Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 52: Chương 52: Tôi là tác gia thật mà!




Dịch: Laoshu

***

Cô ta đứng ngay trước cửa, bím tóc đuôi ngựa lúc trước đã được thả ra; làn gió nhẹ khẽ lay động mấy sợi tóc buông hờ hững trên bờ vai cô nàng.

Vẫn là chiếc áo khoác cộc thường thấy kia, vẫn là những nốt tàn nhang bướng bỉnh nọ, không thể nói là đẹp đẽ hay tinh tế gì nhưng lại toát lên một sự quyến rũ khó tả.

Cô ta đã thay đổi thành một người khác.

Không còn là một nữ tác gia ngốc nghếch bẩm sinh nữa.

Cô ấy nở nụ cười, một nụ cười duyên dáng, khóe môi khẽ giương nhẹ, như tắm trong gió xuân.

Đương nhiên, hình tượng quyến rũ mê người cực độ này … chỉ xuất hiện trong con mắt của cậu chàng mập mạp mà thôi.

Còn trong mắt của Trần Tiếu, đó lại là sự nguy hiểm.

………..

“Hi! Đã lâu không gặp!” Khâu Mộc Cẩn nói rồi bước đến chỗ quầy bar, ngồi xuống cạnh Trần Tiếu.

Hắn trợn đôi mắt cá chết lên, cũng chẳng cần quan tâm có phải cô ta đang nói với mình hay không, dù sao cũng tự vui tự đáp: “Nào có lâu lắm đâu, mới mấy ngày không gặp thôi mà.”

Nói xong, hắn tiếp tục quan sát và chìm vào suy tư. Vô số khả năng cứ tuôn ra trong đầu hắn, các thông tin cứ tập hợp lại tựa một dòng sông rồi nảy sinh thành một cơ số thắc mắc, nghi ngờ, đồng thời cũng tự đưa ra lời giải đáp.

Khâu Mộc Cẩn vẫn duy trì nụ cười mỉm của mình. Cô ta nhìn sang anh chàng mập phía sau quầy bar.

“Cậu tên là gì?”

Giọng điệu chậm rãi bình thường, song khi lọt vào tai của đối phương thì âm điệu ấy lại trở nên đè nén.

“Tôi… Tôi tên là Thái Tiểu Vũ.” Cậu ta cực kỳ cố gắng làm cho giọng nói của bản thân nghe thật bình thản; song chẳng ăn thua gì, bởi khuôn mặt kia ngược lại càng đỏ hơn.

Khâu Mộc Cẩn cười đến là vui vẻ. Tuy tuổi tác của hai người không chênh lệch là bao, nhưng bởi vì cuộc sống khác biệt khiến cô nàng bộc lộ ra dáng vẻ như một bà chị nhà kế bên.

“Vậy thì… ông chủ Tiểu Vũ à, pha cho tôi ly cà phê đi.” Cô ta nói thế với cậu trạch nam đang tỏ vẻ ngượng ngùng kia, sau đó lại nhìn sang Trần Tiếu: “Ờ… Lấy thêm cho ông đây cái gì đó để ăn nhé.”

Ngoài mặt, Trần Tiếu không hề tỏ thái độ gì. Hắn vẫn trừng đôi mắt cá chết của mình như cũ, không thèm làm bộ làm tịch mà xen vào thêm một câu: “Bánh kem… loại ngọt nhất!”

………..

“Vâng… Có liền!” Ông chủ Tiểu Vũ lập tức hô lên, sau đó chuồn thẳng vào phòng bếp sau quầy bar như thể đang bỏ trốn vậy.

Bây giờ thì chỉ còn lại hai người là Trần Tiếu và Khâu Mộc Cẩn đứng trước quầy.

………..

“Cô chọc ghẹo cậu béo như vậy liệu có ý nghĩa không?” Trần Tiếu mở lời trước.

Khâu Mộc Cẩn trả lời rất thản nhiên: “Hàng ngày phải đối mặt với một đám người sợ hãi mình, thỉnh thoảng mới gặp được cậu em ngây ngô dạng này, tâm trạng cũng xem như khá tốt.”

“Ồ? Sao nào, nghe giọng điệu của cô, có phải là muốn nói ra thân phận của mình cho tôi rồi ư?” Trần Tiếu hấp háy chân mày.

Dường như Khâu Mộc Cẩn hơi ngẩn người một chút, ngờ nghệch nhìn sang Trần Tiếu. Trong chớp mắt, từ một người phụ nữ xinh đẹp mà nguy hiểm, cô ta đã biến ngay thành cô thiếu nữ ngốc nghếch bẩm sinh trước kia.

“Thân phận của tôi? Chẳng phải ông đã biết rồi à? Tôi là một tác gia á!”

Trần Tiếu nhìn phong cách vừa thay đổi đột ngột của đối phương, cũng chẳng lấy làm kinh ngạc gì, chỉ cảm thấy vô vị: “Xì, không nói thì dẹp.”

………..

Đúng lúc này, ông chủ Tiểu Vũ bưng cà phê và bánh kem ra, đặt trước mặt hai người họ.

“Cảm ơn!” Khâu Mộc Cẩn mỉm cười nói.

Anh chàng mập gật gật đầu, lén lút liếc nhìn đối phương một cái rồi tức khắc rời ánh mắt đi, giả đò đang nhìn sang chỗ khác.

“Ừm… Hai người… Hai người cứ từ từ nói chuyện.” Lời nói ra thì như thế, nhưng giữa chừng có chút ngập ngừng, rất rõ ràng, điều mà cậu ta muốn nói không phải câu này.

“Tôi ra phía sau… dọn dẹp một lát!” Anh chàng còn cố chêm thêm một câu, sau đó làm một động tác lau chùi rồi mới xoay người chui vào nhà bếp phía sau.

Khâu Mộc Cẩn nhìn Trần Tiếu, cười nói: “Hình như cậu ta hiểu nhầm rồi kìa.”

Trần Tiếu còn không thèm liếc nhìn cô ta, kéo đĩa bánh kem lại, dùng muỗng khoét một miếng lớn nhét luôn vào miệng.

“Còn không phải tại cô hại à. Trai thẳng mà đã tức giận là đáng sợ lắm đấy.” Hắn đang nhai nhồm nhoàm miếng bánh kem trong miệng nên âm thanh phát ra mơ mơ hồ hồ, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương: “Cô chắc chẳng phải thật tâm muốn đến đây uống cà phê đâu nhỉ. Cho nên, nói vào chuyện chính đi.”

Trần Tiếu nói xong bèn nuốt miếng bánh xuống.

“Cô và cô ta có quan hệ thế nào, vì sao lại phải giúp cô ta? Là lợi dụng, hợp tác, phục tùng, hay là kiểu quan hệ kỳ quái nào đó? Cô còn có điều gì phải nói với tôi?”

“Cô ta” ở đây, đương nhiên là đang ám chỉ cô nàng “Thiên Sứ” kia.

Khâu Mộc Cẩn khẽ lắc đầu: “Nếu tôi có thể nói thì đã sớm nói cho ông ngay từ hôm trước rồi. Trong Hội ký thác có mấy người thông minh lắm, cho nên bây giờ mà nói ra thì sẽ chỉ đem đến nguy hiểm cho ông mà thôi.”

Cô nàng nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Hôm nay ông đã chấp hành một nhiệm vụ, nhưng lại chưa hề sử dụng hoa văn kia, cho nên tôi cảm thấy cần phải đến nhắc nhở ông một tiếng.”

“Sự tồn tại của Hội ký thác không chỉ đơn thuần là vì thu thập những thứ dị thường trên thế giới. Bọn họ đang làm những việc còn đáng sợ hơn nữa. Cho nên ông cần phải giúp đỡ bà ấy. Đây chẳng phải là thứ chấp niệm về chính nghĩa hay cái ác, vốn chỉ xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết hạ đẳng. Đã là con người, dù sao cũng cần phải làm việc 'đúng đắn' mà.”

Nói xong, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng Trần Tiếu.

“Ông nhất định phải tin tôi.”

Đây là một đôi mắt vô cùng kiên định. Không phải ánh mắt của kẻ hiếu kỳ ham tìm tòi sự thật, cũng không phải của một tín đồ đối với vị thần nào đó. Nó còn cao hơn một bậc, là một loại kiên trì tới cùng. Thế cho nên vào giờ phút này, Trần Tiếu căn bản không cách nào suy đoán được gì từ trong đôi mắt ấy.

Vì vậy, hắn lại khoét một miếng bánh kem nhét vào miệng, để cho lớp bơ ngọt đến phát ngấy kia lấp đầy vị giác.

“Đúng và sai? Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm đến những thứ đạo lý lớn lao vô vị này ư? Hơn nữa, cô không hiểu biết gì về tôi, làm sao cô biết được, trong mắt tôi, thế nào là đúng, thế nào là sai?” Trần Tiếu nói. Đầu lưỡi của hắn không ngừng khuấy đảo lớp bơ trong miệng. Dường như cảm thấy rất thỏa mãn, cho nên hắn nhếch miệng cười một cái.

… Chỉ đúng một cái.

“Quả thực tôi không hiểu biết về ông, nhưng tôi biết, ông chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu không chúng tôi cũng sẽ không tìm đến ông.” Khâu Mộc Cẩn nhàn nhạt nói, rồi lại nhấp thêm một ngụm cà phê: “Đối với ông mà nói, chỉ cần muốn làm thì chắc chắn sẽ rất đơn giản. Hơn nữa, đợi đến khi năng lực của ông đạt tới trình độ có thể tiếp xúc với chân tướng, ông sẽ rất thỏa mãn về những gì mình đã làm được.”

………..

Trần Tiếu nuốt nốt miếng bánh kem cuối cùng.

“Ố ồ…” Khuôn mặt hắn lộ vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Nói nhiều như vậy mục đích vẫn là kêu tôi giao nộp mấy cái vật phẩm dị thường kia cho các người, chứ không phải giao nộp cho 'Hội ký thác trật tự' chứ gì.”

Trần Tiếu ăn bánh kem xong còn liếm môi mấy cái, rồi mới vừa lòng thỏa dạ ngồi dựa ra ghế.

“Tôi biết rồi!” Hắn khẽ nhún vai.

Lời ấy có ý là: “Tao biết rồi, nhưng có làm theo hay không thì còn phải chờ xem tâm trạng của tao đã.”

Khâu Mộc Cẩn nhìn bộ dạng ngồi dựa vào ghế của Trần Tiếu bèn cười trừ một cái, cứ như đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy rồi.

Cô ta uống nốt chỗ cà phê còn lại, sau đó nở một nụ cười mỉm đầy dụ hoặc với Trần Tiếu.

“Hy vọng lần sau gặp lại, chúng ta đã là những người bạn.”

Nói xong cô ta bèn đứng dậy, rời khỏi quán cà phê.

Tiếng chuông gió một lần nữa lại vang lên.

Cửa tiệm nhỏ rơi vào yên tĩnh.

Bỗng nhiên, ông chủ Tiểu Vũ từ sau bếp đột ngột xông ra, tốc độ ấy khiến cho các thớ thịt mỡ trên người không ngừng nảy lên.

Cậu ta híp mắt lại, gắt gao nhìn Trần Tiếu.

“Ông và cô ấy… có quan hệ thế nào vậy?”

Anh chàng mập mạp hỏi.

Trần Tiếu nhìn đám thịt mỡ vẫn đang khẽ rung động vì chạy quá nhanh trên khuôn mặt núng nính của anh chàng, tỏ vẻ bất đắc dĩ:

“Yên tâm đi, tôi và cô ta thậm chí còn không phải là bạn bè nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.