Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 54: Chương 54: Đã lâu không gặp




Dịch: Laoshu

***

[Tóm tắt nhiệm vụ:

Cấp bậc tương ứng: D

Địa điểm: (xem bản đồ chi tiết)

Miêu tả: Theo nguồn tin đáng tin cậy từ █ truyền về, vào lúc X giờ X phút tối mai, trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Kim Đỉnh thuộc thành phố K sẽ diễn ra một buổi đấu giá. Tại đây có một vật phẩm tham gia buổi đấu giá bị nghi ngờ là “vật phẩm dị thường cấp D“. (Các thông tin và độ nguy hiểm của vật phẩm nói trên tạm thời chưa được rõ.)

Yêu cầu “nhân viên ngoại cần” tiếp nhận nhiệm vụ này kịp thời đến địa điểm ghi chú để tiến hành xác nhận vật phẩm dị thường, tiến hành thu nạp vật phẩm này (khi cần thiết có thể trực tiếp loại bỏ), đồng thời hoàn thiện hồ sơ.

Tiền tích lũy từ nhiệm vụ: 60

Tiền thưởng thu nạp: + 30]

…………….

Trần Tiếu nâng chiếc di động trên tay, nhìn vào bảng tóm tắt nhiệm vụ.

“Nói ra thì, tai mắt của cái 'Hội ký thác trật tự' này sao mà nhiều đến thế. Ngay cả các thứ đồ sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá mà cũng có thể dò la ra được à?” Hắn lẩm bẩm.

Trên thực tế, thủ đoạn dò la của Hội ký thác thậm chí còn hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng nữa. Do các phản ứng đối với vật phẩm dị thường cấp D không được mạnh lắm, cho nên hầu hết đều phải dựa vào mạng lưới tình báo và hệ thống cảnh báo dị thường đã lắp đặt từ trước để thu thập hoặc đo lường. Chờ cho đến khi có phản ứng dị thường cấp C thì sẽ phát động thiết bị đo lường lớn hơn. Còn đối với phản ứng cấp B hoặc trên cấp B thì sẽ trực tiếp bị các thiết bị vệ tinh đo lường từ bên ngoài bầu khí quyển chụp được. Hơn nữa, còn có thể tiến hành quan sát mô phỏng trực tiếp. Ở những vùng đất ít có dấu chân người đi qua hay chỗ núi lửa, vùng địa cực, dưới biển sâu, núi tuyết,… đều sẽ có rất nhiều thiết bị đo lường cực đại đang làm việc bất kể ngày đêm.

Nơi mà Trần Tiếu hiện đang tiếp xúc mới chỉ là một “Khu nghiên cứu sinh vật dị thường” nho nhỏ, là một phân nhánh cực nhỏ, nằm rìa ngoài của cả một hệ thống khổng lồ thuộc “Hội ký thác trật tự“. Cho nên vẫn chưa đủ khả năng nhìn thấy địa bàn lớn mạnh thực sự của Hội ký thác.

Cơ mà, đây đều là những chuyện về sau.

Vào lúc này, vẻ mặt của Trần Tiếu tràn đầy hoài nghi, bởi nếu dựa trên bảng tóm tắt nhiệm vụ, việc thu nạp dị vật này vô cùng đơn giản. Chẳng qua cũng chỉ là một buổi đấu giá mà thôi. Xét về mặt tài lực vật lực của Hội ký thác, chắc hẳn chỉ cần tùy tiện kêu một người qua đó, trực tiếp hét giá kịch trần giành về tay mình, vậy thì nhiệm vụ coi như hoàn thành rồi.

Thế nhưng tiền thưởng của nhiệm vụ lần này lại có những 60 điểm, so với lần làm nhiệm vụ trước tại khu biệt thự kia hơn thua không bao nhiêu cả. Phải biết rằng, việc xử lý cái đám trùng lần trước có thể xem là nhiệm vụ vô cùng có khăn đối với “Khu vực cấp D” đấy nhé.

Trần Tiếu mang theo nghi vấn, tiếp tục bấm chọn gia nhập nhiệm vụ, sau đó thì từ từ chau mày.

Bởi vì phía sau bức ảnh chân dung của hắn còn có hai ô trống. Điều này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ lần này cần ba người cùng làm.

“Quả nhiên là có chỗ kỳ quái mà…” Hắn nghĩ: “Chỉ một buổi đấu giá, vậy mà cần có ba người cùng đi, đây chỉ là vì để đảm bảo cho chắc ăn thôi ư?”

Ngay lúc này, có hai tin báo “tinh” “tinh” liên tiếp vang lên.

Bóng hai bức ảnh chân dung màu đen đã được điền vòa ô trống.

“Hô! Nhanh thế sao. Mấy gã này sau khi nhìn bản tóm tắt nhiệm vụ bèn trực tiếp chọn gia nhập ư”

Thật ra thì những nhiệm vụ liều mạng đích xác là không ai muốn làm. Còn những loại nhiệm vụ xem chừng chẳng có tí mảy may nguy hiểm gì này khẳng định sẽ có người tiếp nhận ngay.”

“Vậy thì, lần này liệu có thể gặp gỡ với kẻ nào đó thú vị không nhỉ.”

Cũng không biết có phải là hắn vì nhàn nhã quá sinh ra vô vị hay không. Chỉ có điều, sau khi nhận nhiệm vụ xong, Trần Tiếu cứ thế hết nhếch miệng cười hi ha rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm một mình mãi, thậm chí thỉnh thoảng còn liếm liếm môi liếm mép. Bộ dạng này nếu như bên cạnh có người nhìn thấy, hết 80 đến 90% là sẽ gọi ngay cho 120.

…………….

…………….

Truyện mà hay thì trước nay không cần phải câu chữ để duy trì aaa.

Loắng một cái đã tới thời khắc ban đêm ngày hôm đó.

Đường phố của thành phố K cứ như thể chỉ những lúc tràn ngập ánh đèn nê-ông mới chợt tỉnh giấc, tùy ý đắm chìm trong bầu không khí tự do phóng khoáng, phô bày ra sự phồn hoa vốn có của thành phố này một cách hết mình. Tòa cao ốc Kim Đỉnh nằm giữa trung tâm thành phố. Tòa kiến trúc xa hoa mang tính tiêu biểu này lại càng nổi trội giữa dòng người qua lại, thu hút vô số ánh mắt của những kẻ qua đường hám tiền hám của.

Phía sau sự hoa lệ luôn tồn tại những góc khuất tồi tàn. Cách trung tâm thành phố đầy phồn hoa, náo nhiệt không xa lắm, có một con phố nhỏ yên tĩnh. Nếu đem so sánh hai con phố này, rõ ràng giống như hai thế giới khác vậy.

Một chiếc xe taxi dừng lại.

Người đàn ông mặc Âu phục, có vóc dáng hơi gầy đẩy cửa, xuống xe. Làn da của hắn trắng bệch, đôi mắt hẹp mà dài, tóc mái hơi cao, nhìn chúng mọc chẳng có trật tự gì cả.

……….. Hơn nữa, người này… còn đeo một chiếc khẩu trang.

Là loại cực kỳ bình thường, cái loại mà vào ngày trời nổi gió to mọi người hay đeo ấy. Có điều trong tiết trời còn chưa lạnh này, ăn mặc kiểu đấy rõ ràng có vẻ khá kỳ quái.

Song như này đã khiến Trần Tiếu thấy rất hài lòng rồi. Nếu không nhờ công lao của cái khẩu trang này, đoán chừng ngay cả gọi xe hắn cũng chẳng thể làm nổi.

Hắn vặn vẹo lưng, rồi đút tay vào túi lôi điện thoại ra, xác nhận địa điểm lại một lần nữa.

“Hòm thư số 330…” Vừa lẩm bẩm, hắn vừa rẽ vào một khu chung cư cũ kỹ theo chỉ dẫn của bản đồ.

Hành lang trong khu chung cư này hơi ẩm ướt, ánh sáng lờ nhờ từ chiếc đèn đường soi rọi trên cả mảng tường. Trần Tiếu đi đến trước cửa chung cư, tại đó có treo một dãy hòm thư cũ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo, vốn đã bị rỉ sét từ lâu rồi.

Giờ đây hắn có hơi ngẩn người, bởi bên cạnh dãy hòm thư đã có hai người đàn ông đang đứng sẵn.

Một người rất cao, rất cường tráng.

Người còn lại có dáng vẻ bình thường, mái tóc hơi dài.

Trong góc tối không có ánh đèn đường chiếu đến, không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người họ.

Thế nhưng Trần Tiếu vẫn nhận ra dáng người của một trong hai kẻ đó.

Người nọ quay người lại, cũng vừa lúc nhìn thấy Trần Tiếu.

Vào giờ phút này, tuy rằng hắn đã mang khẩu trang, song đối phương rõ ràng cũng có thể nhận ra hắn. Hơn nữa, người kia còn lộ ra vẻ mặt ngây ngốc.

………..

………..

Bầu không khí trở nên ngưng trọng.

………..

………..

“Ầy… Hi!” Trần Tiếu chớp chớp mắt, vẫy tay chào hỏi, phá vỡ cục diện trầm mặc kia.

Kỳ thực kể từ lúc ở trong cô nhi viện, Trần Tiếu đã đoán được đại khái kết quả này của đối phương. Một người thông minh, cường tráng, kinh nghiệm thực chiến phong phú, vừa nhìn đã tạo cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy. Nếu không thì khi đó trong bốn người bọn họ, Mr. Trâu cũng sẽ không lựa chọn giao vị trí đặc thù cho gã. Hơn nữa, nếu như giới quản lý của Hội ký thác không ngu ngốc, vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ qua một người “nhân viên ngoại cần” thích hợp như vậy.

Đối phương ngây ngốc gật gật đầu, cứ như thể nhất thời vẫn chưa nghĩ ra được phải nói gì, thậm chí còn mang vẻ mờ mịt.

Gã đàn ông tóc dài đứng bên cạnh hết nhìn Trần Tiếu rồi lại nhìn sang gã đàn ông tráng kiện đang đứng cạnh mình.

“Anh Hùng, anh quen biết thằng nhóc này hả?” Gã nghi hoặc dò hỏi.

“Ừm…” Bạch Hùng đáp: “Xét trên phương diện nào đó, có thể tính là cậu nhóc này đã từng cứu tôi.”

Nói rồi, gã ta lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm, như thể vừa gợi nhớ lại một quá khứ không mấy vui vẻ gì của gã vậy.

Gã tóc dài vừa nghe thế, lập tức sửng sốt đánh giá Trần Tiếu từ trên xuống dưới.

“Tôi tên Đinh Mãn Sơn!” Gã nọ bước ra, đồng thời hăm hăm hở hở đưa một cánh ta ra.

Đến lúc này, Trần Tiếu mới nhìn rõ được khuôn mặt của gã. Người này có gò má hóp lại, giữa hàng lông mày cực âm trầm; vừa nhìn đã biết ngay là thuộc loại người chuyên trị các vai âm hiểm, dù cho có bị gãy cái răng cửa cũng phải ngoạm được một miếng thịt của đối thủ.

Đánh giá loại người này, Trần Tiếu căn bản đều quy kết lại một loại là: cứ hễ nóng đầu lên, không chừng sẽ có thể làm ra những hành vi không phù hợp với hoàn cảnh lúc bấy giờ.

Đương nhiên, hiện tại Trần Tiếu chắc chắn sẽ không lộ ra bất kỳ biểu hiện gì khác. Hắn cười hì hì rồi giơ tay ra, hết sức lịch sự bắt tay cùng đối phương.

………..

Âm thanh ma sát của tấm kim loại cũ rích vang lên, theo đó là chiếc hộp thư được mở ra.

“Tao còn tưởng Mr. Trâu đã vội vàng gấp rút xử lý cậu mất tiêu rồi chứ.” Giọng gã Bạch Hùng vang lên.

Trần Tiếu vui vẻ cười hì hì: “Tao cũng nghĩ thế đấy chứ. Cơ mà hình như vận số của tao cũng không tệ lắm.”

Hắn đáp lại.

Bạch Hùng bước tới, thảy cho Trần Tiếu một tấm thiệp mời trông cực kỳ đẹp đẽ.

“Cứ tới buổi đấu giá trước đi. Trên đường tao sẽ kể chuyện của tao cho mày nghe.” Bạch Hùng nói. Giọng của hắn vẫn luôn trầm ổn như vậy: “Còn nữa… sao mày lại đeo khẩu trang thế.”

Trần Tiếu khẽ “ồ” lên một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Thế này cho tiện.”

Sau đó, hắn tiện tay tháo khẩu trang ra.

Tuy gã Bạch Hùng kia đã biết rõ mặt mũi của Trần Tiếu từ trước, song vẫn phải chau mày.

Còn về cái gã đàn ông âm trầm tên Đinh Mãn Sơn kia ấy hả, trực tiếp bị bộ dạng này của Trần Tiếu làm cho đơ luôn.

“………”

Gã nhỏ giọng chửi thề một câu gì đó, vẻ mặt cũng lộ ra sự chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.