Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 51: Chương 51: Một ngày qua




Co Barrett – Smile doorCấp bậc: cấp C

Mô tả: Loại súng lục này được nghiên cứu và chế tạo vào năm ██ bởi tiến sĩ ██ - người phụ trách Trung tâm nghiên cứu và phát triển vũ khí, chi nhánh tại Châu Âu nhiệm kỳ thứ ██. Súng được đúc nguyên khối từ chất liệu hợp kim ██, có chiều dài 457mm, nòng súng dài 266mm, chiều cao 165mm, đường kính 254mm, trọng lượng khi không có đạn là 3.32 kg, chống va đập, 700 vòng quay/phút, động năng của đạn đạt 8817 Jun.

Do nhiều nguyên nhân như độ tương thích giữa chất liệu chế tác kim hỏa và đạn của súng, tạm thời chỉ hỗ trợ sử dụng loại đạn có mạ hợp kim Titan (trải qua nhiều lần thí nghiệm, các loại đạn thông thường không thể chịu nổi chấn động bởi kim hỏa nên đã xảy ra tình trạng phát nổ bên trong, tuy nhiên chưa hề gây tổn hại đến thân súng.)

Phụ lục 1: Loại súng này rất có mạnh, tầm bắn đã đạt đến tiêu chuẩn của vũ khí cấp B, song vì yêu cầu đạn dược quá đắt tiền, giá thành của súng cũng cực đắt; động năng của đạn quá lớn, khả năng sử dụng đến rất thấp, không thể sản xuất với số lượng lớn (trừ nguyên bản thì không chế tạo thêm nữa), cho nên bị liệt vào hàng cấp độ C.Phụ lục 2: Đạn mạ hợp kim Titan có giá: 30 điểm tích lũy / 1 viên.

- --------------------------

Phía dưới cùng còn kèm một dòng chữ:

Năng lực cũng đi kèm với trách nhiệm - hy vọng rằng khi nằm trong tay của bạn, khẩu súng này sẽ có thể hiển lộ ánh hào quang của nó.--------------------------- Kính gửi… nhóc con xui xẻo nào đã nhận được khẩu súng này.

………..

………..

Trần Tiếu đọc xong bèn quẳng luôn khẩu súng lục xuống mặt bàn.

Chỉ nghe một tiếng “Rắc” cực lớn vang lên.

Mặt bàn vừa bị đập nứt toạc một đường, mạt gỗ theo đó bay tứ tán.

“CMN nói hươu nói vượn, chung quy lại cũng chỉ gói gọn một chữ 'phế vật' mà.”- Trần Tiếu gào lên: “Từ khi sản xuất cho đến nay chỉ có duy nhất một khẩu, chẳng trách hồi giờ chả ai thèm, một viên đạn thì những 30 điểm, trong khi ông đây liều sống liều chết làm nhiệm vụ cũng không đủ vốn bắn mấy viên nữa! Đã thế động năng của viên đạn tới hơn 8000, nói ra nghe chừng lợi hại lắm, nhưng thế chẳng phải là bắn một phát thì bản thân cũng cuốn theo chiều gió luôn ư?”

Hắn lớn giọng gào thét, khiến cho cả căn phòng vang vọng, ngập tràn âm thanh phẫn nộ cùng nhức nhối: “Đây MN rõ thực là lấy cái đồ không bán đi được để gài bẫy ông mà!!! Lại còn kèm thêm câu kính chúc cuối cùng nữa chứ, rõ ràng đang châm biếm con người ta a!”

………..

Trần Tiếu rít gào một hồi, xong lại liếc mắt nhìn khẩu súng trên bàn. Thân súng đẹp đẽ kia còn ánh lên sắc trắng nhàn nhạt.

Hắn mím môi cầm khẩu súng lên vuốt ve, khuôn mặt tỏ vẻ vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.

“Thôi đành vậy. Chí ít cũng cứng cáp hơn một phiến đá, thứ đồ chơi này mà ném ra, nói không chừng còn có thể làm mấy thứ đồ giáp chống bạo loạn lủng lỗ chỗ ấy chứ. Coi như còn có chút tác dụng.”

Hắn cứ thế lẩm bẩm, tự lừa mình dối người, song thâm tâm thì đã khóc thành một dòng sông.

Tiếp sau đó, hắn lại săm soi chiếc hộp đựng súng. Bên trong có sáu viên đạn, thủ nghệ tinh tế, bề mặt trơn nhẵn, bóng loáng đến mức nếu để gần còn có thể dùng để soi gương được nữa.

Trần Tiếu cầm một viên lên tỉ mỉ quan sát: “Một viên đạn này ngốn 30 điểm... còn đắt hơn cả lựu đạn.”

Hắn thầm cảm thán một hồi rồi mới bốc hết mấy viên đạn bỏ vào trong túi. Vì thân súng có hơi lớn, cho nên hắn chỉ có thể nhét vào cạp quần, sau đó lấy áo khoác che lại.

Tuy nhiên khẩu súng này quả thật hơi nặng nề, kéo trì cả chiếc quần của hắn xuống, khiến cho một kẻ luôn thích khòm lưng như Trần Tiếu nhìn lại càng lôi thôi lếch thếch.

Cơ mà trước giờ hắn chưa từng để tâm mấy điều này.

Vừa thở phì phì, hắn vừa cầm tờ hướng dẫn sử dụng lên, dứt khoát xé cho nát vụn rồi xả ra khắp nền nhà, lại còn dùng hai chân giẫm đạp để trút giận. Xong xuôi, hắn mới đút hai tay vào túi, vặn vẹo lưng rồi bước ra khỏi căn phòng.

Trong miệng hắn vẫn mãi lầu bầu lải nhải, cũng chẳng hiểu đang lẩm bẩm cái gì nữa.

Cũng khó trách hắn, bày ra một “trận đấu tinh anh” rõ ghê gớm, kết quả chỉ để giành được một khẩu súng vô dụng, đủ khiến hắn tức anh ách cả tuần trời. Đổi lại là bất cứ ai cũng không thể vui vẻ gì nổi.

Thêm việc cứ hễ nhớ đến thằng cha đeo mắt kính, khuôn mặt đầy âm hiểm, chỉ cao 1m6 kia là....

“Haizzz, vận số ngày hôm nay đúng thật quá tệ.”

Hắn ngồi trong thang máy thông lên mặt đất, cúi đầu ủ rũ than thở.

………..

………..

Ba tiếng sau.

Một chiếc xe taxi dừng ngay dưới tòa nhà trọ số 221 đường Bối Xác.

Trần Tiếu mở cửa xe bước xuống.

Đúng thế. Hắn đã chờ trọn vẹn hai tiếng đồng hồ trước cửa “Khu nghiên cứu sinh vật dị thường số 15”, mãi đến lúc ấy mới có một gã tài xế lưng hùm vai gấu, khuôn mặt dữ tợn chịu phanh xe lại đón hắn.

“Xem ra... nhất thiết phải sắm một cái bịt mặt rồi. Nếu không chưa biết chừng một ngày nào đó mình phải đến mấy Khu biệt thự ở vùng ngoại ô, xong chỉ vì không bắt được taxi mà bị chết đói cũng nên.”- Trần Tiếu nói.

………..

………..

Đây đúng là một ngày đầy đủ cung bậc cảm xúc đối với hắn.

Ngẫm lại buổi sáng, bản thân hắn còn đang bứt rứt lải nhải vì quá nhàm chán vô vị, tiếp đó thì chạy tới Khu biệt thự vùng ngoại ô phía Đông để liều mạng với bọn sâu ghê tởm, lại còn cho nổ nguyên một dãy phố. Đến buổi chiều thì tham gia vào “ván đấu tinh anh”, cả quá trình không được tính là thú vị gì cả, đã thế lại còn bị một thằng nhóc thích híp mắt phá bĩnh. Cuối cùng, khi giành được phần thưởng thì bốc trúng một khẩu súng uy lực cực lớn song chả có tí thực dụng nào cả.

Đây chính là một ngày của nhân viên Tổ ngoại cần thuộc Hội ký thác trật tự đấy, quả là vừa hoang đường, quái dị, nhưng cũng... thú vị.

Trần Tiếu đứng dưới lầu khu nhà trọ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Từng đám mây trắng xanh lững lờ che kín cả bầu trời, những áng mây tựa như muốn nứt ra, xung quanh được khảm viền vàng của ánh tịch dương, toát nên vẻ đẹp rực rỡ hoa lệ, mang trong mình một loại cảm giác thần bí không thể miêu tả thành lời.

“Hi hi hi“. truyện xuyên nhanh

Chẳng hiểu sao hắn bỗng cất tiếng cười.

Sau đó bước vào tiệm cà phê bên dưới nhà mình.

... Ừm...

Bởi vì từ sáng đến giờ, hắn còn chưa được ăn cơm nữa.

“Ông chủ! Cho một phần bánh ga-tô, loại ngọt nhất nhé!”

Hắn tiến đến quầy bar rồi nói thế với anh chàng mập mạp có chút đáng yêu kia.

Khi nhìn thấy Trần Tiếu, anh chàng mập nọ hơi ngẩn ra một chút, rõ ràng vẻ mặt khá e sợ. Sau đó cậu ta nhíu mày lại, ánh mắt kín đáo (thực ra là bản thân cậu ta cho là vậy thôi) liếc lên đầu camera ở phía góc tường, rồi hít sâu một hơi, cứ như một vị dũng sỹ gan dạ đang chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với thế lực gian ác nào đó.

“Ông là ai!”- Anh ta cố gắng bày ra dáng vẻ không chút sợ hãi.

Trần Tiếu trợn đôi mắt cá chết lên xem xét đối phương.

“Làm cái gì thế? Tôi muốn mua một cái bánh ga-tô, cho nhiều bơ vào.”

Anh chàng mập mạp hất cằm, tỏ vẻ không dễ khuất phục: “Tôi biết ông không phải người bình thường.”

Lông mày Trần Tiếu khẽ giật, song vẫn chờ cho đối phương nói tiếp.

“Ông là một thành viên của đám xã hội đen, đúng chứ!”- Anh chàng nọ nói: “Trước đây, vào mỗi buổi tối đều có một cô gái đến đây. Nhưng từ sau khi gặp ông xong thì cô ấy đã không còn xuất hiện lại nữa!”

“Ông!!! Đã làm gì cô ấy rồi!!!”

Cậu chàng ấy ưỡn ngực lên, dường như muốn vực dậy dũng khí để chống chế cho cơ thể yếu đuối kia. Đấy là còn chưa nói đến tạng người vừa cao vừa mập, tròn trịa đáng yêu kiểu như cậu ta kết hợp với khuôn mặt đầy chí khí hiện giờ, đoán chừng còn rất được lòng nữ giới ấy chứ.

“Điều này...”- Ánh mắt của Trần Tiếu trầm xuống, thầm nghĩ: “Lại trò mèo gì nữa vậy! Cậu béo nhà này lậm truyện tranh đến úng não luôn rồi à? Bày ra cái bộ dạng ưỡn ngực như thể vì muốn giải cứu người đẹp, bản thân sẵn sàng liều mạng với thế lực hắc ám mà mình tưởng tượng ra làm cái gì chứ!”

Hắn bất đắc dĩ khom người lại: “Làm ơn tỉnh khỏi cơn hoang tưởng của chú em rồi đi làm bánh đi. Anh mày sắp chết đói đến nơi rồi!”

Trần Tiếu có cảm giác mệt mỏi như thể chỉ một giây sau là hắn có thể bị hụt hơi vậy.

Anh chàng mập mạp kia vẫn tỏ ra rất nghiêm túc. Cậu ta cho rằng do bị người ta vạch trần sự thật nên Trần Tiếu mới nghĩ cách đánh lạc hướng mà thôi.

“Ông không nói… Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Trần Tiếu bày ra vẻ mặt tha cho tôi đi, sau đó úp mặt lên trên bàn, trong lòng không ngừng rên rỉ: “Tao chỉ muốn được ăn chút gì đó thôi mà… Thằng nhóc béo này đột ngột bừng bừng nghĩa khí thế để hạ chỉ số IQ của cả câu chuyện xuống à? Cho dù có phát hiện ra tổ chức lừa bán thiếu nữ lấy nội tạng gian ác nào đó thật đi nữa, cơ mà mày nói trắng trợn ra như thế, có ở ngay trước mặt camera thì ít nhất người ta cũng có 4 cách để thủ tiêu mày ngay lập tức đấy có biết không.”

Đúng vào lúc này ngoài cửa vang lên tiếng động.

“Leng keng“.

Cánh cửa được mở ra, mang theo âm thanh trong trẻo vui tai của chiếc chuông gió.

Cũng mang theo một cơn gió đêm lùa vào trong quán cà phê.

Anh chàng mập nọ nhìn ra ngoài cửa, chợt ngẩn người, rồi dần dần há hốc miệng.

Trần Tiếu thấy rõ vẻ mặt của cậu ta đã hơi ửng đỏ.

“Này này, lại làm cái trò gì thế.”- Hắn thầm nghĩ.

Sau đó cũng thuận thế xoay đầu lại.

Nhìn ra phía ngoài cửa.

………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.