: “Phải nhìn đám đàn ông xấu xí mấy người tôi chẳng buồn đeo kính! Đi thôi, về nhà!”

Phong Đình bước theo, chầm chậm nói: “Mẹ cô còn bảo tôi phải chủ động.”

Dư Tô chợt vấp phải một hòn đá, cô lao về phía trước một bước, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Cô chầm chậm quay đầu, nhìn Phong Đình như quái vật: “Mẹ tôi điên rồi à?”

Phong Đình: “... Đi thôi, về nhà.”

Cuộc sống của cả Hội lại về với vẻ yên bình thường ngày, Phong Đình cũng thật sự tham gia tất cả nhiệm vụ của mọi người trong Hội.

Vì có một người đồng đội có thực lực theo cùng nên quá trình thực hiện nhiệm vụ của mọi người trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Màn chơi thứ chín của Dư Tô cũng được hoàn thành dễ dàng, hơn nữa cô cũng may mắn không chạm mặt quái nhân nào cố tình tăng độ khó nhiệm vụ.

Tiếp theo, mọi người trong Hội sẽ phải đối mặt tới màn chơi thứ mười.

Màn chơi của Bạch Thiên, Vương Đại Long và Hồng Hóa đến sớm hơn Dư Tô đôi chút. Phong Đình cùng bọn họ làm nhiệm vụ, xong xuôi cả ba đều nhận được đạo cụ đặc biệt.

Đạo cụ này không có tên, có lẽ cũng do hình dạng thứ này sẽ biến đổi theo như tâm nguyện của người sử dụng.

Đó chính là màn sương đen Ngô Băng sử dụng trong Trò chơi Bút Tiên, về sau bị Phong Đình đoạt mất.

Ba người đã hoàn thành mười màn chơi đều đạt được món đạo cụ này, cũng đều có ba lần sử dụng.

Tiếp theo sẽ đến lượt Dư Tô và Đường Cổ tham gia trò chơi.

Số lượng nhiệm vụ của hai người tương đương nhau. Bọn họ sẽ tiến hành trò chơi cùng lúc nhưng chưa biết liệu có trùng màn chơi với nhau không.

Vì vậy hai người đã lập hai đội khác nhau trước khi nhiệm vụ bắt đầu.

Dư tô vẫn cùng một nhóm với Phong Đình, còn Đường Cổ lại khá hợp tính Bạch Thiên nên Bạch Thiên cũng theo anh ta đi thực hiện nhiệm vụ.

Trong khoảng thời gian ở chung, Đường Cổ đã hoàn toàn đạt được sự tin tưởng của mọi người. Hiện giờ thấy anh ta đi cùng Bạch Thiên, các người chơi cũng không quá lo lắng.

Màn chơi số mười xuất hiện trên điện thoại của Dư Tô và Đường Cổ. Quả thực màn chơi của họ không trùng nhau.

Dư Tô mời Phong Đình gia nhập đội, Đường Cổ thì là Bạch Thiên. Đồng hồ đếm ngược kết thúc thì bốn người cũng bị kéo vào nhiệm vụ.

Màn chơi của Dư Tô có tên [Kịch bản mưu sát], cái tên này khiến người ta không thể đoán ngay được thể loại nhiệm vụ.

Sau khi cảnh tượng trước mắt biến đổi hoàn toàn, rất nhanh thôi Dư Tô đã thấy rõ mình và Phong Đình đang đứng trước một tòa lâu đài xa hoa.

Bọn họ không ở trong lâu đài mà đứng trên con đường dẫn vào cổng.

Hai bên đường và xung quanh lâu đài cây cối cao rợp. Tòa lâu đài như được cây lá bao kín lấy.

Con đường Dư Tô đang đứng thẳng tắp nhưng không mấy rộng rãi, xung quanh cô còn có bảy người khác.

Tính thêm cả Dư Tô thì hiện giờ ở đây có tám người.

Những người khác cũng đều đang quay đầu quan sát tình cảnh xung quanh như Dư Tô. Đúng lúc này cánh cửa sắt nặng trịch trước tòa lâu đài bỗng chầm chậm hé mở.

Các người chơi không kịp nói gì, chỉ im lặng quan sát cánh cửa đang bật mở.

Rất nhanh sau đó một người đàn ông tóc hoa râm lớn tuổi đã bước khỏi tòa lâu đài, mỉm cười nhìn họ, cất lời: “Các vị là người giúp việc ông chủ chọn phải không? Để tôi xem xem ai tới nhận chức quản gia thay tôi đây...”

Đôi mắt mờ đục của ông lướt qua các người chơi một lượt, cuối cùng dừng lại trên một người đàn ông trông rất lịch sự, ông ta híp mắt, mỉm cười: “Được rồi, mọi người cứ vào trước đã rồi nói.”

Nói xong, ông bèn nghiêng người mời các người chơi tiến vào.

Các người chơi đưa mắt nhìn nhau, rồi lần lượt tiến về phía tòa lâu đài.

Đám người lặng lẽ bước đi, vượt qua con đường dài hẹp lát đá mới đến được cổng lâu đài.

Sau khi mọi người đã vào hết, người đàn ông luống tuổi quay mình lại, nói: “Mời các vị ngồi chờ chốc lát, tôi sẽ lên gác báo cho ông chủ.”

Người này rời đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn lại tám người chơi.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi hạ giọng: “Trông có vẻ NPC kia là quản gia của tòa lâu đài này. Khi nãy ông ấy bảo... chúng ta là người giúp việc mới, trong đó còn có một người tới thay chức quản gia. Tiêu đề màn chơi của chúng ta lại là Kịch bản mưu sát, nếu tôi đoán không nhầm thì rất có thể chủ nhân của tòa lâu đài này đã bị giết rồi, hoặc là sắp bị giết.”

Điều bà ta nói cũng là điều mọi người ở đây đều đoán được. Các người chơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý với bà.

Người đàn ông nhã nhặn khi nãy được quản gia để ý đẩy cặp kính trên sống mũi, nói: “Mọi người tự giới thiệu đi, ít ra cũng phải có tên để gọi nhau cho dễ. Tôi là Sư Văn.”

Một người phụ nữ tóc xoăn tầm tuổi Dư Tô nghiêng đầu, mỉm cười: “Tôi không có hứng thú với tên những người khác, tôi chỉ muốn biết... tên của anh thôi.”

Dư Tô nheo mắt, thấy cô ta bắn cho Phong Đình một cái nhìn hớp hồn.

Mọi người: “...”

Sư Văn khẽ ho, nói: “Đây là trò chơi chết người, không phải làm ra để cho cô đi tán tỉnh người ta.”

Nhưng cũng không thể không công nhận người phụ nữ này xinh đẹp vô cùng, không hề kém cạnh so với các ngôi sao sắc nước hương trời.

Sư Văn vừa dứt lời, cặp môi đỏ của cô ta đã nhếch lên, tay trỏ anh ta: “Nếu người tôi tán tỉnh là anh thì sao?”

Mặt Sư Văn lập tức đỏ lựng.

Người phụ nữ hơn bốn mươi lườm cô gái này, cất lời: “Cô muốn câu trai thì đợi rời khỏi đây tùy cô thích một ngày đi với mấy cậu cũng được, nhưng đây là Trò chơi chết chóc, tôi không muốn bị liên lụy bởi loại người như cô!”

Một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn bật cười, nói: “Đây có lẽ là màn chơi số mười của tất cả những người ở đây, sau khi kết thúc chúng ta đều sẽ được thưởng đạo cụ đặc biệt. Vậy, bác gái à, bác thấy một người phụ nữ có thể sống tới giờ này thật sự có thể liên lụy tới bác sao?”

Người phụ nữ trung niên quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, lạnh giọng: “Có phải hai người là đồng đội không? Nếu không sao cậu lại nhảy ra đỡ lời cho cô ta?”

Người đàn ông cơ bắp nhướn mày: “Bảo tôi muốn làm đồng đội của người đẹp này thì đúng hơn đấy. Nếu cô ấy không chê thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ cho cô ấy phương thức liên lạc.”

Nói xong, người này quay sang nhìn cô gái nọ.

Nhưng ánh mắt cô ta vẫn cứ dính chặt trên người Phong Đình, còn thướt tha bước tới bên anh.

“Anh đẹp trai, tôi tên Liễu Hương, tên anh là gì? Muốn làm đồng đội của tôi không?” Vừa nói cô ta vừa vươn cánh tay nhỏ mảnh khảnh, chạm vào vai Phong Đình.

Phong Đình né sang một bên, nói với bản mặt lạnh tanh: “Cô xấu làm tôi sợ, tránh xa tôi ra.”

Liễu Hương: “...”

Mọi người: “...” Có phải anh hiểu nhầm nghĩa của từ “xấu” không

Lúc này, quản gia bước từ cầu thang xuống, đi trước quản gia là một ông già tóc bạc phơ.

Ông già này mặc trên mình bộ trang phục quý tộc được cắt may tinh tế, tay chống gậy, đi đứng rất chậm chạp, thể trạng không được khỏe khoắn như vị quản gia đứng sau.

Ông ta bước xuống tầng, chầm chậm ngồi xuống sofa rồi mới ngước mắt nhìn các người chơi.

Gương mặt in đầy nếp nhăn và những đốm đồi mồi của ông hiện lên nét cười nhàn nhạt, ông trỏ người đàn ông lịch thiệp tên Sư Văn, nói: “Quản gia, đây chính là cậu trai tới thay vị trí ông, ông nhìn xem thế nào?”

Ánh mắt của vị quản gia già lướt tới bên Sư Văn, ông khẽ gật đầu: “Ông chủ, cậu ấy khá hơn lão già chân tay bủn rủn như tôi nhiều lắm.”

Chủ nhà bật cười ha ha, cười đến ho khùng khục, vị quản gia già thấy vậy vội cúi đầu vỗ lưng cho ông.

Chủ nhà nói với quản gia mới Sư Văn: “Từ sau cậu phụ trách quản lý những người làm mới tới này.” Ông ta chỉ người phụ nữ trong niên, “Hộ lý mới.”

Rồi lại chỉ một người đàn ông trung niên đang cười khì: “Đầu bếp.”

Một cô gái buộc tóc hai bên trông rất đáng yêu được phân chức làm vườn. Người đàn ông cơ bắp nói giúp cô gái xinh đẹp khi nãy có thân phận là bảo vệ.

Còn cô Liễu Hương đẹp tuyệt kia là thợ may.

Phong Đình là bác sĩ, chịu trách nhiệm khám chữa cho vị chủ nhân luống tuổi kia mỗi khi phát bệnh.

Cuối cùng, vai diễn của Dư Tô là lao công.

Lúc nghe đến đây, Dư Tô không nén nổi mà phải oán thầm, màn chơi này không tử tế với cô chút nào, chỉ nhìn vai diễn thôi cũng biết cô sẽ là người mệt nhất, bẩn thỉu nhất.

Sau khi vai diễn của các người chơi đã được chủ nhà tiết lộ hết, ông nói: “Ông quản gia, tôi phải ra ngoài một chuyến. Khi về tôi hy vọng các người làm mới đều đã thích ứng với công việc của mình. Dù sao... sáng mai ông và những người làm cũ đều phải rời khỏi đây.”

Nỗi buồn nhàn nhạt thoáng lướt qua gương mặt người quản gia, một lúc sau ông mới đáp “Vâng“.

Sau khi đưa ông chủ rời khỏi tòa lâu đài, người quản gia trở lại, bắt đầu giới thiệu kỹ càng công việc cho các người chơi rồi phân phòng riêng cho họ.

Phòng người làm nối liền với nhau thành một dãy, trừ chỗ ở của quản gia và Hộ Lý thì ở gần phòng ngủ chính ra thì tất cả những người chơi khác đều ở cùng một tầng lầu.

Sau khi đưa người chơi tới phòng riêng, quản gia dặn dò họ sắp xếp hành lý của mình trước rồi nửa tiếng sau xuống tập trung dưới phòng khách.

Đúng khoảnh khắc Dư Tô vừa đẩy cửa phòng mình ra, túi quần trống trơn của cô chợt nặng xuống, gần như cùng lúc đó cô nghe có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hai bên hành lang là sáu căn phòng riêng, các người chơi đều đang đứng trước cửa phòng mình, chuẩn bị đẩy cửa tiến vào.

Sáu tiếng chuông cùng đồng thời vang lên.

Bước chân của Dư Tô khựng lại, cô cùng những người chơi khác cùng dừng lại trước cửa, rút điện thoại ra.

Nhưng lúc họ rút được điện thoại ra, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình thì đều lập tức có chung một chuỗi hành động: tức tốc mở cửa, tiến vào phòng, rồi lại đóng sập cửa vào.

Dòng thông báo trên điện thoại là: [Nhắc nhở: Mỗi người chơi trong nhiệm vụ lần này đều có kịch bản riêng, hãy bảo vệ kịch bản của mình, mỗi người phải gánh lấy trách nhiệm của mình.]

Đóng cửa phòng xong, rất nhanh sau đó điện thoại cô đã hiện lên bản mô tả nhiệm vụ mới.

Đây là Kịch bản mưu sát của nhân vật lao công...

Dư Tô đọc kịch bản thật cẩn thận, hàng mày dần nhăn lại. Xem xong, cô ngẩng đầu, vẻ mặt nặng nề quan sát căn phòng mình đang đứng.

Căn phòng này đầy đồ đạc, nhưng lại không có hành lý để sắp xếp, theo như kịch bạn thì đây đều là đồ của vai diễn lao công.

Sau nửa tiếng, tám người chơi xuống tập trung tại đại sảnh, chẳng một ai nhắc đến chuyện nhiệm vụ nữa.

Quản gia dặn dò cẩn thận công việc riêng của từng người rồi dắt họ đi một vòng quanh lâu đài cho quen.

Lúc tới phòng ngủ chính trên tầng hai, Sư Văn cất tiếng hỏi: “Bác quản gia, tòa lâu đài to vậy mà chỉ có mình ông chủ thôi sao?”

Quản gia híp mắt cười, đáp: “Ông chủ không có con, chỉ có mấy người thân thích không ra gì, đã lâu không còn qua lại với nhau. Về sau từ từ mọi người sẽ biết.”

Phong Đình hỏi: “Vậy cho bọn cháu hỏi tại sao bác lại thôi việc vậy? Nghe ý ông chủ có vẻ những người làm khác ở đây cũng sẽ bỏ đi?”

Nét cười trên gương mặt quản gia nhạt đi phần nào, sau phút chốc trầm lặng ông mới đáp lời: “Ông chủ là người tốt, bác đã ở bên ông ấy rất lâu rồi, giờ bác đã già, không làm nổi nữa, chỉ đành để cho người trẻ tuổi như các cháu tới thay.”

Các người chơi lần lượt đặt ra câu hỏi, quản gia cũng đáp lại từng câu một.

Sau chừng một tiếng đồng hồ cũng tới khoảng thời gian làm việc của các người chơi.

Việc của Hộ Lý là chăm sóc cho ông chủ, giờ ông không ở đây, đương nhiên Hộ Lý chẳng có việc gì làm. Cũng vì vậy mà bà ta được quản gia điều xuống bếp phụ giúp việc nấu nướng.

Sư Văn, quản gia mới của tòa lâu đài cũng không thể không đi theo người quản gia già để ghi nhớ khẩu vị của ông chủ.

Việc của Bảo Vệ là đi theo đảm bảo an toàn cho ông chủ. Ông chủ đã rời nhà, giờ Bảo Vệ có thể tự do hoạt động, nhưng quản gia cũng đã dặn dò không được đi lung tung trong lâu đài. Đương nhiên Bảo Vệ cũng chẳng có ý đi dạo nên rất nhanh thôi đã trở lại phòng.

Thợ Làm Vườn thay đồ xong thì tới nhà kính một mình.

Thân là lao công đáng thương, Dư Tô đành cắn răng bưng nửa xô nước bắt đầu dọn dẹp.

Trước khi xuống bếp, người quản gia nói với cô: “Ba ngày trước lao công cũ đã bỏ đi rồi, vậy nên tòa lâu đài đã không được quét dọn suốt ba ngày, bác giao cho cháu nhé.”

Dư Tô: “...” Rốt cuộc kiếp trước cô đã gây ra nghiệp gì vậy?

Dư Tô xách xô chậu bắt đầu dọn dẹp từng căn phòng một trong lâu đài, bắt đầu từ tầng ba.

Nhưng cô cũng không có ý dọn dẹp kỹ càng, dù sao nhiệm vụ của cô chẳng liên quan lắm tới đống việc nhà nặng nhọc này, không đến mức làm ẩu mà bị đuổi việc.

Dư Tô thờ ơ huơ cây lau nhà lung tung trên mặt đất, chỉ nửa tiếng sau cô đã “lau dọn” xong xuôi hết tất cả phòng ốc trên tầng ba.

Lúc tới tầng hai, vừa bước xuống cầu thang cô đã thấy hai người đang đứng nói chuyện ngoài hành lang.

Phong Đình và Liễu Hương.

Dù cách xa họ nhưng thính lực được cường hóa của Dư Tô vẫn đủ giúp cô nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

Liễu Hương đứng ngay giữa hành lang, cô ta chặn đường của Phong Đình, ngước mắt nhìn anh tràn ngập vẻ dịu dàng: “Anh đẹp trai, nếu làm đồng đội cảu tôi thì tối chúng ta có thể ngủ chung phòng đấy.”

Phong Đình: “Chó ngoan không cản đường.”

Liễu Hương: “... Vậy thì nói chuyện nghiêm túc vậy, tôi muốn biết kịch bản của anh.”

Phong Đình: “Dưới nhà có người đang đợi cô hỏi đấy, tránh ra.”

Vừa nói anh vừa nghiêng mình định bước vòng qua người Liễu Hương bỏ đi. Liễu Hương lại đưa chân chặn đường, cười dịu dàng: “Sao anh phải lạnh lùng thế, tôi chỉ muốn trao đổi kịch bản với anh đôi chút thôi mà.”

Phong Đình mất kiên nhẫn nghiêng đầu, trùng hợp lại liếc thấy Dư Tô đang bước xuống tầng, anh bèn chuyển mắt sang Liễu Hương, khẽ cười rồi hạ giọng: “Cô còn không tránh ra, giờ tôi sẽ giết cô trước.”

Liễu Hương sửng sốt, thở dài một hôi rồi bất lực nhún vai: “Thôi được, xem ra lần này tôi đã thất bại hoàn toàn rồi.”

Nói xong, cô ta bèn nghiêng mình tránh đường cho Phong Đình.

Nhưng Phong Đình không bước tiếp, anh ngước mắt nhìn Dư Tô rồi quay mình rời đi. Vốn anh đi hướng này là để lên tầng ba tìm Dư Tô, giờ có thêm một người ngoài đứng đây, bọn họ có gặp mặt thì cũng không bàn chuyện nhiệm vụ được, phải tránh bị lộ thân phận đồng đội.

Dư Tô nhướn mày, tay cô xách nửa xô nước lau xong cả tầng ba mà vẫn không buồn thay, đứng trước cầu thang một hồi, thấy Phong Đình đã bỏ đi xa rồi mới bước tiếp.

Liễu Hương khoanh tay đứng dựa tường, dường như đang nhìn theo bóng lưng Phong Đình. Tới tận khi nghe có bước chân từ sau vang lên cô ta mới quay đầu lại nhìn Dư Tô.

Cô ta mỉm cười, đẹp đến mức khiến người ta nhìn mà thần hồn điên đảo, nhưng lời nói thốt ra lại chẳng mấy đẹp đẽ: “Chào, em gái lao công.”

Dư Tô chớp mắt, xách xô nước bước tới, nói: “Chào, bác gái may vá.”

Liễu Hương khẽ bật cười, đến tiếng cười cũng du dương lay động lòng người. Thấy Dư Tô tiến lại gần cô ta bèn nói: “Cô thấy chưa, anh bác sĩ kia khó chơi quá.”

Dư Tô bước tới gần Liễu Hương, đột nhiên chân hẫng một cái, cô kêu lên “Ối” rồi ngã nhào về phái trước.

Xô nước trong tay Dư Tô cũng vì vậy mà đổ ra ngoài, gần như xối cả lên mình Liễu Hương.

Dư Tô loạng choạng ngã về phía trước mấy bước nhưng rồi đột nhiên lại đứng vững ngay. Dư Tô quay đầu, kinh ngạc nhìn Liễu Hương ướt đẫm cả người, cô bèn nở nụ cười áy náy: “Trời ạ, xin lỗi xin lỗi, thành thật xin lỗi cô. Một mình tôi dọn hết cả cái tầng ba, đau hông tê chân quá, không đứng vững nên... Cô mau về thay quần áo đi kìa?”

Liễu Hương cúi đầu xuống nhìn, khi ngẩng lên mặt cô ta vẫn còn giữ nụ cười tuyệt đẹp: “Không sao, chúng ta đều là phụ nữ... Tôi hiểu cô mà.”

Dư Tô: “...” Cô hiểu con khỉ.

Sau khi Dư Tô lau dọn xong phòng ngủ chính tầng hai thì nghe có tiếng hai người đang trò chuyện bên ngoài.

Dư Tô chỉ hé một khe cửa nhỏ nhìn ra ngoài, thấy Liễu Hương đã thay quần áo sạch sẽ, đang đứng bên cầu thang gỗ chuyện trò vui vẻ với người đàn ông cơ bắp.

Lúc đang nói chuyện, cô ta vươn tay vỗ nhẹ lên ngực người đàn ông nọ.

Người đàn ông cơ bắp cười tít mắt, nắm lấy tay cô ta, nói: “Bên ngoài đông người quá, cẩn thận bị người ta nghe thấy đấy. Hay đêm nay em tới phòng anh rồi chúng ta lén đổi kịch bản cho nhau.”

Dư Tô chép miệng, thấy từ xa Liễu Hương đang e thẹn đáp: “Anh xấu thật đấy!”

Dư Tô nổi đầy da gà, vội vàng đóng cửa lại, hai tay còn run lập cập.

Dư Tô không thể ngờ hóa ra còn có cách sử dụng sắc đẹp để làm nhiệm vụ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.