Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Sau hai mươi phút, Dư Tô đã tìm thấy các người chơi khác.
Bọn họ đang tụ tập trong một căn nhà trống, đồ đạc bên trong phủ đầy bụi. Vậy là căn nhà này đã bị bỏ hoang từ trước khi các người chơi tới đây rồi.
Lúc Dư Tô tới nơi, sáu người chơi đều đang ở gian nhà chính, ngồi bệt ngay giữa sàn. Trong đó có chàng trai mang ký hiệu đầu lâu bán trong suốt trên đỉnh đầu.
Dư Tô biết, chắc hẳn đây chính là đối tượng mà cô phải lựa chọn có ra tay giết hại hay không.
Cô khảm cơ thể mình vào bức tường, rồi sau khi đã trông rõ tình hình bên trong lại nhoài trở về. Dư Tô bay ra khỏi căn nhà, chậm rãi cân nhắc.
Những kẻ tham gia màn chơi này có thể được chia làm ba loại, đó là người chơi bình thường, hung thủ và hồn ma. Nhưng thật ra nếu xét tiêu chí phe nào có thể giành chiến thắng chung cuộc thì chỉ có thể phân ra hai bên là người chơi và hung thủ.
Thân phận của Dư Tô khác với những người chơi bình thường, nhưng bọn họ đều có một mục đích chung, đó chính là giết chết hung thủ.
Nếu hung thủ là một người chơi lọc lõi thì kẻ này hoàn toàn có thể âm thầm chia rẽ, gây mâu thuẫn giữa các người chơi, khiến họ nghi ngờ lẫn nhau để giành được phần thắng.
Việc Dư Tô chọn có giết người chơi đêm nay không chính là vấn đề then chốt.
Điểm làm khó Dư Tô nhất ở màn chơi này là cô không thể xuất hiện vào ban ngày, cũng không biết rốt cuộc tại sao người được chọn lại bị mọi người bỏ phiếu hung thủ.
Vậy thì cách duy nhất để Dư Tô có thể tìm được manh mối chính là lắng nghe cuộc trò chuyện của những người chơi còn chưa ngủ.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn nóc nhà rồi chầm chậm bay lên, bay lên đến lớp ngói trên nóc. Dư Tô đâm xuyên qua mái nhá, ngồi xuống trên xà ngang của căn phòng.
Trong này không có đèn, chắc người ta cũng đã cắt điện của căn nhà bỏ hoang này từ lâu rồi. Không biết các người chơi lục ở đâu ra một cây nến, nhưng ánh sáng cũng ảm đạm mờ nhạt, không rọi nổi tới xà nhà.
Dư Tô ngồi trong bóng tối, cúi đầu lặng lẽ nhìn các người chơi.
Chàng trai có biểu tượng đầu lâu trên đầu độ hơn hai mươi. Anh ta ngồi sau cây nến, nét mặt thản nhiên như thể không ý thức được chuyển gì sắp xảy đến với mình.
Những người khác đều ngồi gần đó, bên trái một người, bên phải một người, cẩn thận duy trì khoảng cách với nhau.
Tất cả những người này đều không cất tiếng. Rõ ràng trong nhà có tới sáu người nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Dư Tô im lặng ngồi trên nhìn, lòng cô thầm nghĩ kẻ được chọn đúng thực không phải người thường. Trong những màn chơi cô từng tham gia trước đó, khi xảy ra tình hình như lúc này thì người chơi bị chọn đều sẽ phát điên lên gào thét trước lúc đối diện với cái chết.
Người thì chọn cách báo thù kẻ đầu sỏ hại mình, người thì tùy tiện ra tay. Còn nếu không làm như vậy thì ít nhất cũng phải tỏ ra sợ hãi hoang mang mới hợp lẽ.
Mà trông người chơi này thì lại vô cùng bình tĩnh, như thể chẳng buồn để tâm tới chuyện sống chết.
Dư Tô đang suy nghĩ thì chợt nghe bên dưới có tiếng nói chuyện vọng lên.
Một cô gái trẻ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Dù Ứng dụng không công bố người được chọn nhưng chúng ta vẫn có thể tìm ra người đó là ai. Chỉ cần mọi người tiết lộ kẻ mình đã bầu cho là sẽ biết người phải chết hôm nay là ai mà?”
Dư Tô nhướn mày, hóa ra không phải người này bình tĩnh, mà là do anh ta không biết mình sẽ phải chết.
Thực ra thì rất khó để có thể chọn đúng được hung thủ ngay vào đêm đầu tiên, dù sao thì số manh mối tìm được cũng quá ít, vậy nên hầu hết các người chơi cũng chỉ chọn bừa, nếu Ứng dụng không thông báo người được chọn là ai thì bọn họ cũng khó lòng đoán nổi.
“Thôi thì cứ làm vậy đi, tôi đếm một hai ba rồi mọi người cùng chỉ.” Một người đàn ông trung niên đeo kính cất lời.
Dư Tô thôi không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục quan sát tình hình phía dưới.
Người đàn ông trung niên vừa đếm vừa đưa mắt nhìn những người xung quanh một lượt.
Đếm đến “ba”, những người khác lần lượt vươn tay, chỉ hướng đối tượng mình đã bầu chọn.
Tình huống tiếp sau đó khiến cho mọi người đều hết sức ngạc nhiên...
Trong sáu người chơi, có hai người không có phiếu nào, ba người bị bầu một phiếu, người còn lại thì có tới ba phiếu, nhưng điều khiến Dư Tô kinh ngạc là kẻ bị bầu ba phiếu không phải chàng trai trẻ có biểu tượng đầu lâu, mà là một người đàn ông cơ bắp lực lưỡng.
Còn chàng trai trẻ và người đàn ông trung niên đeo kính nọ thì không bị bầu phiếu nào.
Dư Tô nheo mắt. Cô ngồi trên xà nhà, đưa mắt nhìn ba kẻ đã bầu cho người đàn ông lực lưỡng với vẻ hứng thú.
Chắc chắn không chỉ có một kẻ đang nói dối, cũng chưa chắc kẻ nói dối chỉ nằm trong số ba người này.
Bọn họ không dám nói thật mình bầu cho ai là vì sợ trước khi chết kẻ này sẽ báo thù sao?
Rất có khả năng là vậy. Có thể họ đều nghĩ chỉ có mỗi bản thân mình nói dối thôi, nào ngờ cuối cùng lại dẫn đến kết quả khác một trời một vực so với sự thực.
Người đàn ông lực lưỡng nọ ngẩn ra rồi tức khắc biến sắc, anh ta giận dữ tới độ mặt đỏ lựng, mắt trợn trừng.
Người đàn ông nọ đứng phăt dậy, trừng trừng nhìn ba kẻ đã bầu chọn cho mình rồi nghiến răng nói: “Chúng mày bị điên à? Hôm nay tao không làm bất cứ chuyện gì cả, chúng mày cũng không tìm thấy đầu mối nào có liên quan tới tao mà? Sao lại chọn tao?!”
Một người trong số đó đứng dậy, lạnh mặt: “Chọn anh thì sao, anh còn biết hôm nay anh không làm bất cứ chuyện gì ư? Nếu không phải hung thủ thật thì tại sao hôm nay anh không cố gắng tìm đầu mối đi mà cứ ngồi ì ra đấy? Tôi thấy anh là kẻ đáng nghi nhất!”
Người đàn ông lực lưỡng nọ không phải kiểu bẻm mép, anh ta hùng hổ chửi bới mấy câu rồi vươn nắm đấm định đánh nhau.
Hai người còn lại bầu cho anh ta cũng không thể không đứng dậy, phản công cùng người còn lại.
Dù trong số những người này có kẻ không bầu cho tên lực lưỡng nọ thật, nhưng người ta cũng chẳng biết chuyện, đang giận dữ muốn giết luôn họ, họ cũng đành phải ra tay tự vệ.
Hai người còn lại lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn, trông dáng vẻ như đang xem kịch vui. Trong đó có một người là chàng trai bị bầu là sát nhân đêm nay, người còn lại là một cô gái trẻ.
Bốn người chơi bắt đầu ẩu đả, đáng ngạc nhiên là người đàn ông trông có vẻ rất thô kệch, chỉ biết vung nắm đấm kia hóa ra lại là kẻ luyện võ.
Ban đầu, ba người còn lại còn giữ được thế cân bằng với anh ta, nào ngờ mới ẩu đả được chốc lát thì một người đã gục xuống, quỳ dưới đất ôm bụng không bò nổi.
Hai người còn lại cùng lần lượt bại trận, tay lực lưỡng nhổ nước bọt vào họ, anh ta nghiến răng, dữ dằn lên tiếng: “Được thôi, chúng mày muốn hại tao thì tao cũng chẳng để chúng mày sống nữa, cứ chết theo tao luôn đi!”
Nói xong, anh ta bước ra góc tường, nhấc một chiếc ghế lên rồi hét lớn, đập thẳng chiếc ghế xuống thân mình ba người nọ.
Người đàn ông trung niên thấy vậy, mặt tái mét, vội vàng lên tiếng: “Khoan đã! Khi nãy tôi đã nói dối, tôi không bầu cho cậu, tôi bầu cho cậu ta!”
Ông ta chỉ chàng trai trẻ.
Tay lực lưỡng đang nâng chiếc ghế cao quá đầu nghe vậy bèn khựng lại.
Người đàn ông trung niên vội nói tiếp: “Cậu cũng thấy rồi mà, ban nãy tôi là người chỉ cuối cùng, tôi thấy có hai người chỉ cậu rồi, lại không có ai chỉ cậu ta nên chắc mẩm người chết chính là cậu. Dù sao cậu cũng sắp chết nên tôi không sợ đắc tội với cậu. Nhưng nếu cậu trai kia mà biết tôi bầu cho cậu ta, chắc chắn ngày mai cậu ta sẽ bầu lại cho tôi! Vậy nên, vậy nên tôi mới hùa theo hai người kia chỉ cậu...”
Trông màn lộn xộn bên dưới, Dư Tô có thể thấy rõ vẻ ngạc nhiên thoáng qua gương mặt cô gái trẻ đứng ngoài cùng.
Cô ta còn quay sang liếc chàng trai trẻ nọ rồi vội rời tầm mắt đi.
Nếu cô đoán không nhầm thì cô gái này đã bầu cho chàng trai trẻ, nhưng khi nãy cô ta lại chỉ mặt một người khác.
Dù hiện còn chưa dám chắc chắn nhưng kẻ nói dối đương nhiên sẽ đáng nghi hơn những người khác.
Về phần người bị chọn đêm nay...
Dư Tô vẫn chưa quyết định có nên giết anh ta hay không, liệu cô có cách nào thăm dò người này không?
Tay lực lưỡng không tiếp tục ra tay với người đàn ông trung niên nữa nhưng vẫn lao về phía hai người còn lại. Hai người này biết có đánh cũng chẳng thắng nổi, bèn quay người chạy thẳng ra ngoài.
Tay lực lưỡng nọ đuổi theo, trông dáng vẻ đằng đằng sát khí như thể nếu không giết được họ anh ta cũng sẽ không ngừng tay.
Đến khi tay lực lưỡng chạy khuất thì người đàn ông trung niên mới đứng dậy, ông ta phủi đám bùn đất dính trên chân, ho khan một tiếng giấu vẻ gượng gạo rồi nói với chàng trai trẻ: “Xin lỗi, hôm nay tôi đã bầu cho cậu.”
Chàng trai nọ không biết mình mới thực sự là người bị chọn, theo như tình hình hiện tại chỉ tay lực lưỡng là bị bầu hai phiếu, những kẻ khác người thì một phiếu người thì không phiếu, chẳng ai chết nổi.
Vậy nên anh ta cũng không tỏ ra tức giận lắm, chỉ hơi bất mãn cất tiếng hỏi: “Sao ông lại bầu cho tôi?”
Người đàn ông trung niên cười khan, nói: “Hôm nay lúc đi tìm đầu mối tôi với cậu được phân cùng một nhóm, cậu tưởng tôi không biết cậu lén bỏ đi một lát sao? Khi ấy chúng ta chia nhau tìm đầu mối trong hai căn phòng, nhưng lúc tôi sang phòng kế bên thì đã không thấy cậu đâu rồi, tôi về phòng mình chờ mấy phút mới thấy cậu trở lại... Vậy nên tối nay tôi mới bầu cho cậu.”
Chàng trai trẻ nhướn mày, cười lạnh: “Ông hay thật đấy, ở nông thôn người ta xây nhà vệ sinh bên ngoài, tôi muốn đi cầu thì đương nhiên phải ra ngoài rồi. Ông đã nghi ngờ như vậy thì tại sao không hỏi tôi mà cứ tự tiện đưa ra kết luận? Chẳng lẽ trước khi đi vệ sinh tôi phải báo cáo với ông sao?”
Cô gái bên cạnh nói: “Đáng lẽ cũng phải nói trước một tiếng chứ? Giờ cũng có phải thời điểm bình thường đâu, chúng ta đang trong màn chơi mà, có chuyện gì thì đương nhiên phải báo trước cho người khác một tiếng thì người ta mới không nghi ngờ anh chứ?”
“Thôi được rồi, cứ coi như đi vệ sinh mà không báo thì là lỗi của tôi đi, nhưng có mấy phút thôi thì tôi làm được gì chứ?” Chàng trai lườm người đàn ông trung niên sắc lẹm, “Không biết ông chơi được mấy màn rồi nữa, hành động quá ư ấu trĩ.”
Người đàn ông trung niên cười áy náy: “Cậu đừng giận, dù gì người bị bầu tối nay cũng không phải cậu, từ ngày mai nhất định tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Cô gái cất vài câu giảng hòa, chẳng mấy chốc mà bầu không khí giữa ba người đã dịu xuống.
Dư Tô ngồi trên xà nhà im lặng suy nghĩ, dù có là người chơi mới hay nhiều kinh nghiệm đi chăng nữa thì cũng chẳng ngốc đến nỗi làm một chuyện đáng nghi mà trước đó không báo cho người khác một tiếng chứ?
Có khi chàng trai này... lại có vấn đề thật.
Rất lâu sau, ba người chơi còn lại vẫn chưa trở về. Dư Tô đợi một lát, những người ở lại trong nhà cũng đã chuẩn bị đi ngủ rồi.
Màn chơi mới chỉ vừa bắt đầu thôi, bọn họ không thể thức trắng cả đêm được, bắt buộc phải ngủ một giấc. Nhưng sau khi thương lượng với nhau, bọn họ quyết định mỗi lần chỉ để một người ngủ, hai người còn lại thì thức gác đêm.
Vậy thì dù trong ba người có một kẻ là hung thủ thì cũng không thể nhân lúc hai người kia đang ngủ để ra tay hãm hại họ.
Dư Tô không tiện ra tay, bèn chán nản ngồi đợi trên xà nhà, đợi đến khi ngọn nến trên sàn nhà đã cháy gần hết, đột nhiên cửa ra vào lại bị ai đó đá ra.
Người đang ngủ bên trong sực tỉnh, hai người chơi gác đêm cũng sửng sốt. Dư Tô cúi đầu nhìn, thấy tay lực lưỡng nọ trở về một mình.
Người đàn ông trung niên lo lắng lùi về sau mấy bước, hỏi: “Hai người kia đâu?”
Tay lực lưỡng quay sang nhìn ông ta, vẻ dữ dằn hung ác trong mắt vẫn còn chưa tan hết, anh ta nghiến răng nói: “Một tên thì chết rồi, tên còn lại chắc cũng sắp đi đời. Ha, vẻ mặt mấy người là sao đây? Có gì đáng sợ hả? Khi nào ma đến đây tôi sẽ bẻ cổ luôn cả nó!”
Dư Tô: “...” Rõ ràng cô chưa làm gì mà.
Suy nghĩ một hồi, cô bèn đứng lên, bay xuyên qua trần nhà rồi đi loanh quanh quan sát. Được vài phút thì bắt gặp xác của một người chơi.
Đầu người chơi này đã bị đập nát, đỏ lòm những máu, gương mặt còn hiện rõ nét kinh hoàng tuyệt vọng trước lúc chết.
Dư Tô lần theo dấu chân bay một lúc thì tìm thấy người chơi còn lại.
Người này vẫn chưa chết, nhưng đầu anh ta cũng bị đập trào máu, đang nằm thở thoi thóp.
Dư Tô ghé lại gần nhìn, người nọ cũng nhìn thấy cô, nhưng ở vào tình huống này anh ta cũng chẳng còn hơi sức đâu mà phản ứng.
Đúng như lời tên đàn ông lực lưỡng kia nói, anh ta chắc cũng sắp chết tới nơi rồi.
Dư Tô thầm nghĩ, đêm nay tên lực lưỡng nọ đã giết hai người rồi, tổng cộng còn lại bốn người, cô có thể tiếp tục chờ đợi, không nhất thiết phải giết chàng trai trẻ kia ngay đêm đầu.
Nếu cô lại giết thêm một người nữa thì sẽ chỉ còn sót lại ba người, sau màn bỏ phiếu đêm mai, rất có thể trò chơi sẽ kết thúc.
Lỡ như bọn họ không bầu ra hung thủ thì sẽ rất phiền phức.
Vậy đêm nay cứ tạm tha cho chàng trai trẻ kia rồi xem xét tình hình sau đã.
Lúc cô trở về căn nhà nọ, vừa mới bay tới sân đã thấy cửa gian phòng chính bật mở, cô gái trẻ bước từ trong ra, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp Dư Tô đứng trong sân.
Cô gái ngẩn ra rồi thét toáng lên.
Những người bên trong vội vàng lao ra cửa, Dư Tô vừa nghĩ tới việc tránh mặt đi thì thân thể đã biến mất ngay tức khắc rồi lại xuất hiện trên trần nhà.
Cô nghe người đàn ông trung niên bên dưới hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cô hét cái gì đấy?”
Cô gái nọ hoảng sợ đáp lời: “Ban nãy, ban nãy tôi thấy một con ma trong sân! Nó là một đứa bé, chắc chừng ba bốn tuổi, người ướt dầm dề, mặt mũi ngâm nước đến thối rữa cả da thịt, trông đáng sợ lắm!”
Dư Tô ngẩn ngơ, vươn tay sờ lên mặt mình rồi cúi đầu nhìn, thấy có một lớp da trắng bệch nhăn nheo trên tay.
... Đúng là đáng sợ thật.
Bốn người chơi tìm kiếm một hồi nhưng không thấy cô, bèn trở lại nhà. Cô gái trẻ nọ năn nỉ một hồi, chàng trai trẻ nọ bèn cùng cô ta ra ngoài, đưa cô ta tới trước cửa nhà vệ sinh.
Chàng trai đợi cô gái nọ ngoài nhà vệ sinh. Giờ anh ta chỉ có một mình, nếu muốn giết người thì đây chính là một cơ hội tốt.
Nhưng Dư Tô không ra tay, cô không muốn mạo hiểm.
Dù độ khó của màn chơi này không cao nhưng cũng chẳng phải không có khả năng thất bại.
Sau khi chàng trai trẻ và cô gái nọ trở về gian nhà chính, Dư Tô lại bay xuyên qua lớp ngói tiến vào nhà, cô áp sát vào đám ngói, lẳng lặng nghe các người chơi trò chuyện.
“Giờ cũng đã có một người chết rồi, người còn lại...” Chàng trai trẻ nhìn người đàn ông lực lưỡng, hỏi: “Anh chắc chắn anh ta sẽ chết chứ?”
Anh ta cười lạnh: “Giờ chắc cũng chết rồi.”
Chàng trai trẻ nói: “Như vậy đã loại được hai người rồi, hung thủ sẽ là một trong số bốn người chúng ta.”
Cô gái dè dặt liếc người đàn ông lực lưỡng, muốn nói gì nhưng lại không dám thốt nên lời.
Dư Tô thầm nghĩ, chắc hẳn cô ta đang muốn nói người đàn ông lực lưỡng này là đáng nghi nhất.
Vì hung thủ sẽ là kẻ mong ngóng những người chơi khác chết nhanh nhất có thể. Tên đàn ông lực lưỡng mượn cớ bị mọi người bỏ phiếu, giết chết hai người chơi, có khi đêm nay anh ta sẽ ra tay thủ tiêu sạch những người còn lại.
Nếu gặp phải tình huống này thì Dư Tô cũng bất lực. Vì luật chơi quy định cô chỉ có thể chọn giết hoặc không giết người bị bỏ phiếu, không được phép động tới những kẻ khác. Vậy nên cô chỉ có thể hy vọng những người chơi còn lại đừng có kém cỏi quá.
Nhưng có lẽ tay lực lưỡng nọ không phải là hung thủ thật, nếu không, ban nãy khi chàng trai và cô gái trẻ nọ ra ngoài, anh ta đã có thể giết luôn người đàn ông trung niên rồi. Kẻ này đủ mạnh để có thể giết chết ông ta một cách dễ dàng.
Vậy... hung thủ thật sự là một trong ba người còn lại sao?
Dư Tô thầm thở dài, bay xuống khỏi mái nhà, dựa vào ký ức để tìm đường đến nhà trưởng làng.
Vẫn còn đôi chút thời gian, cô không thể dựa vào biểu hiện của các người chơi để đoán ra hung thủ, chỉ đành tự thân vận động, đích thân đi tìm manh mối.
Căn nhà nằm ở cuối làng, dựa lưng vào sườn núi, sườn núi trồng dày những trúc. Nhìn từ xa, căn nhà và rừng trúc sau núi như liền thành một mảng, trông rậm rịt đen đặc, rồi lại thêm cả tiếng gió thổi những cành trúc xào xạc nghe mà rợn người.
Dư Tô bay đến trước cửa nhà, cô bước xuyên qua, dù có điểm tăng cường thị lực thì cũng khó lòng nhìn được rõ ràng khung cảnh trong căn phòng tối om này.
Dư Tô suy nghĩ rồi vươn tay kéo dây bật đèn.
Dù sao ở đây cũng từng có người chết, bị ma ám thì cũng là chuyện thường.
Sau khi đèn được bật sáng, Dư Tô mới thấy rõ trên nền đất và đồ đạc có rất nhiều vết máu đã đen kịt.
Có vết máu bắn vương trên tường, có vết đặc thành mảng trên nền nhà, cũng có vài giọt nhỏ trên bàn, trên ghế.
Dư Tô đưa mắt liếc nhìn mà không nén được phải nở nụ cười lạnh lùng.
Khi ấy, người ta nhìn thấy bố ruột của cô - Tô Quốc Đống có vết máu trên tay, nhưng trong hồ sơ không thấy ghi trên người ông có chỗ nào khác vấy máu, vậy ắt hẳn là không có thật. Nếu không cảnh sát sẽ chẳng bỏ sót không ghi vào hồ sơ một chi tiết quan trọng như vậy.
Nhưng trên hiện trường có vết máu phun tung tóe, tên sát nhân cũng phải bị máu bắn lên người mới hợp lẽ.
Họ ép cung, uy hiếp, dụ dỗ Tô Quốc Đống nhận tội giết người, những kẻ này đúng là một đám người hùng công lý!
Nhưng đến người như cô mà còn cảm thấy sai trái, vậy chẳng lẽ những kẻ thụ lý vụ án lại không nhìn ra được sao?
Chỉ vì muốn bớt chuyện cho mình mà họ tùy tiện tìm người để định tội, hay hung thủ thật sự là một kẻ quyền cao chức trọng nào đó?
Dư Tô thôi không nghĩ ngợi nữa, bắt đầu kiểm tra kỹ càng căn nhà
Màn chơi lần này được đặt bối cảnh tại thời điểm sau khi mẹ ruột bế cô nhảy sông tự sát không lâu, mà khi hai mẹ con tự sát, vụ án của trưởng làng cũng chỉ mới xảy ra, vậy nên hiện trường vụ án vẫn còn khá hoàn chỉnh.
Dư Tô kiểm tra kỹ càng căn nhà nơi ba thành viên gia đình trưởng làng bị sát hại. Cô bắt đầu lục soát từ phòng ngủ, lùng tìm kỹ lưỡng từng căn phòng một.
Nhà trưởng thôn có tổng cộng ba phòng ngủ, một gian nhà chính, một phòng bếp, còn cả nhà kho đựng đồ linh tinh.
Dư Tô bắt đầu tìm từ căn phòng ngủ bên tay phải, cô để ý thấy có dấu vết đồ đạc bị lật lên, chắc hôm nay đám người chơi cũng đã tìm kiếm ở đây rồi.
Chắc hẳn bọn họ không thấy manh mối gì hữu ích, nếu không đêm nay cũng đã chẳng chọn bừa.
Dư Tô thấy tấm ảnh gia đình của trưởng làng treo trên tường, đó là một tấm ảnh đen trắng hình chữ nhật dài chừng ba mươi centimet. Trưởng làng là một người đàn ông trung niên, bên cạnh ông ta là người vợ đang nở nụ cười hạnh phúc, cô con gái nhỏ ngoan ngoãn đứng trước bọn họ.
Có vẻ gia đình ba người họ đi đâu đó du lịch, đằng sau có một tảng đá khắc chữ cùng gốc tùng mọc xiên vẹo.
Dư Tô ngẫm lại, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với những người này.
Thôi không nhìn nữa, Dư Tô định tiếp tục tìm kiếm manh mối nhưng rồi lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, cô vội bay lại gần gỡ khung ảnh xuống.
Đây là nơi vô cùng phù hợp để giấu đồ, không thể tùy tiện bỏ qua được.
Sau khi mở khung ảnh ra, cô chỉ thấy một dòng chữ viết tay ghi chú ngày tháng.
Cô đành bất lực treo lại khung ảnh lên tường, tiếp tục tìm kiếm.
Những nơi không được kín đáo Dư Tô cũng chỉ lục soát qua loa, vì các người chơi khác cũng đã tìm kiếm lúc ban ngày rồi. Cô chỉ tập trung vào những chỗ như góc sau kệ tủ, bên trong, phía dưới ngăn kéo.
Đến đỉnh màn Dư Tô cũng chẳng bỏ qua. Cũng vì kiểm tra rất kỹ càng nên cô tốn tới hơn bốn mươi phút mới lục soát xong một căn phòng.
Đến khi kiểm tra xong phòng thứ hai, mới vừa tiến vào căn phòng thứ hai, còn chưa kịp động vào thứ gì thì đột nhiên mắt Dư Tô đã hoa lên, cô thấy mình bị kéo trở lại dòng sông.
Nước sông lạnh buốt thấu xương bao kín lấy cơ thể cô, lạnh đến mức cô bất giác phải rùng mình.
Nhưng vẫn chưa đến giờ nên tạm thời Dư Tô chưa có cảm giác ngạt thở như sắp chết chìm.
Cô dần chìm xuống đáy sông, yên tĩnh chờ đợi ngày thứ hai dưới đáy sông đen kịt.
Đêm nay cô thu được rất ít thông tin. Không chỉ cô mà các người chơi khác cũng không tìm được manh mối nào.
Dư Tô hơi lo lắng. Đêm nay người đàn ông lực lưỡng nọ đã giết tới hai người chơi, như vậy hung thủ cũng sẽ bắt đầu ra tay.
Nhưng... người đàn ông lực lưỡng nọ rất mạnh, ba người còn lại có vẻ chẳng xứng làm đối thủ của anh ta. Nếu hung thủ muốn ra tay thì ít nhất cũng phải loại bỏ từng người chứ không thể trắng trợn động thủ trước mặt các người chơi.
Nhưng nếu muốn loại bỏ từng người thì phải đơn độc đi cùng người chơi đó rồi giết họ, chỉ cần người đầu tiên bị sát hại, hai người còn lại sẽ nhanh chóng phát hiện ra hung thủ là ai.
Vậy nên hung thủ phải tính toán rất cẩn thận mới có thể đạt được mục đích. Có lẽ ngày mai sẽ tạm không có chuyện gì xảy ra.