Giang Trạm là con độc nhất, hôn nhân cha mẹ là do trưởng bối gia tộc làm mối. Trong ấn tượng của hắn, quan hệ của cha mẹ chẳng hề thân mật, có thể nói là tương kính như tân (đối xử như khách). Cha lúc còn sinh thời thì bận bịu sự nghiệp, ít khi về nhà, còn mẹ thì bận chăm sóc bản thân, mua sắm, du lịch, cũng rất ít khi ở nhà. Giang Trạm không hề thân cận với cha mẹ, có thể nói là hắn được quản gia trong nhà một tay nuôi nấng.
Đối với thông tin hai nhà Giang – Thẩm muốn thông gia, Giang Trạm cũng không để ý. Hắn không muốn thì không ai ép được hắn, cho dù người kia chính là mẹ hắn.
Trở lại Giang gia, quản gia Trần thấy hắn thì có chút bất ngờ, ngoại trừ ngày lễ tết thì lúc thường Giang Trạm rất ít khi về nhà.
“Thiếu gia.” Quản gia Trần tiến ra đón, “Ngài trở về rồi. Ngài đã ăn sáng chưa?”
“Chú Trần, tôi ăn rồi.” Giang Trạm gật đầu với ông, nhìn thấy phu nhân Giang đang ngồi trên ghế ăn sáng thì trực tiếp đi tới, dừng lại bên cạnh bà, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Phu nhân Giang khi nghe thấy Giang Trạm trở về chỉ ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn đi tới hỏi thăm trước mới nói: “Về rồi? Ngồi uống trà với ta.”
Giang Trạm ngồi xuống bên cạnh, chú Trần xua tay để người hầu đi xuống, tự mình rót trà cho hắn, sau đó đứng ở sau chờ đợi.
Giang Trạm trở lại không phải vì muốn uống trà, lát nữa công ty còn có cuộc họp, hắn không muốn dong dài với bà nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Con đã đọc tin, chuyện thông gia với Thẩm gia là không thể. Con về là hy vọng mẹ bỏ đi suy nghĩ này.”
Phu nhân Giang đặt ly trong tay xuống, cười nói: “Hôm qua ta chỉ thuận miệng nói như vậy, không nghĩ tới hôm nay đã lên báo. Hiện giờ hiệu suất công tác truyền thông cũng cao thật đấy.”
Nói tới chỗ này, bà dừng lại một chút rồi nói: “Giang tổng của chúng ta ngày nào cũng bận rộn, sao hôm nay lại vì chuyện này mà đặc biệt đi về?”
“Không sánh được với người trăm công nghìn việc như mẹ.” Giang Trạm nhàn nhạt đáp.
“Nói chuyện với ta thế à.” Phu nhân Giang liếc xéo hắn, đối với thái độ của Giang Trạm có điểm bất mãn nhưng những năm gần đây quả thật bà quá mức trầm mê tiệc tùng, shopping,... nên không đủ quan tâm Giang Trạm, không tiện nhiều lời với hắn nên trở lại vấn đề, “Thẩm gia cùng Giang gia chúng ta vốn là thế giao. Nha đầu Tiểu Yên kia con cũng biết, là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên lại xinh đẹp, đâu tới nỗi khiến con thiệt thòi. Con còn điều gì không hài lòng nữa?”
Giang Trạm: “Không có chỗ nào hài lòng.”
“...” Tay bưng trà của phu nhân Giang dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của hắn, cau mày hỏi, “Con về để cãi nhau với ta sao?”
“Con không dám.”
Giang Trạm ngoài miệng nói không dám nhưng trên thực tế lại không có ý không dám: “Chỉ là trở về nói với mẹ một tiếng, con không đồng ý chuyện thông gia này.”
“Con không đồng ý?” Phu nhân Giang hỏi, “Chuyện hôn sự từ xưa tới nay đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, cha con phải đi trước nên việc này vốn là do ta quyết định.”
Đối với người mẹ từ nhỏ đã không quan tâm tới mình đột nhiên lại muốn làm chủ hôn nhân của mình, Giang Trạm không hề cảm thấy tức giận cũng không thể nói là thất vọng, chỉ cảm thấy buồn cười và bất đắc dĩ, không muốn nhiều lời với bà: “Lời cần nói con đã nói xong. Công ty còn có chuyện, con đi trước.”
Nói xong cũng không chờ bà phản ứng, Giang Trạm đứng dậy muốn rời đi, phu nhân Giang đột nhiên hỏi: “Là vi tiểu minh tinh họ Khương kia?”
Lời của bà khiến Giang Trạm dừng bước, quay đầu đối diện với bà, với chuyện bà biết Khương Ly không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không che giấu: “Phải thì sao?”
Đối với chuyện Giang Trạm bao dưỡng tiểu minh tinh, năm ngoái phu nhân Giang đã biết. Giang Trạm là con bà, cho dù quan hệ hai người không tốt nhưng chuyện của Giang Trạm bà vẫn biết ít nhiều. Trong xã hội này, người có tiền có quyền bao dưỡng một hai tình nhân là chuyện bình thường như ở phường nên bà không quá để ý tới cậu trai kia, chỉ nghĩ hắn nuôi để giết thời gian, dù gì thì cuối cùng hắn cũng phải đi về đúng quỹ đạo.
Giang – Thẩm là thế giao, quan hệ không tệ, bà và Thẩm gia đều có ý định thông gia. Hôm qua gặp phu nhân Thẩm, vừa vặn đụng phải ký giả truyền thông liền thuận miệng nói ra một câu, không nghĩ tới Giang Trạm lại vì chuyện này mà trở lại, hơn nữa còn thừa nhận là vì tiểu minh tinh mà hắn bao dưỡng kia mà từ chối chuyện thông gia với Thẩm gia, điều này quả thực khiến bà hơi kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau một hồi, phu nhân Giang lắc đầu nói: “Chỉ là một con hát mà thôi. Hiện giờ đâu đâu cũng có, nào có đáng giá để con nghiêm túc như vậy.”
“Em ấy không phải con hát.” Giang Trạm cau mày, không hài lòng với từ ngữ mà bà dùng để hình dung Khương Ly, ngữ khí lạnh lùng, “Mong mẹ tôn trọng nghề nghiệp của em ấy. Nếu dùng từ con hát để diễn tả diễn viên thì Giang thị chúng ta bất quá chỉ là một gánh hát mà thôi.”
“...”
Phu nhân Giang bị hắn đáp trả tới há miệng không trả lời được, hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời lại không biết nên phản bác hắn thế nào, cuối cùng giận dữ nói: “Ngụy biện.”
“Thẩm gia cùng Giang gia chúng ta môn đăng hộ đối, cái gọi là cường cường liên thủ, thông gia với nhau là chuyện bình thường. Nha đầu Tiểu Yên kia đã trở về, con tanh thủ thời gian gặp mặt đi.” Phu nhân Giang nói.
“Môn đăng hộ đối.” Giang Trạm thấp giọng lặp lại bốn từ này, nhìn thẳng vào mắt bà mà nói, “Mẹ và cha ngược lại cũng đúng là môn đăng hộ đối, cường cường liên thủ nhưng có vẻ như hai người cũng chẳng mấy thoải mái nhỉ.”
Bỗng nhiên nghe thấy hắn nhắc người chồng đã qua đời, phu nhân Giang sửng sốt một chút, giống như nhớ ra điều gì đó rồi trầm mặc.
Bà và cha Giang là gia tộc thông gia, hai người không có quá nhiều tình cảm, thậm chí trước khi cưới cha Giang còn có một người bạn gái, chỉ là bị gia đình gây áp lực mới cùng bà kết hôn. Sau khi kết hôn hai người như vợ chồng tương kính như tân, không can thiệp vào chuyện của nhau, tuy ở cùng một mái hiên nhưng lại như hai người xa lạ, đồng sàng dị mộng.
“Con còn có việc đi trước. Mẹ giữ gìn sức khỏe.” Giang Trạm gật đầu với bà, quay người đi.
Phu nhân Giang không giữ hắn lại miễn cho hắn phá hỏng tâm tình buổi sáng của bà, yên tĩnh ngồi một lúc, uống hết ly trà mới nói với quản gia Trần: “Chuẩn bị xe.”
“Vâng, phu nhân.”
...
Kiếp trước Khương Ly từng quay không ít quảng cáo nên lần quay cho nước hoa này rất thuận lợi, so với thời gian sắp xếp còn kết thúc sớm hơn.
Lần này thợ chụp ảnh rất hài lòng với biểu hiện của Khương Ly trước ống kính, dễ dàng khơi dậy linh cảm trong anh ta, nếu như không phải còn có chuyện khác thì anh thật sự không muốn kết thúc sớm như vậy.
Ngày hôm nay, ngoại trừ việc quay quảng cáo buổi sáng thì không còn việc gì khác, cậu dự định trở lại công ty một chuyện, vừa vặn có thể cùng ăn cơm trưa với Giang Trạm.
Lúc đi ra ngoài, Khương Ly liếc mắt thấy ở trước bồn hoa có năm sáu cô gái giơ bảng tên của cậu, thấy cậu thì muốn tiến lên nhưng không tiện nên tui đẩy cô, cô đẩy tui đứng loanh quanh.
Khương Ly để Phùng Đông đi trước lấy xe, còn mình chủ động đi tới chỗ mấy cô gái kia, mấy cô nhìn thấy cậu đi tới thì kích động hét lên.
Sau khi ký tên cho mỗi người, Khương Ly mới đi vài bước đã bị người chặn lại.
Một người đàn ông ước chừng sáu mươi tuổi, mặc âu phục, tóc đã hơi bạc màu, trên mặt mang theo nụ cười nói với cậu: “Khương tiên sinh, làm phiền ngài một chút. Phu nhân của chúng tôi muốn mời ngài ăn cơm.”
Nói xong nghiêng người đưa tay mời.
Khương Ly nhìn phương hướng kia, thấy ở phía trước có một chiếc xe ô tô đang đậu, cửa sổ ở sau hạ xuống một nửa, người ngồi bên trong cũng vừa vặn nhìn về phía cậu, tầm mắt hai người chạm vào nhau, đối phương hơi gật đầu với cậu.
Phu nhân Giang, mẹ Giang Trạm, ban sáng Khương Ly đã thấy bà trên báo chí.
Đối với chuyện bà tìm tới mình, Khương Ly không hề cảm thấy bất ngờ. Buổi sáng lúc đọc được tin tức, Giang Trạm nói hắn sẽ xử lý chuyện này, lúc này phu nhân Giang tìm tới cửa, đoán chừng là hai người không thể thống nhất ý kiến.
Nếu như trưởng bối đã tự mình tìm tới cửa thì cậu tất nhiên không thể thất lễ, gọi điện cho Phùng Đông kêu anh đi về trước rồi nói với người trước mắt “Làm phiền” rồi đi về phía chiếc xe đang đợi mình.
Mở cửa ngồi lên xe, Khương Ly ngồi cách một khoảng với phu nhân Giang, hướng bà gật đầu chào hỏi: “Phu nhân Giang.”
“Ừ.” Phu nhân Giang đáp một tiếng, kêu tài xế lái xe.
Trên đường đi ở trong xe vô cùng yên tĩnh, ai cũng không chủ động nói, xe dừng lại ở trước một nhà hàng xa hoa, quản lý đã đứng chờ ở trước mở cửa xe, dẫn bọn họ tới phòng riêng.
Hai người ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ tiến lên châm trà, bưng đồ ăn đặt lên bàn rồi lui xuống, quản gia Trần vẫn như cũ đứng ở sau chờ đợi.
Khương Ly ngồi đối diện với phu nhân Trần, Khương Ly giữ được bình tĩnh, mỉm cười nhìn đối phương, không nói tiếng nào.
Phu nhân Giang quan sát Khương Ly một phen, bà không hề ánh mắt đánh giá của mình, cho dù không lên tiếng nhưng trong ánh mắt cũng mang theo ý tứ soi mói, sau khi nhìn hết Khương Ly từ đầu tới chân mới thu hồi ánh mắt, hơi nhấc tay ra hiệu: “Ăn cơm trước đi.”
Tuy ngữ khí không tính là nhiệt tình nhưng cũng không tính là quá lạnh nhạt, giống như là đối với một vãn bối bình thường, nói xong thì quản gia Trần ở bên cạnh cũng ngồi xuống dùng cơm. Quản gia Trần phục vụ Giang gia bốn mươi năm, trên danh nghĩa là người hầu nhưng trên thực tế cũng coi như là nửa người thân.
“Cảm ơn phu nhân Giang đã chiêu đãi.” Khương Ly không khách khí, cầm đũa bắt đầu ăn, lúc này đã tới bữa trưa, buối sáng quay quảng cáo nên giờ cậu cũng cảm thấy đói bụng.
Phu nhân Giang rất tập trung ăn, không nói chuyện, ăn xong một bữa cơm cũng không chủ động nói gì với Khương Ly. Ăn xong thì quản gia Trần dẫn hai người tới phòng bên cạnh, gọi nhân viên lại đây chuẩn bị trà rồi ra ngoài chừa không gian cho hai người.
Trong phòng rất yên lặng, phu nhân Giang uống nửa ly trà mới nói với Khương Ly: “Khương tiên sinh là một người thông minh, hẳn phải biết lý do tại sao ta tới đây chứ?”
“Cảm ơn phu nhân coi trọng.” Khương Ly thấy bà cuối cùng cũng lên tiếng, đặt ly trong tay lại trên dĩa, cười với bà, nói, “Thứ lỗi cho cháu ngu muội, không biết phu nhân nhọc công tới đây để làm gì?”
Nói không biết nhưng song phương đều hiểu trong lòng, phu nhân Giang đối với bộ dạng giả ngu của cậu cũng không tức giận, đối với thái độ bình tĩnh đó lại có chút thưởng thức: “Ta đã biết chuyện cậu và con trai ta rồi. Đối với việc Khương tiên sinh bầu bạn với Giang Trạm một năm qua, là một người mẹ, ta rất cảm ơn cậu. Chỉ là Giang Trạm là người thừa kế Giang thị, mấy quan hệ không đứng đắn thì tới thời điểm kết thúc vẫn phải kết thúc.”
Thời điểm bà nói lời này, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Khương Ly, nói tới “quan hệ không đứng đắn” mới nhớ tới Giang Trạm buổi sáng rất bất mãn, bà hơi dừng một chút như phát hiện mình có chút nói lỡ.
Phu nhân Giang là một người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, hơn năm mươi tuổi nhưng trên khóe mắt chỉ có một ít nếp nhăn mờ mờ, sườn xám ôm sát người, tóc được búi cao cẩn thận, từ lời nói tới cử chỉ của bà có thể biết được bà là một tiểu thư khuê các rất truyền thống.
Tuy nghe bà nói xong nhưng Khương Ly lại không cảm thấy khó chịu, trái lại còn có tâm tình nói chuyện đùa giỡn: “Cho nên ý của phu nhân là cho cháu một cái danh phận sao?”
Phu nhân Giang: “...”
Bà nhớ tới buổi sáng Giang Trạm bực bà nói từ “gánh hát” kia, đột nhiên hiểu ra tại sao hai người này xáp lại gần nhau, đều thuộc dạng giỏi “cãi“.
“Khương tiên sinh.” Phu nhân Giang nhấn mạnh, “Ta không phải đang nói đùa với cậu.”
“Thật ra cháu hiểu ý tứ của phu nhân.” Khương Ly thu hồi tâm tư đùa giỡn, sắc mặt nghiêm túc nói với bà, “Chỉ là quan hệ của cháu và Giang Trạm là do hai bên tự nguyện, thứ cho cháu không có cách nào tự mình tuyên bố kết thúc. Nếu như phu nhân đồng ý thì cháu kiến nghị cùng gọi Giang Trạm tới đây, ba người chúng ta ba mặt một lời.”
“Cậu đang lấy Giang Trạm đe dọa ta?” Phu nhân Giang nhíu mày nhìn cậu.
“Không dám,“ Khương Ly lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Cháu tôn trọng phu nhân nhưng cũng tôn trọng Giang Trạm. Về mặt tình cảm, chúng cháu là quan hệ bình đẳng nên cháu không có quyền tự ý thay anh ấy đưa ra lựa chọn. Nếu như anh ấy lựa chọn kết thúc quan hệ này thì cháu tôn trọng quyết định của anh ấy, tuyệt đối không dây dưa với anh ấy thêm nửa giây nhưng nhất định phải do anh ấy nói với cháu mà không phải do phu nhân đứng ra nói. Nếu như cháu có nói điều gì mạo phạm thì hy vọng phu nhân có thể thông cảm.”
Khương Ly nói lời này rất đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không có một tia ý tứ khoe khoang quan hệ giữa cậu và Giang Trạm, chỉ điềm tĩnh thuật lại lập trường của mình.
Phu nhân Giang ngoài ý muốn nhìn cậu, không nghĩ tới cậu sẽ nói mấy câu đó.
Thanh niên trước mắt dáng vẻ đoan chính, lúc đối mặt với mình không có tia khiếp sợ hay nịnh nọt khiến cậu có vẻ là một người suy nghĩ thấu đáo mà không phải một “con hát” làm bộ làm tịch.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, quản gia Trần đẩy cửa mà vào, nói với phu nhân Giang: “Phu nhân, tiểu thư Thẩm Yên tới đây hỏi thăm ngài.”
Ở phía sau ông nhô ra một thân hình nhỏ nhắn, thân mật chào hỏi phu nhân Giang: “Hello, dì Bội ~”
Trì Bội là khuê danh phu nhân Giang.
Nhà hàng này chính là nhà hàng do Thẩm Yên đầu tư sau khi về nước, hôm nay cô và bạn tới đây dùng cơm, đúng lúc thấy quản gia Trần đứng ở cửa, tiến lên chào hỏi mới biết phu nhân Giang cũng ở đây nên tiến vào chào hỏi.
“Là Tiểu Yên à.” Phu nhân Giang cười với cô.
Thẩm Yên vừa đi tới vừa nói: “Dì Bội, sao dì tới đây không nói với cháu một tiếng. Cháu sẽ tự mình...”
Đang nói thì ánh mắt chạm tới Khương Ly, đôi mắt hơi trợn to, có chút không dám tin chỉ vào Khương Ly: “Anh... Anh...”
“Chào cô.” Khương Ly gật đầu với cô, “Cô biết tôi sao?”
Thẩm Yên gật đầu như trống bỏi, kích động nói với cậu: “Em là fan anh đó anh ơi, đốc chủ đại nhân!!!”
Phu nhân Giang: “...”
Khương Ly: “...”
Một nơi khác, Giang Trạm họp xong, tiễn người quản lý hợp tác với công ty đi mới phát hiện trên điện thoại có tin nhắn gửi tới, chỉ là vừa nãy để điện thoại chế độ yên lặng nên không chú ý, vừa mở ra đọc thì thấy là từ quản gia Trần gửi tới địa chỉ nhà hàng cùng phòng riêng, nói phu nhân Giang hẹn gặp mặt Khương Ly.
Nhìn thấy tin nhắn, ngón tay Giang Trạm đột nhiên nắm chặt, xoay người nhanh chân đi về phía thang máy, ấn nút đi thẳng tới bãi đậu xe rồi lái tới địa chỉ quản gia Trần nhắn.
Tâm trạng của Giang Trạm vô cùng khẩn trương, đến nơi không thèm để ý tới nhân viên phục vụ ngoài cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào, vừa tới thì nghe thấy một tiếng: “Mọi người đừng có động, tôi hồ!!!”
Giang Trạm: “...”
Nhìn một bàn bốn người khí thế ngất trời chơi mạt chược, trong đầu Giang Trạm như có sợi dây nào đấy đứt tạch tạch.
Anh lòng như lửa đốt mà chạy tới, Khương Ly em lại cùng mẹ anh ở đây chơi mạt chược???