Tâng 59, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hoắc Kỷ Thành thả bút máy trong tay mới vừa ký xong ra, “Tần Lạc đã đi làm?”
Trình Sâm gật đầu, “Đúng, hôm nay chính thức đến rồi.”
Hoắc Kỷ Thành tựa vào ghế ngồi bằng da thật, trong tròng mắt đen thoáng qua
một chút hứng thú, “Gọi điện thoại cho Đường Triều, kêu Tần Lạc tới
phòng làm việc của cậu ta.”
Trình Sâm gật đầu, “Vâng”
*****
Đang tìm hiểu quy tắc của ngành Tần Lạc chợt nhận được chỉ thị đi một chuyến tới phòng làm việc của tổ trưởng, cô có chút không rõ, nhưng chỉ có thể đi.
Mới vừa vào thang máy, Lương Tinh
gửi wechat tới: tổ trưởng Đường tổ ba phong lưu phóng khoáng, anh tuấn
vô cùng!
Cô xem thường nhếch khóe môi lên, đè xuống tầng 59, vốn
tưởng rằng tổ trưởng cũng ở tầng làm việc này, kết quả lại rời đi xa như vậy.
Ra khỏi thang máy, cô được người đưa tới phòng làm việc trang trí hết sức đơn giản.
Nhưng, không nhìn thấy tổ trưởng!
Chợt --
Cửa mở ra, đập vào mi mắt lại là ma vương lạnh lùng Hoắc Kỷ Thành?!
Mẹ nó! Đây rốt cuộc là phòng làm việc của người nào?
Hoắc Kỷ Thành nheo mắt lại khẽ quan sát cô một cái, tóc màu hạt dẻ gợn sóng, mặc bộ đồ công sở cổ chữ V, chân váy vừa tới đầu gối, phía trước khẽ xẻ tà, tài trí quyến rũ.
”Ngồi đi.”
“. . . . . .”
Tần Lạc cực kỳ cố gắng kiềm chế chán ghét của mình với anh ta, dù sao sau
này anh ta cũng là boss của mình rồi, hơn nữa hôm nay anh ta tìm mình
cũng không biết là bởi vì chuyện gì, vẫn yên lặng theo dõi thay đổi.
Hoắc Kỷ Thành có vài phần chú ý tới, tư thế cô ngồi rất tao nhã, hai chân
khép lại vắt chéo, từ góc độ của anh nhìn sang, vừa đúng có thể thấy
đường nét hoàn mỹ chân cô, mặc dù đeo tất đen, nhưng vẫn có thể tưởng
tượng đó là một đôi chận thon dài trắng nõn. . . . . .
Hầu kết
của anh không kiềm hãm được chuyển động hai cái, cho tới bây giờ anh
không có hứng thú lớn với phụ nữ, nhưng giờ phút này lại có dục - vọng?
Ngay sau đó bưng cuốc trà ngon trên bàn, khẽ thưởng thức một cái, che lại đáy mắt rực lửa.
Không khí quá chi buồn bực, Tần Lạc không nhịn được mở miệng, “Hoắc tổng, nếu ngài đã biết được tôi cũng không có bắt cóc Tiểu Hỏa. . . . . . Thiếu
gia, có thể làm phiền ngài giơ cao đánh khẽ loại bỏ hết tin đồn không
đúng về tôi hay không, đồng thời phát biểu một câu giải thích thanh minh đây chỉ là hiểu lầm, trả lại trong sạch cho tôi.”
Hoắc Kỷ Thành
thong thả ung dung đặt ly trà xuống, đuôi mắt nhíu lại, “Cô cho rằng cái loại lời nói lừa dối trẻ con có thể lừa gạt tôi sao?”
Tần Lạc
cau mày, “Người nào lừa dối trẻ con chứ? Nhưng lời tôi nói với Tiểu Hỏa
Tinh là thật! Nếu như có gì không thật tôi tình nguyện bị thiên lôi
đánh!”
Cô dưới tình thế cấp bách liền hô lên nick name của Hoắc Gia Tinh.
Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành híp lại, “Loại biện pháp thề thốt này đã sớm không hữu hiệu.”
Tần Lạc nóng nảy, “Này! Anh làm sao vậy! Tự mình cảm thấy mình tốt lắm sao! Anh thật sự cho rằng phụ nữ trên toàn thế giới đều nên thích anh, vì
anh mà điên cuồng à? Thật là làm cho ngươi ta thất vọng, tôi đối với
loại người lạnh như anh. . . . . . Người đàn ông giống như nước đá không có một chút hứng thú!”
Cô thiếu chút nữa thì nói ra bốn chữ “ma vương lạnh lùng” này rồi.
Hoắc Kỷ Thành lạnh giọng nói: “Cô không cần cố ý nói kích để tôi cảm thấy hứng thú với cô, trò hề này đã nhìn mãi quen mắt!”
Tần Lạc giận đến khóe môi cũng run run, đây chính là Nam Thần cấm dục trong miệng ngươi đời sao? Không nên quá tự luyến vậy chứ!
Cô hít vào một hơi thật sâu, “Này Hoắc tổng định thế nào mới có thể tin tưởng tôi?”
Hoắc Kỷ Thành không nhanh không chậm mở miệng, “Cô nôn cả người tôi, tôi còn chưa có tìm cô tính sổ.”