Sáng hôm sau, Tần Lạc vừa tới bộ phận phiên dịch ở lầu ba mươi sáu, liền nghe được mấy nữ nhận viên ở đó bàn luận xôn xao.
”Nghe nói lần này tổ ba tới một lính nhảy dù.”
”Lính nhảy dù cái gì! Không phải là đi cửa sau sao?”
”Tôi nghe nói phiên dịch mới tới tên Tần Lạc, chẳng lẽ chính là người mấy
ngày trước trên web truyền đi xôn xao là đã bắt cóc con trai Hoắc tổng
Tần Lạc chứ? Mẹ nó! Lại có thể thật sự chèo cao!”
. . . . . .
Tay Tần Lạc nắm túi càng chặt, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt tự nhiên đi tới
trước mặt mấy nhân viên nữ đang bàn luận, ánh mắt nhàn nhạt quét họ một
cái, “Tôi chính là Tần Lạc, nhưng tôi không có bắt cóc đứa trẻ, mọi
người lập tức sẽ là đồng nghiệp, nhưng lời ngôn luận trên web kia đều là mọi người nhàm chán lấy ra giải trí, chúng ta là công ty lớn, tại sao
có thể chấp nhặt với bọn họ chứ?”
Nói xong, cô còn cười, tròng mắt đen trong trẻo, “Ba vị mỹ nữ, các cô nói sao?”
Cuối cùng nữ nhân viên nói chuyện cứng ngắc kéo ra một nụ cười, “. . . . . . Đó là đương nhiên.”
Mặc kệ như thế nào, khi không biết rõ thân phận của lính nhảy dù này, nhất định đối địch với cô là không sáng suốt.
Tần Lạc mỉm cười, thân thiện vươn tay, “Mới đến, thật vui mừng về sau chúng ta chính là đồng nghiệp.”
Nữ nhân viên kia chỉ có thể bắt tay lại, “Tôi tên là Lương Tinh, là thư ký bộ phận phiên dịch.”
Hai nữ nhân viên khác cũng là thư ký bộ phận phiên dịch, một người tên là Chu Thiến, một người tên là Hứa Vi.
Lần đầu tiên tiếp xúc, Tần Lạc liền cảm thấy ba nữ nhân viên này đều không
đơn giản, Lương Tinh khéo léo; Chu Thiến nhanh mồm nhanh miệng; Hứa Vi
tính tình dịu dàng.
”Cũng rỗi rãnh sao? Sáng sớm đã ở chỗ này nói chuyện phiếm?”
Đột nhiên một giọng nữ nghiêm nghị chui vào lỗ tai khiến bốn người đều im lặng.
Tần Lạc nhìn sang nơi phát ra tiếng, rõ ràng là người phụ nữ ngồi thứ hai
bên phải hôm phỏng vấn mình, dung mạo cô ấy đẹp lạnh lùng, có tóc ngắn
sạch sẽ gọn gàng, mặc một thân bộ đồ công sở màu tím, ít nhiều có chút
khi thế nữ cường.
Tần Lạc nhớ giám đốc Vu đã giới thiệu qua với cô, cô ấy là Phó tổ trưởng Giang Ánh Tuyết của tổ ba phiên dịch.
Nói cách khác, sau này cô ấy sẽ là lãnh đạo của mình rồi.
Giang Ánh Tuyết đi tới trước mặt Tần Lạc, ánh mắt không vui liếc cô một cái,
sau đó nhìn về phía Lương Tinh, “Mang cô ấy đi làm quen hoàn cảnh làm
việc một chút, còn nói quy tắc trong ngành.”
Lương Tinh nhún nhường gật đầu, “Dạ, Giang tổ trưởng.”
Trong lòng Tần Lạc âm thầm suy nghĩ: mới đến đã để lại cho lãnh đạo một ấn tượng xấu, thật đúng là. . . . . .
Vừa giữa trưa, cuối cùng Tần Lạc từ Lương Tinh biết, thì ra tổ ba phiên
dịch là tổ “hot” nhất trong bộ phận phiên dịch tập đoàn Đế An, ngay cả
người tổ một và tổ hai cũng muốn chèn vào, chỉ tiếc kỷ luật tổ 3 nghiêm
minh, vả lại mỗi người ai có chức nấy, không có vị trí dư thừa.
Mà đương nhiên tổ ba rất được hoan nghênh bởi vì tổng giám đốc trực thuộc
của toàn bộ phận phiên dịch là Hoắc Kỷ Thành, chỉ cần tổng giám đốc ra
ngoại quốc công tác, cũng sẽ chọn lựa người phiên dịch thích hợp trong
tổ ba đi theo.
Đây cũng là nguyên nhân tất cả mọi người muốn đến tổ ba, có thể có cơ hội tiếp xúc thân mật với tổng giám đốc!
Nghe đến mấy tin bát quái này, Tần Lạc bày tỏ xì mũi coi thường, cô ước gì
vĩnh viễn không cần có bất kỳ tiếp xúc nào với ma vương lạnh lùng!
Chỉ là, cô rất nghi hoặc, “Tổ một và tổ hai làm gì?”
Lương Tinh nhỏ giọng nói: “Tổ một là phiên dịch chuyên dụng cho các ông lớn
của hội đồng quản trị, sau lại cho đại thiếu; tổ hai đều là người nhị
thiếu, nhưng mà bây giờ Tứ thiếu là người điều khiển tập đoàn Đế An, cho nên tổ ba liền nổi lên.”
Tần Lạc ngạc nhiên, phức tạp như vậy?
Lương Tinh còn nói: “Bây giờ cô biết mình may mắn đến cỡ nào chưa! Thời gian
trước tổ hai có một nhân viên chuyên nghiệp tiếng Ý kỳ cựu muốn nhảy qua những cũng không thành, người ta và Giang tổ trưởng còn có quan hệ
tốt!”
Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, xem ra chính mình trong lúc vô
hình lại tạo một nhóm kẻ địch, không trách được ba người Lương Tinh nói
mình là lính nhảy dù. . . . . .