Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 8: Chương 8: Tập thể hình




Nhô lên khỏi mặt nước, Triệu Thủy Vô tháo kính bơi ra, lau những giọt nước trên mặt rồi bám vào lan can leo lên.

Dáng người của cô không tệ, tuy ngực không tính là lớn nhưng thắng ở thân hình thon thả, còn có làn da nõn nà và săn chắc. Từ bên cạnh bể bơi đi đến ghế nghỉ đều khiến cho không ít ánh mắt chú ý tới.

Triệu Thủy Vô là khách quen của phòng tập này, đăng ký một năm hoạt động.

Ngày thường cô không phải bị công việc lăn lộn đến sống đi chết lại thì cũng là bận ứng phó với mấy bị kim chủ. Dành thời gian tập thể hình là một trong những cách giải tỏa tâm lý ít ỏi của cô. Mấy hôm trước quầy lễ tân gọi báo sắp hết hạn hợp đồng hoạt động ở phòng tập, hỏi cô có muốn gia hạn thêm không, lúc đó họ giới thiệu hiện đang tặng vé bơi lội cùng khóa học riêng.

Thường ngày cô tập yoga và sử dụng các thiết bị máy móc luyện tập, hiến khi bơi lội.

Phòng tập này ở rất gần công ty, lại nằm đối diện khu chung cư của cô. Là một vị trí rất tốt.

Bên kia hồ bơi vang lên tiếng động lớn, có người nhảy cầu vào trong bể bơi, chân đạp vào trong nước, cánh tay sải những sải nhịp nhịp nhàng, lưu loát bơi đến đầu bên này bể bơi.

Người đàn ông trong bể chống tay lên bờ, lộ ra cơ bắp không quá rắn chắc, nhưng thân hình lại rất cân đối.

So với những người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn bởi tập thể hình thì nhìn anh ta lại thoải mái hơn nhiều.

Anh ta tháo kính bảo hộ và mũ bơi, làm cô thấy rõ mặt anh.

Thật trùng hợp.

“Anh Bạch” Triệu Thủy Vô chào anh.

Bạch Cảnh Xuyên ngước lên nhìn, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là đôi chân dài miên man, lên đến đỉnh đầu là mái tóc được búi gọn[1].

[2] Đoạn này ghi là “扎着丸子头的脑袋”, là kiểu tóc nằm trên đỉnh đầu, có thể là búi một bên hoặc hai bên, hoặc buộc đuôi ngựa. Miễn là nó nằm cao trên đỉnh đầu.

Anh ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cô: “Cô Triệu”

“Anh làm việc ở gần đây?” Cô hỏi

“Phải, không có gì lạ khi chúng ta tan tầm vào cùng một thời gian”

Đây là trung tâm thương nghiệp, có không ít cao ốc, Triệu Thủy Vô mỗi lần về phải đi tàu cao tốc trong khi anh đi xe riêng. Giờ cao điểm thường tắc đường, cô đi cao tốc thường đến trước anh, xong lại nghỉ sớm nên hai người chưa từng gặp mặt ở phòng tập này là bình thường.

Sau khi trò chuyện, Bạch Cảnh Xuyên nói, Bên cạnh khu chung cư cũng sắp khai trương một phòng tập thể hình, cũng là một chi nhánh của phòng tập này.

Triệu Thủy Vô cũng đã thấy quảng cáo ở trong thang máy. Vị trí phòng tốt hơn cái này, nằm ngày trên đường từ công ty về nhà, không cần đi thêm một đoạn đường như bây giờ. Nếu hợp đồng phòng tập có thể trực tiếp chuyển nhượng qua bên đó thì cô sẽ đổi phòng tập. Không chuyển được cũng không sao, dù sao cũng sắp hết hạn hợp đòng rồi.

“Cả nhóm nhất trí sẽ cùng nhau đi xem phòng tập vào tối thứ sáu tới. Nếu kí hợp đồng tập thể, không chừng có ưu đãi lớn” Anh hỏi: “Em đi không?”

“Thứ sáu tuần sau...” Triệu Thủy Vũ cắn ống hút, đảo mắt một vòng, “Thật không khéo, ngày đó tôi có buổi học bơi riêng ở đây“.

Cô không cố ý làm bộ làm tịch, nhưng chỉ có vài giờ cho lớp dạy riêng, nếu bỏ sẽ lỡ cơ hội học. Trong khí phòng thể hình mới mở qua lúc nào cũng có rất nhiều ưu đãi, nhưng chưa chắc đã có khóa học.

Nhưng anh lại lí giải câu trả lời của cô thành lạt mềm buộc chặt.

“Em không đi, làm cho tôi ngược lại cũng không muốn đi” Bạch Cảnh Xuyên đáp: “Tôi bây giờ cũng không thích đi cùng quá nhiều người“.

Trực tiếp nói rằng có quá nhiều người, như thể là cố tình vì cô nên mới nói vậy.

Triệu Thủy Vô biểu tình bất biến: “Tôi cũng không thích“.

Cô không trả lời, Bạch Cảnh Xuyên nói tiếp: “Tại sao cũng ta không đi cùng nhau vào lúc khác?”

“Cũng được” Triệu Thủy Vô dường như dễ dàng đồng ý “Anh cẩn thận như thế, đi cùng anh tôi cũng thấy yên tâm“.

“Tối thứ bảy tuần sau thế nào?”

“Ồ, vẫn không được” Triệu Thủy Vô chớp chớp mắt.

Lần này cô thật sự là lạt mềm buộc chặt.

Từ chối người ta hai lần liên tiếp, đây gọi là dìm xuống trước, nâng lên sau: “Nhưng chiều thứ bảy thì được, anh thấy sao?”

Bị cô trêu chọc, Bạch Cảnh Xuyên hơi mỉm cười nói: “Thật không khéo, tôi có hẹn vào lúc đó“.

“.....” Triệu Thủy Vô thay đổi sắc mặt.

Chơi với cô?

Anh đạt được mục đích, thở một hơi: “Cái hẹn đó chính là vừa rồi hẹn với em”

Được, anh thắng.

“...... Cảm ơn.”

“Không cần khách sao, đều là điều anh nên làm.”

Dìm xuống trước, nâng lên sau nghĩa là gì? Đầu tiên phải dìm xuống, sau đó tiếp tục dìm xuống, tiếp theo mới đến dìm sâu xuống, cuối cùng mới là chết đuối.

(Này thì muốn dìm người khác, chửa nâng được người ta nên thì mình ngỏm rồi:))))

Hẹn thời gian xong, cả hai lại xuống nước bơi tiếp.

Triệu Thủy Vô không có kỹ năng bơi lội, chỉ ở mức không bị chìm xuống đáy, không thoải mái tự nhiên như Bạch Cảnh Xuyên. Cô bơi hai lần ở khu nước nông thì ngừng, anh bơi tới bơi lui, khi bơi qua cô thì đạp nước tung tóe bắn qua cả đỉnh đầu của cô.

Sau khi cả hai đều đã bơi nội mệt mỏi, Bạch Cảnh Xuyên mời cô đi nhờ xe.

“Tôi đi tắm, khả năng sẽ tương đối chậm chễ”

“Không sao, chờ em không tính là lãng phí thời gian”

Tủ đựng đồ của bọn họ thật sự gần, nằm ở đối diện nhau.

Chỗ để đồ rất hẹp, hai người quay lưng vào nhau để lấy đồ, khi nâng tay lấy đồ khó tránh khỏi đụng chạm đối phương. Trên người lúc này nước đã bốc hơi hết, Triệu Thủy Vô khuỷu tay dụng vào anh, trên da truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.

Cô vô thức liếc nhìn nơi đó, nó căng phòng, chiếc quần bơi bó sát dường như che không được.

Mỗi lần anh lên bờ, Triệu Thủy Vô liền sẽ nhịn không được liếc nhìn nơi riêng tư của anh. Cô không phải là người ham mê sắc dục, cũng không có húng thú với việc nghiên cứu quần bơi dành cho nam giới, nhưng nơi đó của anh thật sự là quá rõ ràng, làm người ta không chú ý tới cũng quá khó rồi.

Huống chi bên trong còn đựng đồ vật đã từng ở bên trong cơ thể cô, và tư vị đó càng không cần phải nói.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy?. ngôn tình sủng

Triệu Thủy Vô bỗng nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn trở về tủ đồ, lật tới lật lui trong ngăn tủ, đem sữa tắm cứ cầm lấy rồi lại buông.

Động tác phía sau trở lên nhỏ dần, Bạch Cảnh Xuyên chú ý tới, tưởng cô đã thu dọn đồ đạc xong rồi, nhưng khi quay lại liền nhìn thấy một tấm lưng trần trắng mịn bóng loáng.

Trước đó họ nói chuyện đều là mặt đối mặt, anh không phát hiện ra. Nhìn từ phía trước, áo tắm của cô cao cổ lộ vai, phong cách xen giữua bảo thủ và gợi cảm, nhưng không nghĩ tới đằng sau sẽ như vậy.

Cô nâng tay, xương bả vai cũng động theo một chút.

Yết hầu của anh chuyển động.

“Em có kế hoạch gì không?” Anh hỏi.

Triệu Thủy Vô đột nhiên nghe thấy đằng sau có giọng nói, tay của cô trượt, sữa tắm trên tay trơi xuống đất: “A...? Không có“.

Bạch Cảnh Xuyên phản ứng nhanh hơn, cúi cuống nhặt giúp cô, tay anh chạm đát, ngang tầm mắt anh là đùi non trắng nõn nà.

Anh đứng dậy đưa cô sữa tắm.

Triệu Thủy Vô dán lưng vào vách tủ, kim loại lạnh lẽo, cùng với cảm xúc trong lòng cô hoàn toàn bất đồng: “Cảm ơn”

“Không có gì đâu“. Anh siết chặt khăn tắm trên tay trái, miếng chạy nhanh hơn não: “Nếu không vội về nhà, em có muốn tham quan phòng tắm riêng của khu bơi nội với tôi không?”

(Vâng, là đi tham quan đấy ạ:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.