Dịch: Laoshu
Kể ra thì trong khoảng thời gian này, Trần Tiếu đã dũng cảm xông pha trong cô nhi viện, dốc sức chiến đấu với biển sâu, dùng sức của một người mà khiến cho Hội ký thác đau đầu nhức óc. Giữa lúc truyện trò vui vẻ hắn cũng có thể gặt hái được danh hiệu người chiến thắng cuối cùng của “ván đấu tinh anh“. Đối mặt với sự tồn tại của cô em “Thiên Sứ” thần bí thì mặt không hề đổi sắc. Giờ đây, trong cạp quần của hắn còn cất giấu một khẩu súng trâu bò lừng lẫy. Người như vậy nếu đẩy ra giữa phố xá, có thế nào cũng được coi là một nhân vật rất lợi hại.
Ấy thế mà, hắn lại bị ông chủ Tiểu Vũ múp míp trạch nam này hoàn toàn áp chế, cả tiếng đồng hồ mà không ra khỏi cửa tiệm nổi.
Bởi vì con hàng này dựng chốt chặn ngay trước cửa, nói sao cũng không chịu nghe, sống chết đòi Trần Tiếu giải thích rõ ràng mối quan hệ của hắn với Khâu Mộc Cẩn.
Sức mạnh của trạch nam quả thật vô cùng đáng sợ, đặc biệt là một kẻ đã quá 25 tuổi, toàn thân thịt mỡ núc ních, trước giờ chưa từng nói chuyện yêu đương. Vừa hay, đúng lúc gặp trúng một cô nàng xộc thẳng vào tâm hồn ngập tràn sự hoang tưởng về đẹp đẽ kia.
Vào lần thứ ba Trần Tiếu thôi thúc bản thân hãy lôi súng ra, ném một phát vào mục tiêu, sau khi đánh bể sọ gã thì tùy tiện ném ra đằng sau bếp, ngụy tạo thành hiện trường tai nạn ông chủ bất cẩn bị ngã vỡ đầu. Dù sao đi nữa, kể cả chàng trạch nam núc ních này có tiêu đời thì cũng chẳng có ai đi tra xét kỹ lưỡng làm gì.
………..
………..
Có điều đến cuối cùng, Trần Tiếu vẫn không ra tay.
Khi hắn trở về căn hộ số 603 của mình thì màn đêm đã buông xuống.
Vừa mở cửa ra, hắn bèn phát hiện đồ đạc trong nhà đã bị dịch chuyển vị trí đi ít nhiều. Chắc có lẽ ở một không gian khác, trong lúc tản bộ, “anh Mắt” mù lòa kia lại đụng trúng cái gì rồi.
Trần Tiếu ngồi suy ngẫm lại hai lần gặp gỡ với Khâu Mộc Cẩn; một lần thì bị lừa đi đấu trí đấu dũng với cô nàng “Thiên Sứ”, một lần thì bị ném lại cho chàng mập mạp, có muốn về nhà cũng không được. Chưa kể đến việc bị gài bẫy mấy tháng tiền thuê nhà, thậm chí ngay cả tiền cà phê lần này cũng tính trên đầu hắn luôn.
Tất cả những từ khóa như: Hội Ký thác Trật tự, những sự vật dị thường, cô nàng Thiên Sứ, anh Mắt, Khâu Mộc Cẩn, v.v… cứ xoay vần trong đầu hắn.
Nghĩ một hồi, Trần Tiếu bỗng phát hiện ra, mọi người xung quanh mình đều là những nhân vật đáng sợ nhưng cũng rất thú vị. Cứ như thể trong chốn u minh có một lực lượng nào đó đẩy những kẻ ấy hoặc những sự việc ấy đến bên hắn vậy.
Tất cả những điều này không thể nào là trùng hợp được…. ngôn tình hài
Song Trần Tiếu lại không tài nào nghĩ ra được nguyên nhân.
“Mình… Rốt cuộc là ai?” Hắn cứ thế ngồi một mình trong căn hộ yên tĩnh, suy đi nghĩ lại những vấn đề không có đáp án kể từ khi bản thân mở mắt ra cho đến giờ phút này.
Đương nhiên, mãi đến hiện tại hắn cũng không thể nghĩ ra đáp án được.
Cũng như những gì mà “anh Mắt” từng nói, trí tuệ không chỉ đơn giản là trí óc dễ xài, mà còn cần phải có sự trợ giúp bởi những sức mạnh to lớn từ bên ngoài nữa.
Ở những góc độ khác nhau sẽ có cách suy nghĩ khác nhau. Giữa một thằng ngốc nắm giữ trong tay một khoản tiền lớn và kẻ thiên tài nghèo nàn mạt hậu không phải đơn giản chỉ cần dựa vào trí tuệ là có thể san bằng cách biệt được.
Cho nên, Trần Tiếu cần phải trở nên hùng mạnh hơn nữa.
Nếu không, ngay cả việc tấm card có hình con quạ màu đen rác rưởi trong tay mình là gì hắn cũng chẳng có tư cách được biết.
………..
“Lách cách.”
Chiếc ly trên bàn khẽ động, phát ra âm thanh nho nhỏ đã kéo suy nghĩ của Trần Tiếu về với thực tại.
Hắn cười cười.
Cứ như trong thâm tâm đã lại có thêm một mục tiêu rõ ràng vậy.
Hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.Từng đốm sáng đèn điện giữa màn đêm kia đã lấp đầy ô cửa kính, khiến những ánh sao như muốn phá tan màn đêm kia cũng phải trở nên lu mờ. Hơi ẩm lan rộng trên mặt kính tạo nên bầu không khí hư ảo không chân thực. Trên mặt kính còn phản chiếu gương mặt xấu xí khó coi của Trần Tiếu, quả là có chút ghê người.
Trên bầu trời xuất hiện một chấm đỏ,là một chiếc máy bay đang cần phải vượt biển. Xa xa là dòng xe cộ đang vượt qua ngọn đồi, hẳn là lại có những bác tài nào đó chửi rủa nhau. Gã hàng xóm đối diện đã tăng ca liên tục ba ngày, giờ đang lê tấm thân mỏi mệt về bên vợ con. Bóng đèn cảm ứng trên hành lang sẽ hỏng trong ngày mai. Một chú pet đang chiếm đóng khu vực có chuột chết, thi thể của nó bị chôn dưới gốc cây thứ ba trước cửa khu chung cư. Ví tiền của một ông cụ bị mất rồi, song người ta sẽ sớm trả lại cho ông ấy thôi.
Đây là những điều mà chỉ cần liếc mắt ra ngoài cửa sổ thì hắn đã biết được ngay. Đây đều là những sự việc bình thường như lông gà vỏ tỏi, Trần Tiếu không cần thiết phải đặc biệt suy nghĩ về chúng thì chúng đã tự động nảy ra trong trí óc của hắn rồi.
Chỉ có điều những thứ này chẳng có ý nghĩ gì hết.
Trần Tiếu biết, hắn cần phải lớn mạnh hơn nữa.
Chẳng phải vì cái gì khác, mà bởi vì chỉ có như thế thì hắn mới có thể tháo gỡ được nhiều nghi vấn hơn, cũng có thể gặp được càng nhiều thứ thú vị hơn.
“Hi hi hi hi hi…”
Nhìn lên bóng hình phản chiếu của bản thân, chẳng hiểu sao Trần Tiếu bỗng cất tiếng cười.
………..
………..
………..
Một đêm không có gì để nói.
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, bình minh mát mẻ.
Trần Tiếu đứng ngay chính giữa phòng khách của căn hộ số 603, nhăn trán nhíu mày nhìn cái thứ xiên xẹo trước mắt, trong lòng nổi lên cảm giác chán ghét.
Hắn hít sâu mấy hơi, sau đó xoay người đi ra trước cửa, hơi ngẩn ra một chút mới phát hiện bản thân không biết phải làm cái gì. Thế là hắn bèn xoay xoay cổ, rồi đi tới bên cửa sổ, để cho ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên cơ thể mình, một cảm giác thật ấm áp.
Nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có ấm áp mà thôi.
Chẳng có chút ý nghĩa gì cả.
Lúc này hắn mới thở ra phần không khí đã hít sâu vào khi nãy. Cũng chẳng biết là hắn nín thở như thế để làm gì, dù sao cũng chỉ tự nhiên muốn nín thở mà thôi. Hơn nữa, sau khi thở ra Trần Tiếu còn tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ, có cảm giác như hắn đang ghét bỏ bản thân vậy.
Đến cuối cùng, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, bèn tức giận hầm hầm đi tới bên cạnh bàn, chỉnh lại nó ngay ngắn. Sau đó hắn tiếp tục liếc xuống gầm bàn, dóng thẳng đường chỉ của viên gạch trên nền nhà, thấy đã thẳng hàng mới gật gù tỏ vẻ hài lòng.
Hắn biết rõ làm thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, cơ mà bây giờ hắn đang nhàn rỗi đến mốc meo lên rồi.
Mà vào những lúc hắn ăn không ngồi rồi thì sẽ nhàm chán đến nhức bi, sẽ bứt rứt đến khó ở, rồi nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt.
Thế cho nên sau khi điều chỉnh chiếc bàn cho ngay ngắn lại, có cảm giác như thể cuối cùng hắn cũng kiếm ra việc để làm, cho nên, hắn giống như một kẻ bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế đến độ biến thái, sắp xếp rồi lại một lượt nào ly tách, bàn ghế đến dụng cụ ăn uống, v.v…
Nhưng dù cho là vậy đi chăng nữa, cũng chỉ ngốn của hắn có nửa tiếng đồng hồ mà thôi.
Trần Tiếu buồn rầu ngồi trên ghế sô pha, hai tay vò tóc, rõ ràng là biểu hiện vừa bất đắc dĩ lại vừa bực dọc.
“Đừng mà! Không thể cứ như thế này mãi được, phải kiếm việc gì làm thôi, nếu không chắc mình sẽ biến thành ông chú quái đản trong lời của mấy đứa trẻ mất!”
Hắn cứ thế tự mình lẩm bẩm như vậy, đồng thời trong thâm tâm cũng rà lại mấy lần các vật phẩm thuộc “Khu vực hối đoái cấp D” một cách vô vị. Bên cạnh đó, hắn cũng nhớ lại bức vẽ trận pháp vô cùng phức tạp mà cô nàng “Thiên Sứ” đã cho hắn. Thậm chí hắn còn tỉ mỉ suy xét kế hoạch “làm sao có thể khiến cho bà thím chủ nhà biến mất không một vết tích” nữa kìa. Hắn cảm thấy nói không chừng sau này có khi phải dùng đến thật ấy chứ.
“Tinh”
Âm báo của hệ thống trong điện thoại đột nhiên vang lên.
Trần Tiếu hết sức phấn khích rút điện thoại ra, cứ như tên phạm nhân vừa mãn hạn tù vậy.
Một nhiệm vụ mới xuất hiện ngay trong ô nhiệm vụ.
Hắn chẳng thèm liếc xem lấy một cái mà nhấn thẳng vào mục chấp nhận, làm như thể sợ người khác sẽ cướp mất của hắn ấy.
Kỳ thực, những nhiệm vụ chưa được sắp xếp này đều sẽ được treo tại ô nhiệm vụ mấy ngày. Sau đó, nếu không có ai tiếp nhận thì sẽ chỉ định một ai đó đi hoàn thành. Bởi vì trong toàn thể nhân viên Tổ ngoại cần thuộc “Khu nhiệm vụ cấp D” này, người rảnh rỗi không có việc gì làm, chủ động tiếp nhận nhiệm vụ như thế thì chỉ có duy nhất một con hàng là Trần Tiếu mà thôi.
Dù cho đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi thì cũng cần phải xem sơ qua phần giới thiệu vắn tắt nhiệm vụ chứ nhỉ. Nếu lỡ độ khó quá cao, sau khi tiếp nhận xong mà không hoàn thành được thì chỉ là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ trực tiếp ngỏm luôn thì phải làm thế nào.
Nhưng mà Trần Tiếu lại chẳng hề quan tâm đến những thứ ấy. Hắn y như các bà các mẹ giành giật quần áo giảm giá trong siêu thị, bất luận thế nào thì trước hết cũng phải nắm được trong tay cái đã. Có loại suy nghĩ dù cho ông đây không có được thì cũng không thể để cho kẻ khác có được dáng vẻ lưu manh đắc chí.
“Hi hi hi…”
Cho đến giờ phút này,
Trần Tiếu mới bấm mở bảng giới thiệu nhiệm vụ ra xem.