Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 55: Chương 55: Buổi bán đấu giá




Dịch: Laoshu

***

Cả ba nhanh chóng đến trước tòa “cao ốc Kim Đỉnh“.

Suốt dọc đường đi, Bạch Hùng và Trần Tiếu đã kể vắn tắt những việc mình từng trải qua trong thời gian vừa rồi cho nhau nghe.

Tạm thời không cần nhắc đến “sự tích vinh quang” của Trần Tiếu.

Còn về Bạch Hùng thì sao?

Thì ra, sau buổi tối đáng nhớ ở cô nhi viện kia, anh chàng cũng bị dẫn về “viện nghiên cứu những sinh vật dị thường số 15“. Đồng thời, với tư cách làm “chú chuột bạch”, gã bị yêu cầu phải tiến vào căn phòng thu nạp “D-419”, thực thi nhiệm vụ trấn an đối phương.

Thế nhưng, bởi vì tính cách của đứa nhóc có sở trường phun lửa này quá nóng nảy, còn chưa nguôi ngoai cơn tức do sự kiện phát sai nhạc vào ngày hôm trước nên vào giây phút cánh cửa vừa bật mở, nhóc ta đã phun một bụm lửa ra ngay lập tức. Chính vì vậy mà nguyên mảng tường bên hành lang đối diện đã bị thiêu cháy đen thui.

Cũng may, tốc độ phản ứng của Bạch Hùng cực nhanh mới có thể cứu về một mạng cho hai gã cảnh vệ phía sau lưng mình.

Tuy rằng lời anh ta kể có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, song Trần Tiếu cũng có thể hình dung ra được tình cảnh lúc đó nguy hiểm đến nhường nào.

Sau vụ đó, Bạch Hùng nghiễm nhiên nhận được sự chú ý của Hội ký thác. Sau vài lần tiến hành các bài test về tâm lý và thể năng, gã được đặc cách thu nhận vào Tổ ngoại cần, chính thức trở thành nhân viên ngoại cần của “Hội ký thác trật tự“.

Cả quá trình ấy nghe thì có vẻ như rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại cực kỳ khó khăn. Từ vị thế của một con chuột bạch mà có thể được tuyển chọn làm nhân viên của Hội ký thác thật chẳng có mấy người. Hầu hết bản thân bọn họ phải có những tiềm năng vượt mức bình thường.

Hiển nhiên, Bạch Hùng chính là một trong số ấy.

Tiếp đó, gã được điều động tham gia vào một nhiệm vụ thu nạp. Đúng như dự liệu, trong nhiệm vụ này, gã đã bộc lộ ra được năng lực cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn xuất sắc hơn cả một số nhân viên ngoại cần dày dạn kinh nghiệm khác.

Còn cái gã tên Đinh Mãn Sơn kia, cũng chính từ lần làm nhiệm vụ đó mà Bạch Hùng đã kết giao với gã ta.

………..

Chẳng hề hàn huyên tâm sự, cũng chẳng có tâm trạng xúc động bồi hồi, cả hai đều hiểu rõ mấy hành vi vô vị đó vốn chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cho nên, thái độ của cả hai khiến cho lần gặp lại ngoài dự liệu này trở nên có chút nhạt nhẽo.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là chuyện râu ria ngoài lề thôi.

………..

Trước cửa tòa cao ốc Kim Đỉnh, có một cô gái mặc sườn xám cực kỳ lịch sự chặn ba người bọn họ lại. Sau khi kiểm tra xong thiệp mời của mỗi người, cô nàng bèn làm động tác “mời vào” với cả ba.

Lúc này, ba người bọn họ mới vào được bên trong tòa cao ốc.

“Ầy… Không bình thường nha.” Trần Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Giờ phút này, Bạch Hùng cũng cảm thấy rõ rệt có điều gì đó khác thường. Gã hiểu ý của Trần Tiếu, cho nên lập tức trả lời: “Tin tức của tao với mày đoán chừng không khác nhau là mấy, đành đi bước nào hay bước đó thôi.”

Nhìn vẻ nguy nga lộng lẫy nhưng chẳng mấy bóng người của gian đại sảnh hoa lệ, Đinh Mãn Sơn cũng không nói tiếng nào. Trong đợt làm nhiệm vụ trước, gã đã được “lĩnh giáo” sự thông minh, trí tuệ hoàn toàn không ăn nhập với vẻ bề ngoài của Bạch Hùng. Cho nên giờ đây, gã tự biết bản thân không cần thiết phải suy nghĩ quá nhiều.

Kẻ thông minh cũng được chia thành nhiều loại.

Người có khả năng quán sát cực kỳ sắc bén, tốc độ tư duy siêp cấp vũ trụ như Trần Tiếu đây được xem là một loại thông minh.

Người có phong thái trầm ổn cẩn trọng, theo đuổi sự tính toán chắc chắn, không chút sơ hở cũng coi là một loại thông minh.

Đương nhiên, với những kẻ thả lỏng đầu óc, chẳng thèm nghĩ ngợi gì như gã Đinh Mãn Sơn kia cũng được coi là một loại thông minh.

Giữa đám đông, có quá nhiều kẻ muốn chứng minh giá trị của bản thân; trong khi thực tế, những người thực sự hiểu được giá trị của mình lại quá ít. Lần làm nhiệm vụ này chỉ có ba người. Đinh Mãn Sơn tự hiểu được, giữa ba người không cần thiết có quá nhiều tiếng nói riêng, cho nên gã lựa chọn im lặng, không kêu ca tiếng nào.

Gã có thể làm một con chó chỉ biết sủa người ta mà không biết cắn lại. Song gã cũng có thể làm một con dao âm thầm lặng lẽ đâm cho đối phương máu huyết tuôn trào.

Làm tốt những việc cần làm.

Đây hoàn toàn không phải là vì khuất phục dưới chân người khác, mà cũng là một loại thông minh.

Tấm bảng chỉ dẫn ghi ba chữ lớn “Buổi đấu giá” được bày ngay trước cánh cửa của một chiếc thang máy. Thế là ba người họ cứ thế bước vào chiếc thang máy này lên thẳng tầng thượng của tòa “cao ốc Kim Đỉnh“.

………..

………..

Tầng thượng của tòa cao ốc này có thể nói là tầng cao nhất trong tất cả các tòa kiến trúc tại thành phố K. Khi màn đêm buông xuống, từ nơi này có thể chiêm ngưỡng toàn cảnh của thành phố bên dưới chân mình. Nhìn những đốm sáng lập lòe kia, người ta dễ dàng thỏa mãn được cảm giác đứng tận trên đỉnh tháp ngà, chinh phục đến đỉnh cao.

So với đại sảnh hào hoa mỹ lệ dưới kia, lối trang hoàng tại tầng thượng này rõ ràng lại thiên về phần trầm ổn.

Rũ bỏ đi vẻ ngoài lấp lánh, nơi đây chỉ giữ lại những đồ trang trí đơn giản chẳng phân rõ niên đại, nhìn thì có vẻ tầm thường mà thôi.

Trần Tiếu vặn vẹo lưng, đút hai tay vào túi, hếch khuôn mặt gớm ghiếc của mình lên, dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi thang máy.

Trước mặt là một lối hành lang thẳng tắp, tấm thảm trải sàn dưới chân tạo cho người ta cảm giác mềm mại, vô cùng thoải mái. Phía cuối đường có một cánh cửa đang mở rộng, ánh sáng bên trong hơi mờ tối, có thể thấy thấp thoáng trong đó là những chiếc ghế sô pha có vách ngăn được sắp xếp bốn xung quanh gian phòng.

“Có chuyện gì thế?” Bạch Hùng hỏi.

Gã ta không chỉ ra điều gì cụ thể, chỉ như thể hỏi một câu bâng quơ mà thôi.

Trần Tiếu cũng nhíu chặt lông mày. Hắn hiểu ý, hơn nữa cũng bắt đầu nhớ lại lượng xe cộ đậu xung quanh tòa cao ốc, người qua đường và gian đại sảnh trống vắng bên dưới. Có vẻ như ngoại trừ cô gái mặc sườn xám đứng trước cửa, suốt dọc đường đi, chẳng hề có lấy một thiết bị dò kim loại hay nhân viên an ninh nào hết. Cả ba cứ thế ngang nhiên bước lên tầng thượng của tòa cao ốc, mà nếu đổi lại là ngày thường có muốn vào cũng không thể vào được ấy.

Đã thế còn mang theo cả súng nữa chứ.

Là người nào có thể khiến cho cả tòa nhà này trống vắng đến vậy? Trừ những người có thiệp mời ra, ai cũng không thể bước vào như thế.

Trần Tiếu lôi tấm thiệp mời trong túi ra ngắm nghía. Đó là một tấm giấy cứng màu xanh đen, với hình nền là ảnh chụp tòa “cao ốc Kim Đỉnh” từ trên cao, bên trên có ghi rõ địa điểm và thời gian. Khi hắn dí sát mũi vào tấm thiệp, có thể ngửi thấy mùi huân hương* nhàn nhạt.

(Huân hương là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ.)

“Xã hội đen…” Trần Tiếu khẽ nói.

Trên mặt của Bạch Hùng không hề lộ ra bất kỳ biểu hiện gì, song con ngươi của gã rõ ràng có hơi co rút lại, như vừa lập tức nghĩ tới một điều gì đó.

Ngay lập tức, gã vội vàng quay đầu lại, ấn liên tiếp mấy lần vào nút bấm đi xuống của thang máy.

Quả nhiên, không có chút phản ứng nào hết.

Chiếc thang máy này chỉ có thể lên… mà không thể đi xuống.

“Haizzz.” Bạch Hùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

………..

Cả gã và Trần Tiếu đều hiểu rõ.

Đây không phải là một buổi đấu giá đơn giản.

………..

Có lẽ là song phương, hoặc cũng có thể là nhiều bên. Tóm lại, chắc hẳn phải có thứ gì đó xuất hiện tại đây, mà thứ ấy được rất nhiều nhà nhòm ngó giành giật.

Thứ này có chút đặc biệt, không phải là vấn đề về tiền bạc, cũng không phải là vấn đề về lợi ích.

Mà vì tình thế bắt buộc, tất cả mọi người đều không thể nhượng bộ được.

Vậy cho nên, vào lúc mọi cuộc đàm phán hoặc trao đổi đều không có tác dụng, đương nhiên chỉ có thể sử dụng biện pháp đơn giản nhất nhưng lại đem lại hiệu quả nhất để giải quyết mà thôi.

Thế là, lẽ tất yếu buổi đấu giá này sẽ trở thành một trận đấu đá.

Bạo lực thì chẳng thể đẹp đẽ cho nổi, chẳng ai lại muốn phô bày gương mặt xấu xí của bản thân ra cả.

Bởi thế mới cần có một bức màn che chắn.

Vào đêm nay, nguyên tầng thượng của tòa cao ốc Kim Đỉnh này, chỉ có người nào cầm trong tay tấm thiệp mời mới có mặt ở cái nơi cao đến cả trăm mét này.

Đây chính là một tấm màn che đậy cực kỳ to lớn.

Cho dù có tiếng súng vang lên, có máu chảy, có người chết, cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Sẽ chẳng có ai đến làm phiền được cả. Chính chiếc thang máy nhỏ bé kia đã biến nơi đây thành một thế giới riêng biệt, hoàn toàn cách ly với bên ngoài.

Qua đêm nay, tất cả những vết tích sẽ được xóa sạch. Sáng sớm ngày mai, mặt trời vẫn sẽ mọc như thường nhật, người người cũng vẫn sẽ chuyện trò vui vẻ như cũ.

Những sự việc phát sinh tại nơi này sẽ bị gột rửa sạch sẽ, vĩnh viễn không có người phát hiện được.

“Dù là do ai nghĩ ra, nhưng phải công nhận, đây là biện pháp tốt nhất để tranh đoạt đồ vật.” Bạch Hùng đạm nhạt nói.

Trần Tiếu cũng gục gặc đầu.

“Tao còn tưởng đây sẽ là buổi bán đấu giá chán ngắt nữa chứ… Giờ xem ra nó đã trở nên thú vị hơn rồi đây.”

………….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.