Dịch: Laoshu
***
Men theo lối hành lang, ba người họ đi thẳng về phía trước. Hai bên hành lang thông với các ngã rẽ rộng có, chật có; những ngã rẽ này dẫn vào các gian phòng âm u mù tối như nhau. Trên bức tường phía xa xa còn có thể nhìn thấy tấm cửa sổ sát đất cực lớn, không cần nghĩ cũng biết, nó chắc chắn là loại chống đạn.
Rõ là một chiếc lồng giam giữa không trung.
………….
Bước vào căn phòng nọ, cả ba có thể nhìn thấy ngay mấy chiếc ghế dựa vừa dài, vừa cực kỳ rộng rãi. Trong đó đã có ba chiếc ghế có người ngồi, song vì ánh điện mù mờ mà không nhìn rõ khuôn mặt của những người nọ.
Trần Tiếu cảm nhận được rõ rệt, kể từ lúc bước vào cửa, trong chớp mắt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía bản thân mình, giống như những tên lưu manh đầu đường xó chợ đang nhìn chằm chằm về phía một cô gái lõa thể. Bọn chúng nhìn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cứ như thể muốn bạo hành ba người bọn họ bằng những ánh mắt kia vậy.
Đương nhiên, hắn cũng chẳng thèm để tâm chút nào, tùy tiện tiến đến một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.
Bạch Hùng và Đinh Mãn Sơn cũng ngồi xuống theo.
Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh… Hơn nữa, còn rất áp lực.
………….
“Hù hù hù… hừ hừ hừ“.
Giữa bầu không khí ngột ngạt khiến cho người ta nghẹt thở ấy, con hàng Trần Tiếu rảnh rỗi sinh nông nổi kia lại cất giọng lầm bầm lầu bầu.
Trong chớp mắt, mọi ánh nhìn lại đổ dồn tới bên này một lần nữa.
Gã Đinh Mãn Sơn cũng vì thế mà căng thẳng hẳn lên, toát cả mồ hôi lạnh.
“Anh Hùng… Tên này không có vấn đề đấy chứ?” Gã lí nhí hỏi một câu.
Bạch Hùng không tỏ vẻ gì, cũng chẳng nói năng câu nào, ngay cả một động tác cũng không có, chỉ chớp chớp mắt một cách khó hiểu.
Đinh Mãn Sơn lấy làm kinh ngạc.
“Này… Đừng nói mày cũng không nắm chắc nhé!” Gã ta thầm gào rú trong lòng.
………….
“Tách“.
Theo tiếng động vừa khẽ vang lên.
Toàn bộ hệ thống đèn điện trên tầng thượng của tòa cao ốc đều vụt sáng, soi rọi khắp bốn phía xung quanh.
Nhờ thế mà Trần Tiếu mới nhìn rõ được diện mạo của những người còn lại; có mập, có gầy, có cao, có thấp, song đều là nhóm 3 người ngồi chung một chỗ, tổng cộng có 12 người.
Gã đàn ông để một chỏm râu liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nhàn nhạt nói: “Đến giờ rồi… Xem ra chỉ có mấy người chúng ta mà thôi.”
Cả phòng đều yên tĩnh…
Không ai nói tiếng nào, tất cả đều nhìn người khác một cách vô cùng cảnh giác. Trong đó cũng có vài người đã thận trọng đặt tay vào túi quần của mình.
Bỗng nhiên, một giọng cười bén nhọn đột ngột cất lên, phá vỡ sự im lặng vốn có.
“Ha ha ha ha… Vậy thì bắt đầu thôi!!!”
Trần Tiếu nhếch cái miệng to của mình lên, bày ra điệu cười ngốc nghếch, sau đó thò tay lôi khẩu súng lục từ thắt lưng của mình ra; ừm, chính là khẩu súng mà hễ bóp cò thì sẽ có thể làm rạn nứt xương cánh tay của bản thân ra ấy. Sau đó, hắn bắt đầu kêu la loạn cả lên, tay cầm súng thì huơ lung tung, tỏ vẻ như sắp sửa không giữ nổi khẩu súng nữa. Đã thế, tư thế của hắn còn không nhắm đích xác vào bất kỳ người nào ở đây.
Phía đối diện, có một gã mập cao to vạm vỡ thấy thế bèn đứng phắt dậy. Gã mập nọ để một chùm râu quai nón, chiều cao tương đương với Bạch Hùng, song trên người lại nung núc những mỡ, lằn rõ cái bụng bia cực lớn, nhìn tổng thể thật y như một quả bóng vậy.
Gã nọ chẳng thèm nói hai lời, trực tiếp lôi khẩu súng tiểu liên mini từ trong túi áo ra, hung hăng nhìn Trần Tiếu trừng trừng.
Mà trước khi gã mập kia đứng dậy, Đinh Mãn Sơn đã âm thầm chửi rủa: “ĐM, thằng oắt này có bệnh mà!!!”
Đồng thời, tay của gã đã nắm chặt khẩu súng bên thắt lưng của mình.
Chỉ có điều, động tác của gã bị Bạch Hùng kìm lại.
… Đây mới chỉ là thăm dò thôi.
Quả nhiên, tên mập phía đối diện không hề nổ súng, những người còn lại cũng chỉ đút tay vào túi quần hoặc túi áo, rồi nhíu chặt mày nhìn chằm chằm điệu bộ giương nanh múa vuốt của Trần Tiếu chứ không hề có động tác dư thừa nào khác nữa.
Bởi vì bộ dạng kia của Trần Tiếu, hễ là người đã từng có kinh nghiệm dùng súng đều sẽ có lòng tin, trước khi đối phương kịp đặt tay vào cò súng thì đã bị họ bắn chết tươi rồi.
Mà tại một nơi nhỏ hẹp dường này, chỉ cần vượt quá số lượng 5 khẩu súng cùng bắn thì đố ai có thể sống sót nổi.
Trong cả đám người thế này chắc chắn sẽ có người vong mạng, cơ mà dù cho có mất mạng cũng chẳng ai nguyện làm người chết trước tiên cả.
“Ra ngoài trước đã!” Bạch Hùng trầm giọng nói, sau đó một tay lôi cổ anh chàng Trần Tiếu vẫn còn đang khoa tay múa chân, miệng cười “hi hi hi” kia lùi về sau, bước ra ngoài cửa.
………….
………….
Trong một góc giáp cửa kính trên tầng thượng của tòa “cao ốc Kim Đỉnh”, ba người bọn Trần Tiếu đều đang tập trung lại một chỗ.
“Năm khẩu súng lục, ít nhất hai khẩu súng mini AR (mini assault rifle), một khẩu súng trường, có thể là loại súng ngắn hoặc là loại nòng ngắn. Hầu hết đều có thủ sẵn dao, tên để chỏm râu kia không chừng còn có lựu đạn.” Bạch Hùng nói.
Lúc này Trần Tiếu lại chỉ ngồi chồm hổm dưới đất, lấy tay vẽ lung tung loạn xạ dưới đất, cứ như thể một đứa trẻ đang nghịch cát vậy.
Đinh Mãn Sơn thì đứng dựa vào tấm kính. Gã nheo mắt nhìn bộ dạng chẳng để tâm của Trần Tiếu, trầm mặc không nói một lời.
Vừa rồi, trong khoảnh khắc thằng nhóc này giả điên giả dại làm ra hành động “kinh tâm động phách” kia, từ phản ứng của những người xung quanh đã khiến cho Bạch Hùng có thể đại khái suy đoán ra được từng người trong đó thủ theo loại vũ khí gì. Đoán chừng anh ta còn tiện thể phát giác ra được những thông tin mà bản thân vẫn chưa kịp nhìn ra nữa ấy chứ.
“Cho nên con hàng này nhìn thì có vẻ như một kẻ tâm thần, song hình như không hề đơn giản như vậy.” Đinh Mãn Sơn thầm nghĩ.
Trần Tiếu lúc này mới tiếp lời của Bạch Hùng: “Hiện giờ nếu tính cả chúng ta thì có tất cả là 4 nhóm. Giờ còn chưa biết bọn chúng đại diện cho những thế lực nào, nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là những bang phái nhỏ lẻ đi tranh giành súng ống. Thậm chí tao nghi ngờ còn có sự can thiệp của những 'nhân vật lợi hại' nữa kìa.”
Bạch Hùng nghe thế cũng gục gặc đầu. Quả thật, trong lời mô tả nhiệm vụ cũng chỉ nhắc sơ qua về “buổi đấu giá“. Tuy nhiên, gã luôn cảm thấy Hội ký thác đã sớm biết rõ hàm ý thực sự của buổi đấu giá này. Có lẽ bởi vì không muốn gây ra sự ồn ào thái quá, cũng có thể là vì một nguyên nhân nào đó mà Hội ký thác đành phải chấp nhận dùng biện pháp này để tới đoạt được “vật phẩm dị thường” nọ.
Có điều, những việc này không quan trọng nữa. Hiện tại vấn đề đặt ra trước mắt bọn họ chính là, làm cách nào sống sót giữa cuộc hỗn chiến của 12 con người từ 4 nhóm kia.
“Có kế hoạch gì không?” Bạch Hùng nhàn nhạt hỏi.
Trần Tiếu tiếp tục vừa vẽ vời cái gì đó, vừa nói:
“Đầu tiên, tận lực ẩn núp, có thể chạy cứ chạy. Hơn nữa, tuyệt đối đừng chạy vào trong phòng hay góc chết nào cả; nếu không, một khi bị chặn chết thì chỉ còn nước liều mạng thôi. Tiếp đến, giành cho được khẩu súng trường và lựu đạn, càng đoạt được nhiều vũ khí càng tốt. Nhìn kết cấu kiến trúc này, chắc hẳn tầng thượng của tòa cao ốc vốn được thiết kế để hội họp; kết hợp với diện tích của đại sảnh, nơi đây chí ít cũng có 5 đường chính và 6, 7 lối đi cắt ngang. Mỗi hành lang ước chừng rộng 70 đến 80 mét trở lên, chia ra các phòng họp lớn nhỏ riêng rẽ, tách biệt hoàn toàn, không thông được với nhau.”
Nói rồi, hắn lại chỉ tay vào tấm thảm trải sàn, chỉ ra những điểm trên bức vẽ chỉ xuất hiện bên trong não bộ của hắn.
“Mỗi giao điểm trên hành lang đều là một trạm gác. Nhìn thì có vẻ tầng lầu này chẳng có gì hết, nhưng từng góc cửa, tấm kính, thiết bị cứu hỏa, ống nước, và còn cả một vài vũ khí khác đều có thể làm bẫy rập; cho dù không thể xử gọn được đối thủ, cũng cần phải cố hết sức cách xa chúng ra. Chúng ta nhất định cần phải bảo tồn thực lực, khi vẫn chưa bị thương, cần nắm chắc tình thế, cực lực né tránh động tay động chân. Thậm chí, lúc rơi vào cục diện một chọi một, tốt nhất hãy dùng một số thủ đoạn để chiếm cứ được vài căn phòng và lối hành lang, khiến cho đối phương không dám khinh suất tiến vào những phạm vi này. Lúc đó, chúng chỉ có thể chém giết những người khác ở vòng ngoài. Tạm thời vẫn chưa thể nắm bắt được những kẻ khác đang nghĩ gì, song chỉ cần chúng ta áp dụng cách này, chắc chắn sẽ có người phát hiện ra, và tất nhiên sẽ có người mô phỏng theo. Thế cho nên đến lúc đó, không gian còn lại càng nhỏ thì sẽ càng chết nhanh.”
Tốc độ nói của hắn càng ngày càng nhanh, ẩn sâu trong đó là một cảm giác hưng phấn. Trước mắt vốn chỉ là một tấm thảm trống không; thế nhưng lúc này, trên đó dường như đã xuất hiện thêm một tấm bản đồ được vẽ nguệch ngoạc bằng tay; từng hàng từng lối đan xen, tạo nên mấy chục ô vuông lớn nhỏ khác nhau, tựa như một chiếc bàn cờ vậy.
Trần Tiếu rõ ràng rất vui vẻ.
“Cứ từ từ… dồn chết bọn mày!”
“Hi hi hi…”
Chẳng hiểu sao, hắn bỗng phá lên cười thích thú.