Trò Chơi Chết Chóc

Chương 158: Chương 158




Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Dư Tô nằm dưới nước, cơ thể cô dần mất đi cảm giác, rồi dần thiếp đi mất trong dòng suy nghĩ.

Không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên cảm giác ngạt thở lại ùa đến.

Dư Tô mở bừng mắt, cô phát hiện mình đã lại lơ lửng giữa màn nước tự bao giờ, chân tay cô không ngừng vùng vẫy, quẫy đạp, làn nước đục ngầu lạnh lẽo như băng ộc vào mũi cô rồi chảy vào khoang ngực, xuống tới tận bụng!

Bụng cô phình to vì nước sông, mái tóc ngắn của cô bồng bềnh trong nước, đôi mắt đau xót nhắm chặt, miệng Dư Tô khi đóng khi mở như một chú cá, cô liên tục uống phải nước sông, lại liên tục nhả bong bóng nước.

Nếu có người đứng xa nhìn thấy thì có lẽ sẽ cảm giác cảnh tượng này thật tức cười.

Nhưng chỉ có kẻ từng trải qua cảm giác này mới biết đây là chuyện đau đớn khổ sở nhường nào.

Quá trình này kéo dài rất lâu, hoặc có lẽ cũng chẳng lâu tới vậy. Nhưng ở vào tình cảnh này thì mỗi phút mỗi giây cũng đều dài tới bất tận.

Đến khi chìm xuống đáy nước rồi Dư Tô mới cảm thấy cơn đau chậm rãi tan bớt, cô nghe bên bờ sông có tiếng bước chân qua lại và giọng ai đó đang trò chuyện.

Chỉ chốc lát sau cô đã thấy bốn bóng người đứng bên bờ sông, bốn người này có cao có thấp, có gầy có béo, vì gợn nước chảy trên mặt sông nên cô không thấy rõ được gương mặt họ, nhưng trông dáng vẻ, Dư Tô vẫn có thể chắc chắn đây chính là bốn người chơi còn sống.

Bốn người nọ đứng thành hàng, cúi đầu nhìn làn nước sông trước mặt. Người đàn ông lực lưỡng cất tiếng: “Sao lại tới đây? Dựa theo kinh nghiệm của tôi, nhiệm vụ của chúng ta sẽ là giúp đỡ nạn nhân trả thù, rõ ràng nạn nhân chính là ba người nhà trưởng làng, hai mẹ con này nhảy sông tự sát, xét ra thì nỗi oán hận của gia đình trưởng làng phải sâu nặng hơn.”

Chàng trai nhìn xuống mặt nước, chầm chậm thốt: “Hôm qua chúng ta đã tới nhà trưởng làng rồi, hơn nữa cô ấy cũng bảo đã nhìn thấy một cô bé thân mình ướt đẫm, gương mặt bị ngâm trong nước đến rữa nát đó sao? Chắc chắn đó chính là cô bé đã nhảy sông tự sát.”

“Nhưng đứng đây thì cũng có nhìn thấy gì đâu, chúng ta nên tìm manh mối có liên quan tới hung thủ để tóm được hắn mới phải.” Cô gái nói.

Chàng trai gật dầu: “Hôm qua hồn ma kia đã xuất hiện nhưng không giết người. Tôi thấy có vẻ hơi là lạ, hơn nữa cũng tiện đường nên tôi mới muốn tới nhìn xem thế nào.”

Người đàn ông trung niên chỉnh lại cặp mắt kính, nói: “Nói đi nói lại thì cũng hơi lạ thật. Theo như kinh nghiệm ba màn chơi trước của tôi, lúc nào hồn ma cũng sẽ giết một người vào ban đêm, nhưng lần này hai người chết đều là do người chơi khác hạ sát, còn hồn ma thì chỉ xuất hiện mấy giây đã biến mất rồi?”

“Chưa chắc con ma này đã không giết người,“ Tay lực lưỡng cất lời: “Hôm qua ông chỉ bừa tôi, có khi những kẻ khác cũng nói dối chỉ bừa người mình chọn. Có khi trong số hai kẻ tôi giết có một người mang số phiếu bầu cao nhất. Vì kẻ này chết rồi nên hồn ma cũng chẳng phải giết ai nữa.”

Người đàn ông trung niên “Ừ” một tiếng, tán đồng: “Cũng có thể là vậy. Đi thôi, tìm manh mối tiếp thôi.”

Bọn họ vừa nói vừa men theo bờ sông bỏ đi.

Dư Tô lẳng lặng nghe cuộc trò chuyện của các người chơi.

“Hôm nay chúng ta cũng kiếm được nhiều manh mối giá trị. Chỉ cần hành động cẩn thận là có khi đêm nay ta sẽ tìm ra hung thủ thật sự.”

“Tư liệu chúng ta tìm thấy trong hầm rất quan trọng, khi ấy vì xấp tư liệu này mà trưởng trấn mới tới...”

Giọng nói của họ cứ xa dần, Dư Tô không nghe rõ nổi những lời đằng sau.

Tư liệu trong hầm?

Thường thường, các gia đình ở nông thôn hay đào hầm đất, dùng để tích trữ khoai lang, lương thực, đêm qua Dư Tô thật sự không nghĩ tới việc tìm kiếm ở đó.

Đương nhiên hôm qua những người chơi này cũng không hề nghĩ tới việc xuống hầm. Không biết hôm nay ai đã nảy ra ý tưởng này?

Nếu thật sự tìm được đầu mối quan trọng trong hầm thì liệu có loại trừ được người chơi đã đề xuất xuống hầm tìm kiếm không?

Dư Tô suy nghĩ kỹ càng, lật đi lật lại cuộc đối thoại đơn giản ban nãy của họ mà vẫn không nghĩ ra được điểm then chốt.

Đêm nay bắt buộc cô phải biết manh mối họ phát hiện được là gì, đồng thời phải tìm ra lý do lựa chọn hung thủ của họ. Dù sao họ cũng không thể tiếp tục tùy tiện chọn bừa như đêm trước.

Dư Tô nằm dưới đáy sông, lẳng lặng chờ đợi tới khi tời tối.

Thi thể người phụ nữ gần đó đã trương thêm rất nhiều so với hôm qua. Chắc hẳn nước sông đang nồng nực mùi thối rữa. Dù Dư Tô đã mất đi giác quan, không thể ngửi thấy gì nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của đám tôm cá là cũng đủ hiểu.

Hàng đàn cá nhỏ kết nhóm bơi tới, bắt đầu rỉa cắn gò má người phụ nữ nọ.

Những bộ phận khác trên cơ thể bà vẫn còn áo quần che kín, chúng tạm chưa thể rỉa tới được, nếu không đám cá đã vây kín lấy bà.

Nhìn đàn cá chen chúc bâu kín lấy người phụ nữ mà hệt như đàn cá cảnh đang bơi lội trong hồ được người ta thả một vốc thức ăn xuống vậy, cứ ùa đến vây chật kín.

Dư Tô rất muốn ra đuổi chúng đi, nhưng cô không làm được gì, chỉ có thể bất lực nhìn, nhìn mẹ ruột mình bị đám cá rỉa thịt nuốt vào bụng.

Chốc lát sau, có vài con cá không chen vào được bèn bơi tới chỗ cô.

Hai con cá nhỏ chẳng lớn hơn được ngón tay là bao bơi tới bên gò má Dư Tô, khuôn miệng khi khép khi mở của chúng ghé sát vào mặt cô, bắt đầu gặm cắn.

Dư Tô thậm chí còn không thể cựa quậy, cũng chẳng thốt nổi nên tiếng, dù có cố chớp mắt thật mạnh cũng không ích gì, đám cá chẳng hề sợ cô, thậm chí có con còn thấy thích thú với mắt cô, lao vào cắn con ngươi Dư Tô.

Dư Tô tức khắc nhắm mắt lại.

Lúc này cô không hề thấy đau, như thể mình chỉ là một linh hồn tựa có tựa không, nhưng cứ nghĩ đến việc có một đàn cá đang cắn xé da thịt mình, Dư Tô vẫn cảm thấy ghê tởm, đáng sợ.

Cảm giác này chẳng hề dễ chịu hơn lúc ngạt thở đắm nước, Dư Tô im lặng chịu đựng thật lâu, cuối cùng đàn cá cũng tản đi.

Đến khi cô quay sang nhìn thi thể của mẹ ruột mình mới phát hiện gương mặt bà đã khuyết mất một mảng da lớn, lớp thịt đỏ và mạch máu lộ ra, thê thảm vô cùng.

Dư Tô đợi thật lâu, đến khi trời sẩm tối, đến khi ánh mặt trời không còn len vào mặt nước nữa, cơ thể cô mới dần lấy lại tri giác.

Dư Tô động đậy tay chân, cô định vươn tay sờ lên mặt nhưng sợ lại chạm phải thứ gì đáng sợ, tự mình dọa mình nên đành nén ý định này lại, cô nổi lên mặt nước, bay tới chỗ các người chơi.

Bốn người chơi ẫn tiếp tục thắp nến chiếu sáng trong căn phòng trống. Bọn họ ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất, người nào người nấy đều mang vẻ mặt nặng nề. Hung thủ bị chọn hôm nay là người đàn ông trung niên.

Dư Tô nhìn họ, rồi lại chuyển sang quan sát căn phòng, thấy trên mặt bàn cạnh đó có chiếc túi nylon đựng đồ.

Bảo là một chiếc thì cũng không đúng lắm, cái túi nylon đỏ nọ ít ra cũng phải có tới bảy tám lớp, xem chừng không thể nhìn được bên trong có gì.

Nhưng trông hình dạng bên ngoài thì đây có thể là một xấp giấy.

Trước đó bọn họ bảo tìm được tư liệu trong hầm. Hầm đất là nơi ẩm ướt, tối tăm, nếu muốn bảo quản đồ đạc thì có thể sử dụng mấy lớp túi nylon bọc kỹ lại, vậy nên chắc hẳn thứ trên bàn chính là xấp tư liệu họ đã tìm được.

Dư Tô nảy ra suy nghĩ muốn trở nên vô hình rồi bay xuống, ngay tức thì cơ thể cô đã chầm chậm bay xuống bên chiếc bàn, bốn người kia thực sự không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Dư Tô đứng đối mặt với bốn người nọ, vươn tay kéo chiếc túi nylon, cố tình gây ra tiếng ma sát.

Bốn người chơi quay đầu sang gần như cùng lúc, nhìn chiếc túi nylon bọc xấp tư liệu, nhưng họ đều không nhìn thấy Dư Tô đang trong trạng thái vô hình.

Cô gái nhíu mày, nói: “Lạ thật, mọi người nghe thấy tiếng gì không?”

“Tôi có.” Người đàn ông trung niên trầm giọng: “Vừa nãy có tiếng túi nylon, chẳng lẽ lại có gió à? Tôi có thấy đâu nhỉ.”

Chàng trai trẻ đứng dậy, tiến lại. Nhìn chiếc túi nylon một hồi, anh ta nói: “Sao tôi lại cảm thấy vị trí của chiếc túi nylon này lại thay đổi nhỉ?”

Ba người chơi kia cũng xúm lại, nhìn chiếc túi nylon thảo luận một hồi. Nhưng đương nhiên họ cũng chẳng nhớ rõ vị trí ban đầu của chiếc túi nylon ra sao, vậy nên có nói cũng chẳng ra được kết luận.

Nhưng họ vẫn đặt chiếc túi nylon vào giữa bàn.

Vì chuyện vừa xảy ra mà bọn họ dồn hết sức chú ý lên chiếc túi nylon, bắt đầu thảo luận về xấp tư liệu.

Tay lực lưỡng hất hàm chỉ xấp tư liệu, nói: “Món đồ này có thể nói rõ phần nào về nguyên nhân cái chết của gia đình trưởng làng rồi. Vấn đề hiện tại là ta cần phải tìm hung thủ giết người, hay là trưởng trấn - kẻ đã thuê sát thủ giết hại họ.”

“Chắc chắn phải tìm trưởng trấn rồi, ông ta chính là hung thủ.” Cô gái giơ tay, nói: “Tôi là nữ, trưởng trấn là nam, như vậy tôi được loại khỏi danh sách tình nghi rồi chứ?”

Chàng trai trẻ phì cười: “Nếu nói như cô thì chắc chắn trưởng trấn nọ không còn trẻ trung gì, tôi cũng không phải đối tượng tình nghi?”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh: “Thế thì hung thủ là tôi à? Các người toàn suy luận cái kiểu thế à? Ai mà chẳng biết vai diễn Ứng dụng phân cho người chơi hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận, tuổi tác ngoài đời thực chứ.”

Chàng trai trẻ nói: “Tôi là người đầu tiên phát hiện ra căn hầm sau nhà, nói chung tôi không đáng nghi.”

Cô gái nói: “Thôi đi, rõ ràng khi đó anh không cẩn thận đạp hụt chân nên mới phát hiện ra căn hầm bị mấy bắp ngô che mất, anh cũng có chủ động để chúng tôi nhìn thấy đâu.”

Hàng mày đen rậm của tay lực lưỡng khẽ nhíu lại: “Nếu tôi là hung thủ thì tối qua tôi đã có thể giết sạch các người rồi, các người còn sống được tới hôm nay để bỏ phiếu sao? Như vậy có phải tôi cũng vô tội không?”

Nếu nói vậy thì đối tượng đáng nghi chỉ còn lại cô gái và người đàn ông trung niên.

Dư Tô cảm thấy các người chơi này như là... một đám người mới thiếu kinh nghiệm đang liên tục thăm dò, thử tấn công nhau.

Nhưng sáng nay cô đã nghe người đàn ông trung niên nói “Dựa theo kinh nghiệm ba màn chơi trước”, như vậy các người chơi này đúng thực là nhóm người mới còn ít kinh nghiệm.

“Thôi đừng cãi cọ nữa, giờ chỉ còn lại bốn người thôi, hôm qua hồn ma không giết người nhưng đêm nay thì chưa chắc đâu.” Người đàn ông trung niên nói: “Giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc người bị bỏ phiếu là ai?”

Dư Tô nhìn ký hiệu đầu lâu trên đầu ông ta, lòng thầm nói, ông chú, chính là ông đấy.

Người đàn ông lực lưỡng nhìn chằm chằm ông ta, nói: “Sao hôm nay ông lạ vậy, trước khi bầu thì hỏi người khác định bầu ai, vừa bầu xong đã hỏi thêm lần nữa, giờ lại hỏi tiếp? Ông chột dạ à?”

Người đàn ông trung niên bất lực: “Cậu này, chẳng lẽ cậu không sợ mình là người bị chọn sao?”

Anh ta cười lạnh: “Ai bầu cho tôi thì chắc chắn đó chính là hung thủ! Hung thủ đâu ngu ngốc tới vậy? Hôm qua tôi đã giết hai người chơi rồi, các người cũng biết chỉ cần tôi muốn, tôi có thể giết chết cả ba người luôn. Nếu tôi là hung thủ thì màn chơi này đã kết thúc từ lâu rồi!

Nếu các người không ngu thì chắc chắn sẽ chẳng bầu cho tôi, vậy dù hung thủ chọn tôi thì cũng chỉ có một phiếu thôi, làm sao giết nổi tôi, tôi còn gì mà phải sợ?”

“Cậu không sợ nhưng tôi sợ!” Người đàn ông trung niên quay sang hai người còn lại: “Cậu ta không lo bị bầu, chẳng lẽ hai người lại không lo sao?”

“Nếu không lo thì vẻ mặt chúng tôi có thế này không?” Chàng trai nói, trỏ mặt mình: “Lo thì có ích gì? Ai chẳng biết giờ bảo chỉ thì chưa chắc mọi người đã chỉ thẳng mặt kẻ mình bầu làm hung thủ, vậy thì còn có thể làm gì được nữa?

Chúng ta có tổng cộng bốn người, trong đó có một hung thủ, giả dụ hôm nay hung thủ có hai phiếu bầu, người còn lại bầu cho một người chơi bình thường, vậy thì hung thủ có thể chỉ người chơi bình thường, lừa chúng ta rằng số phiếu đêm nay hòa nhau mà? Số phiếu bằng nhau, mọi người đều sẽ mất cảnh giác, khi ấy hung thủ sẽ giết từng người một, trước khi kẻ này bị hồn ma giết hại thì nhiệm vụ của hắn cũng đã được hoàn thành rồi!

Nếu người bị chọn hôm nay không phải hung thủ thì lại càng phiền phức hơn, giống như tối qua vậy, hung thủ ngư ông đắc lợi, nhìn kẻ bị bầu và hai người chơi còn lại chém giết lẫn nhau, hung thủ chẳng phải làm gì, các người chơi đã tự giải quyết nhau hết rồi, phải không?”

Nói xong, anh ta nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt sáng quắc, nói: “Mà này, tôi hơi nghi ngờ ông thật đấy. Mọi người chẳng ai nhắc đến việc chỉ ra người mình chọn, chỉ mình ông là cứ lặp đi lặp lại chuyện này mãi, rốt cuộc ông muốn gì?”

Chàng trai nói một tràng dài khiến người đàn ông trung niên nghệt ra, hồi lâu mới cất tiếng: “Tôi... tôi đâu nghĩ nhiều tới vậy, tôi chỉ thật sự lo mình bị chọn thôi.”

“Bị chọn thì sao? Nếu không phải ông đáng nghi thì người ta sẽ chọn ông chắc?”

Cô gái nói: “Chúng ta chỉ còn bốn người thôi, nếu kẻ bị chọn đêm nay không phải hung thủ thì tối mai chỉ còn ba người. Trừ khi bỏ phiếu theo vòng tròn, người trước bỏ cho người sau thì nếu tối mai không tìm được hung thủ, màn chơi này sẽ chấm dứt hoàn toàn! Vậy nên chắc chắn quyết định bỏ phiếu hôm nay là dựa trên phán đoán của bản thân, không phải lựa bừa một người mà bầu.”

Người đàn ông trung niên ngẩn ra, hỏi: “Chẳng lẽ cô tìm được manh mối gì mà không nói cho mọi người?”

Co gái nhún vai, nói: “Không, nhưng tôi tự có năng lực phán đoán của mình. Giờ chẳng cần nói nhiều nữa đâu, cứ đợi hồn ma xuất hiện đi.”

Dư Tô nghĩ chắc hẳn cô ta đã tìm được thứ gì đó, hơn nữa rất có thể manh mối này hướng đến người đàn ông trung niên nên ông ta mới bật ra câu hỏi như vậy.

Nhưng vì manh mối hướng đến ông ta nên đương nhiên những người chơi khác không thể báo với ông mình tìm được đầu mối. Ba người chơi trao đổi tin tức, lừa người đàn ông trung niên - kẻ có khả năng cao là hung thủ, bầu cho ông ta.

Nếu đã có manh mối quan trọng nhắm đến ông ta... Dư Tô nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông trung niên, khẽ nhíu mày... Đêm nay cô có nên ra tay không?

Giờ mới là đêm thứ hai, dù là người chơi mới tham gia bốn nhiệm vụ thì chắc cũng sẽ chẳng bị tóm cổ một cách đơn giản vậy chứ?

Cô thoáng hoài nghi, có thể manh mối nhắm vào người đàn ông trung niên là do hung thủ thật sự cố tình gài vào.

Nhưng cũng chưa thể chắc chắn được. Có khi hung thủ lại khá ngốc nghếch cũng nên. Khó nhất là Dư Tô không biết manh mối liên quan đến hung thủ là gì, cũng chẳng biết họ tìm ra nó thế nào.

Dư Tô suy nghĩ, tiến tới gần các người chơi trong trạng thái vô hình, định xem có tìm được gì trên người họ không.

Quan sát kỹ càng hơn mười giây mà cô vẫn chẳng phát hiện được gì, còn đám người chơi thì liên tục xuýt xoa phòng càng ngày càng lạnh.

Dư Tô bèn đứng dịch ra một chút, sau chốc lát trầm ngâm, cô lại bước xuyên qua tường, vòng ra trước cửa.

Dư Tô nhìn cánh cửa đang khép chặt, chiếc then cài cửa đột nhiên lách cách rơi thẳng xuống đất mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Các người chơi nghe tiếng động bên ngoài mà giật mình cái thót, họ vội vàng quay ra, nhìn cánh cửa gỗ trừng trừng bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa căng thẳng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của họ, cánh cửa chầm chậm mở ra, hé mở từng chút từng chút một.

Ngoài trời tối đen như mực, chỉ có ánh nến trong phòng rọi tí chút tia sáng ra ngoài, nhưng cũng chẳng đủ để chiếu sáng bất cứ thứ gì.

Cửa phòng bị mở toang, một cơn gió lạnh buốt xương xộc vào, ào ào thổi qua người những kẻ bên trong.

Ngọn nến trong nhà cũng bị cơn gió này dập tắt hoàn toàn.

Căn phòng lại tối đen như mực, dù rằng các người chơi có điểm cường hóa thị lực, không tới nỗi chẳng nhìn thấy gì, nhưng cũng chỉ quan sát được đường nét mờ ảo nhạt nhòa.

Bọn họ gần như đứng bật dậy cùng lúc, nép vào gần nhau đầy cảnh giác, cũng đầy căng thẳng.

Sau khi ngọn nến tắt ngóm, ánh trăng mờ nhạt lại khiến khung cảnh bên ngoài còn sáng rõ hơn trong nhà, nhưng bọn họ vẫn không thấy có thứ gì xuất hiện ngoài cửa, chỉ thấy cơn gió lạnh buốt cứ liên tục cuộn tới.

Vài giây sau, cơn gió dần thấm thêm... một thứ mùi tanh tanh của nước.

Cô gái tóm lấy tay người đứng cạnh mình, thì thầm mà nghe giọng vẫn thoáng run rẩy: “Nó tới rồi, chắc chắn nó là đứa bé gái đêm qua!”

Chàng trai trẻ bị cô ta níu lấy bèn giữ cổ tay cô gái, lẳng lặng kéo cô ta ra xa một khoảng.

Dư Tô đứng trước cổng, vẫn tiếp tục giữ trạng thái vô hình. Thấy cảnh này, cô híp mắt lại.

Hành động của chàng trai này chứng tỏ anh ta biết người bị chọn đêm nay không phải anh ta, cũng không phải cô gái nọ, vậy thì ít nhất trước khi bỏ phiếu hai người này cũng đã đánh tiếng gió cho nhau.

Nếu hai người đã thương lượng trước, thì chắc chắn đối tượng bị họ lựa chọn là người đàn ông trung niên chứ không phải người chơi còn lại, nếu không thì hung thủ đêm nay đã chẳng phải ông ta.

Chắc chắn hai người họ biết về đầu mối có liên quan tới người đàn ông trung niên. Chỉ là... manh mối này từ đâu mà ra vậy?

Chừng một phút sau, thấy bốn người chơi đều đang căng thẳng sợ hãi, Dư Tô bèn từ từ hiện hình.

Các người chơi chỉ thấy một cái bóng mờ nhạt đến độ gần như hòa vào không gian dần dần xuất hiện, dần dần rõ nét, bắt đầu hóa thành thực thể.

Đó là một cô bé trông chỉ mới độ ba bốn tuổi, mái tóc ướt đẫm chớm vai, mặc chiếc váy hồng in hình chú thỏ.

Thân thể nhỏ bé ấy trông chẳng có chút sức uy hiếp nào, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy thật dễ thương.

Nhưng đó là trước khi gương mặt cô bé xuất hiện.

Đến tận khi gương mặt thối rữa hiện lên trước mắt các người chơi, cuối cùng thì họ cũng bắt đầu thấy căng thẳng, sợ hãi.

Có bé nhỏ, xinh xắn đến đâu thì cũng là một con ác quỷ!

Người đàn ông trung niên lùi về phía sau mấy bước. Người chơi vạm vỡ lực lưỡng cùng bước ngang sang bên, Dư Tô đưa mắt nhìn theo, thấy anh ta nhấc chiếc cuốc trong góc tường lên, có vẻ như đang mẩm tính nếu bị cô tấn công sẽ lập tức đáp trả ngay.

Chàng trai trẻ và cô gái nọ lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, dù trông khá căng thẳng nhưng quá nửa cũng là giả vờ. Hay nói cách khác, họ đơn giản chỉ thấy sợ ma thôi.

Nỗi oán hờn rực lên trong mắt Dư Tô, cô lom lom nhìn người đàn ông trung niên đầy hận thù rồi chầm chậm cất bước tiến lại, lướt qua ngưỡng cửa, tiến thẳng tới trước mặt ông ta.

Người đàn ông trung niên ngẩn ngơ. Rồi ông ta cũng hiểu ra, hoảng hốt nhìn Dư Tô, nói: “Tôi không phải hung thủ, không phải tôi! Không phải tôi thật mà!”

Có vẻ ông ta đã không thể cử động được nữa rồi, trông như một con mồi đã rơi vào bẫy thợ săn, chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ bị tóm cổ.

Chỉ trong chốc lát Dư Tô đã bước đến trước mặt ông ta, chiều cao của hai người quá chênh lệch khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên nọ vô cùng khó coi, trông ông ta như thể chuẩn bị bật khóc tới nơi. Ông nhìn gương mặt thối rữa vì chìm trong nước của Dư Tô, nức nở thốt: “Đừng giết tôi, xin cháu đừng giết tôi, tôi còn có vợ có con, tôi không muốn chết... Tôi không phải hung thủ thật đấy, tôi không biết tại sao họ lại bầu cho tôi...”

Dư Tô nhìn ông ta, rồi lại chầm chậm quay người bước tới trước tay lực lưỡng đứng kế đó.

Người đàn ông nọ vươn chiếc cuốc trong tay, đối mặt với con ma nhỏ đang tiến ngày một gần mình mà anh ta cũng thoáng biến sắc, bàn tay nắm chiếc cuốc cũng siết chặt hơn, anh ta lạnh giọng: “Mày đừng có lại đây, mày mà lại gần tao sẽ đánh chết mày!”

Dư Tô không buồn để tâm, cô dừng lại trước mặt người đàn ông nọ rồi ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm.

Tay lực lưỡng nọ cắn răng, thét lớn một tiếng rồi bổ thẳng chiếc cuốc xuống.

Nhưng chiếc cuốc không thể giáng xuống người Dư Tô được. Cuốc vừa hạ thì Dư Tô cũng đã biến mất rồi.

Tay lực lưỡng ngây ra trong chốc lát rồi mới phát hiện cổ mình chợt thấy lành lạnh.

Anh ta chầm chậm quay đầu lại, thấy một gương mặt bé nhỏ rữa nát kề trên bả vai mình, đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm!

Người đàn ông nọ giật thót mình, vươn tay hất cô ra, thế là cô lại biến mất, để rồi chốc lát sau lại xuất hiện bên cạnh chàng trai và cô gái còn lại.

Cô gái nọ không ngờ cô sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô ta không nén nổi tiếng kêu khe khẽ, núp sau lưng anh chàng trẻ tuổi.

Dư Tô nghiêng đầu, trừng trừng nhìn cô ta.

Chàng trai đứng chắn trước cô gái nọ, cất giọng nghe có phần căng thẳng: “Chúng tôi không phải người bị chọn đêm nay, em có thể tùy ý giết những người còn lại!”

Lúc này thì người đàn ông trung niên cũng đã hiểu ra, ông ta vội nói: “Giờ nó còn chưa ra tay, còn đứng trước mặt tất cả mọi người, sao cậu biết người bị chọn đêm nay không phải cậu hay cô gái đứng sau cậu? Hay là trước khi bỏ phiếu các người đã bàn với nhau rồi! Nói đi, sao hai cô cậu lại làm vậy, người bị hai cô cậu chọn là ai?!”

Tay lực lưỡng cũng nhìn họ, nhưng ánh mắt của anh ta có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, chắc có lẽ cũng vì trước đó anh ta từng giết vài người chơi.

Dư Tô thầm nghĩ, nếu người đàn ông trung niên bị chọn đêm nay không phải hung thủ, vậy thì ba kẻ còn lại đều đáng bị nghi ngờ.

Có thể chàng trai và cô gái trẻ tuổi kia đã cùng tìm thấy manh mối, hoặc một người tìm được rồi kể lại cho người kia.

Sáng hôm qua, chàng trai nọ lại đơn độc biến mất trong vài phút. Khoảng thời gian vài phút không đủ để làm việc gì lớn nhưng cũng có thể giấu một manh mối giả ở đâu đó.

Nhưng hôm qua anh ta đã bị chọn một lần, nếu đủ thông minh để vu oan giáng họa cho người khác thì chắc cũng đã chẳng bị chọn ngay đêm đâu.

Trừ khi... hung thủ biết hồn ma có thể chọn giết người hay không.

Nhưng sao anh ta dám chắc hồn ma không chọn mình được? Vậy nên người này cũng không quá đáng ngờ.

Còn cô gái trẻ thì lại không như vậy. Trong đêm đầu tiên cô ta là người chơi an toàn, ít ra thì cũng không bị ai bầu chọn, vậy có lẽ biểu hiện của cô ta cũng không tệ, không khiến những người chơi khác sinh nghi.

Rất có thể cô ta đủ năng lực để ngụy tạo bằng chứng, dẫn dụ chàng trai trẻ kia phát hiện, hoặc tự mình “phát hiện” ra rồi lén nói cho anh ta.

Mà ở đây lại nảy sinh một vấn đề. Nếu cô gái tìm ra manh mối thật rồi đi tìm chàng trai để bàn bạc, chàng trai căn cứ vào manh mối quan trọng này để khẳng định hung thủ là tay trung niên thì mới bầu phiếu theo cô gái.

Nếu đêm nay người đàn ông trung niên chết, nhiệm vụ chưa được hoàn thành thì cũng có nghĩa manh mối là giả, có thể sáng hôm sau anh ta sẽ tiết lộ chuyện cô gái chia sẻ manh mối cho mình, bỏ phiếu cho cô gái cùng tay lực lưỡng nọ.

Nói chung, cô gái này rất đáng nghi.

Về phần tay lực lưỡng. Đêm qua anh ta giết hai người, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ cần tiếp tục giết nốt những người còn lại. Hiện tại anh ta chính là ít hiềm nghi, gần như có thể loại trừ người này ngay lập tức.

Nhưng, đêm qua khi Dư Tô trở về bờ sông, khi đang nằm một mình dưới lòng sông đen ngòm, cô đã nghĩ ra một trường hợp khác... Cô bị áp quy tắc không thể tùy tiện giết người, vậy lỡ như hung thủ cũng có hạn chế như vậy thì sao?

Ví dụ như anh ta chỉ có thể giết hai người, còn những người chơi khác thì chỉ có thể bị loại bỏ bằng phiếu bầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.