Không đợi Triệu Thủy Vô trả lời, bóng dáng Bạch Cảnh Xuyên đã trực tiếp phủ lên cô.
Ngay sau đó chính là một nụ hôn che trời lấp đất. Anh nắm cằm Triệu Thủy Vô, lưỡi thâm nhập, đẩy mở hàm răng cô ra, hơi thở của anh chế ngự cô.
Không biết vì sao, bình thường anh theo đuổi phong cách lịch lãm, nay đột nhiên lại mất khống chế. Cặp môi kia hiển hiện dưới mắt anh, cảm giác thèm muốn hương vị ở đầu môi mạnh mẽ cuốn lấy tâm trí anh. Bạch Cảnh Xuyên không kịp khống chế, thân thể đã đi trước một bước.
Cô không thấy phiền với nụ hôn bất ngờ này, hai giây qua đi, Triệu Thủy Vô đáp lại anh.
Xung quanh là một mảng yên tĩnh.
Cô vòng tay qua ôm lấy cổ anh, dùng răng cắn nhẹ vào môi dưới của anh, mạnh bạo kéo nó ra.
Lòng bàn tay anh áp lên ngực cô qua lớp áo tắm, trên lòng bàn tay anh có hai hạt đậu nhỏ. Ngón tay anh miết nhẹ, anh nhận thấy cô bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Thứ dưới đáy quần thậm chí còn phồng lên, bên ngoài quần bơi còn có thể nhìn ra hình dạng thẳng đứng. Vật kia ở dưới bụng Triệu Thủy Vô ma xát nhè nhẹ, nóng bừng bừng, khiến cô cũng bốc lên từng đợt nhiệt.
Hơi thở hỗn loạn, mê mang.
Triệu Thủy Vô ghé sát tai anh, dùng đầu lười miêu tả lại hình dáng đôi tai ấy: “Đều phải tắm rửa, em đối với phòng tắm càng cảm thấy hứng thú“.
Cô lùi về sau, nhìn thẳng vào mắt anh. Tay phải của cô đặt trên trán Bạch Cảnh Xuyên, đầu ngón tay luôn qua kẽ tóc anh.
“Vậy trở về“. Anh nắm lấy tay trái của cô, vuốt ve thân thể cô.
Anh vốn định dùng cách này giải tỏa một chút dạo rực ở trong lòng, nhưng khi chạm vào cô, anh thấy hối hận. Anh thiếu chút nữa suýt khống chế không được.
Đã qua giờ cao điểm, Bạch Cảnh Xuyên lái xe nhanh hơn bất cứ lần cầm lái nào của anh.
Rốt cuộc có một người phụ nữ phong tình ngồi bên cạnh, đôi mắt vẫn không ngừng nhìn vào nơi nào đó đang cao hứng của anh. Nếu không phải thắt dây an toàn, anh thật sự muốn đè đầu cô xuống, để đôi môi kia có thể bao bọc lấy nó.
Tư vị nhất định khiến thần hồn điên đảo.
Anh lên lầu, nhanh chóng mở cửa, Triệu Thủy Vô bị anh bế cả người lên, môi không thể tách rời, xoay người tiến vào phòng tắm.
Cô ngồi trên bồn rửa mặt, chiếc váy ngắn cũn cỡn bị lôi xuống một cách nóng nảy, bên trong vẫn là chiếc quần bơi cô chưa kịp thay. Bên trong lớp vải, nơi nào đó đã ướt đẫm.
Đôi mắt Bạch Cảnh Xuyên nhuốm đỏ, anh cởi bỏ thắt lưng, vật kia trục tiếp hướng vào nơi riêng tư của cô, anh hỏi: “Có thể chứ?”
“Vào đi...” Triệu Thủy Vô so với anh càng thêm sốt ruột.
Được sự cho phép, anh không ngần ngại, lập tức tiến vào trong một hang động ngập nước. Ngay tức khắc, cảm giác ấm áp ẩm ướt tứ phía ôm lấy anh, cô kẹo chặt hai bàn chân lên eo anh, chủ động đón lấy anh cùng hòa nhập.
Thỏa mãn hạ thể trước, Bạch Cảnh Xuyên trầm thấp khẽ ngâm lên tiếng rên, vẫn luôn ở bên trong cô chuyển động, đồng thời mới từ từ cởi bỏ quần áo.
Đôi gò bồng đảo nở rộ, căng tràn đầy sức sống.
Trên đường về nhà, xuyên qua lớp quần áo, anh đã sớm thấy hai điểm nhô lên nằm phía trên đôi gò bồng đảo này một cách rõ ràng. Hiện tại không còn che đậy, càng trở lên bắt mắt hơn.
Thật là khuấy động lòng người.
Anh thưởng thức đôi gò bồng đảo, ấn, xoa bóp hoặc nắm trong lòng bàn tay, anh ngậm lấy rồi mút lấy những nụ hoa trên đỉnh núi, anh buông ra rồi lại dùng sức đi vào mạnh hơn, anh bên dưới cô không chỉ xâm nhập mà còn khiến cô phát ra tiếng rên rỉ. Cô nuốt lấy vật xâm nhập càng sâu.
Bọn họ trần trụi tựa vào nhau, cô nâng chân lên để anh để anh có thể thuận tiện hơn. Cánh hoa hồng càng lúc càng trở lên đỏ rực, sự ướt át nằm trên hoa hồng va chạm với cây đại thụ, tạo nên những âm thanh gợi tình.
“Ưm...a...” Trên mặt Triệu Thủy Vô tràn ngập sự thỏa mãn.
Bạch Cảnh Xuyên lại bế cô lên, giữ cô trong người, nhất thời không muốn đi ra.
Đi đến dưới vòi hoa sen, anh điều chỉnh nhiệt độ nước cho phù hợp.
Anh vẫn luôn ở bên trong cô, mềm mại, nghiền ngẫm. Những tia nước bắn tung tóe trên cơ thể bọn họ, chảy dài theo da thịt phập phồng rồi văng ra. Những giọt nước chảy dọc trên chân cô rồi nhỏ giọt, cùng lắc lư theo tác động của anh.
Dòng chảy thời gian bên trong nhà tắm thật dài và hỗn loạn.
Thẳng đến khi anh đem sữa ấm rót vào trong cô, anh cũng vẫn chưa dừng lại. Anh dùng nước xả qua một chút, lại tiếp tục một đợt ghé thăm mới.
Từ phòng tắm một đường triền miên tới phòng khách, đi ngang qua khu bếp kiểu quầy bar, cô bị ép quỳ trên chiếc ghế đẩu cao, hai chân bị ép tới chặt chẽ, nơi riêng tư bị kẹp tới càng chặt. Cô nâng hông để đón nhận sự tiến vào của anh từ đằng sau, hai tay cô chống lên mặt bàn.
Gian nan nhưng lại càng khiến con người ta thêm tình thú, khiến người ta muốn trầm luân.
Chiếc ghế đẩu tròn không chịu khống chế luôn quay trái, quay phải. Cô lắc mình theo nó, điều này càng gia tăng sự thú vị. Ở mỗi góc xoay, vật kia của anh đâm vào theo các góc độ khác nhau, mang đến trải nghiệm tột đỉnh.
Chiếc cốc trên bàn biến thành một tấm gương mơ hồ, phản lại hình ảnh giao hoan của hai người.
Cô hạ thấp người, vểnh mông lên cao, nhịp nhàng lắc lưu khiêu khích dụ dỗ anh.
Mặc dù đã một lần xả ra sữa trắng, nhưng kích cỡ của anh không giảm bớt, ngược lại còn hung hãn hơn.
Triệu Thủy Vô không ngừng run rẩy, Bạch Cảnh Xuyên biết cô lại lên đỉnh.
Đồng thời, anh lại lần nữa xuất sữa trắng.
“Thêm một lần nữa?” Anh hỏi
“Ừm...ưm...” Khoái cảm của Triệu Thủy Vô còn chưa rút lui, đầu óc cô lúc này mê mang.
Anh nói cái gì, cô cũng đồng ý.
Vì thế hai người lại lăn đến ghế sofa làm thêm một lần nữa.
Cô cưỡi trên Bạch Cảnh Xuyên, anh nằm ngả người thưởng thức sự lay động của đôi gò bồng đảo, bóp eo, mông và nắm tay cô. Khỏang thời gian còn lại, hoàn toàn là tự cô thỏa thích chơi.
Triệu Thủy Vô cảm thấy mình chăm tập thể hình là rất đáng, sức lực eo không tồi, dù cho hơi thở có hỗn loạn như nào thì tiết tấu vẫn không bị loạn.
Của anh thật lớn và dài, mỗi động tác nâng hông đều thật mất sức.
Tiếng thở hổn hển của cả hai giao hòa vào nhau, lần tắm vừa rồi coi như bỏ phí.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, những đợt triền miên cũng vắt cạn dục vọng.
Sau cùng, họ ở trên ghế sofa đợi hồi sức.
Điện thoại của Triệu Thủy Vô reo chuông.
Bạch Cảnh Xuyên giúp cô lấy điện thoại. Là thông tin phản hồi từ cuộc điều tra người lạ mặt lần trước.
Kết quả thật làm người khác không biết nên khóc hay cười.
Người đàn ông xa lạ mà Triệu Thủy Vô gặp ngày hôm đó cũng là chủ một căn họ, nhưng anh ta không thường xuyên đến, cũng không biết rõ đường đi nước bước ở đây, quên mất mình sống ở tầng nào, chờ tới khi Triệu Thủy Vô bước ra khỏi thang máy thì anh ta mới nhớ ra.
Tuy nhiên, tới tầng 7 rồi, anh ta vẫn cảm thấy không đúng. Cánh cửa của hai căn chung cư tầng 7 không cái nào giống nhà của anh ta. Anh ta đã gọi cho bạn gái và nhận ra bản thân anh ta thậm chí đã nhầm cả số tòa nhà.
Anh ta sống ở tòa nhà 10, tòa nhà phía sau tòa nhà 5.
Thực sự là sai lầm lớn.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Cảnh Xuyên nhận được thông báo của quản lý tới cho anh, hai người nhìn nhau bất lực.
Những người ở khu phố này thật thú vị.