Trò Chơi Hào Môn: Tội Ác Tân Nương

Chương 154: Q.4 - Chương 154






“Hừm … Anh nghĩ rằng đây chỉ là việc nhỏ thôi sao, vậy được, vậy thì anh để cô gái này lại cho tôi, từ nay về sau cô ấy là người phụ nữ của Lam Mặc này, không còn chút quan hệ nào với Ninh Nam anh nữa!”

~

“Không thể nào!”

Ninh Nam dứt khoát từ chối, không hề suy nghĩ chút nào mà nói ra đáp án.

Ở tận sâu trong tim anh, sự chiếm hữu đối với Noãn Noãn lớn đến nỗi ngay đến bản thân anh ta cũng không thể khống chế được.

Muốn đem cô tặng cho một người đàn ông khác, thật đúng là trận long trời lở đất.

“Sao? Không nỡ a! Xem ra cô ta trong tim anh quan trọng thật! Ninh thiếu, không ngờ đến là anh cũng có điểm yếu.”

Từng câu từng chữ của Lam Mặc, giọng điệu có chút hưng phấn, muốn nắm được điểm yếu của Ninh Nam, thật là không dễ dàng gì.

“Anh muốn thế nào! Nếu anh muốn nhằm vào tôi, thả cô ấy ra!”

“Thả cô ta? Tiếc là tôi lại động tâm với cô ta rồi, đồ vật của Ninh Nam anh, tôi đều thích!”

Ninh Nam đã nghe hiểu được ý tứ của anh ta, anh ta là không cam tâm phải đứng dưới anh.

Đây chính là vấn đề về tính cách, anh trước giờ chưa bao giờ nghĩ rằng mình lợi hại hơn ai, chỉ là tác phong làm việc, đúng thực là làm người khác không thoải mái.

Lam Mặc nhằm vào là anh, bởi vì anh mà ngược lại lại đi chú ý đến Noãn Noãn, thậm chí còn động tâm với cô ấy nữa, mới biến thành kết cục ngày hôm nay.

Nghĩ đến những điều này, Ninh Nam không đừng được có chút tự ti, để Noãn Noãn phải chịu nỗi nhục nhã thế này, đều là do anh tạo thành.

“Giờ tôi đã đến rồi, anh muốn thế nào!”

Con ngươi Lam Mặc chuyển động, thư thả mở miệng,

“Bình thường không phải anh rất hống hách sao? Tôi muốn anh quỳ xuống trước mặt tôi.”

Ninh Nam ngây ra một lúc, con mắt sâu xa kia không tự giác mà hướng về phía Noãn Noãn, lại không hẹn mà gặp mắt cô.

Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau ngày hôm nay, bên trong đều cất giấu quá nhiều cảm xúc phức tạp.

“Noãn Noãn, em cố nhịn một lúc, anh lập tức sẽ cứu em ra.”

Ninh Nam trong tâm thầm nhủ.

“Quỳ xuống! Có nghe thấy không!”

Lam Mặc nhìn hai người bọn họ mắt giao nhau, đột nhiên không thoải mái mà hét to lên.

“Đừng, Ninh Nam, đừng quỳ trước anh ta.”

Noãn Noãn yếu ớt mở miệng, trong câu nói mang theo cả tiếng khóc.

“Haiz , làn da cô ấy thật đẹp … … “

Lam Mặc nhìn Ninh Nam không có động tĩnh, đột nhiên lại phát ra câu cảm thán kì quái.

Sau đó, trước khi hai người họ kịp có phản ứng, anh ta đột nhiên dùng súng nâng tà váy cô lên, cười cổ quái nói :

“Màu phấn đấy oh.”

“Anh dừng tay!”

Ninh Nam phát nộ, muốn xông qua lập tức, song lại cố nhịn xuống, anh biết, khẩu súng kia nhanh hơn động tác của anh gấp mấy lần, anh không dám mạo hiểm.

“Tôi đã không còn đủ nhẫn nại nữa rồi, anh tốt nhất là mau lên.”

Lam Mặc có chút phiền phức, người đàn ông này dễ dắt mũi quá, cho nên Noãn Noãn chỉ chịu khổ mà thôi.

Từ chiếc bàn bên cạnh lấy ra một con dao, những đồ này đều là do Lam Mặc chuẩn bị để vào trong phòng từ trước.

Con dao rất nhỏ, song lại rất sắc, Lam Mặc cầm lấy nó, thuận theo đùi Noãn Noãn dạo chơi một chút, khiêu khích nhìn Ninh Nam.

Động tác này, quá mức uy hiếp, Lam Mặc thành công mà nhìn sắc lo lắng không che giấu được trong đáy mắt anh.

Khóe miệng hơi cong lên, dùng lực một cái, nơi mà dao cắt qua, thành một đường huyết tươi hồng.

“A … … “

Noãn Noãn cắn chặt môi dưới, cô đang cố hết sức để nhẫn nhịn nỗi đau đớn này, làn da chầm chậm bị tách ra, làm toàn thân cô đều run rẩy.

“Anh dừng tay! Tôi quỳ!”

Ninh Nam không còn có thể nào nhẫn nhịn nhìn bộ dạng thống khổ của Noãn Noãn được nữa, cô đau một phần, tim anh cũng theo đó mà đau một phần.

“Tốt lắm … … “

Lam Mặc đạt được rồi, cười cực kỳ vui vẻ.

Mở ra thứ đồ trước đó đã ném ở nơi chân của Noãn Noãn, đổ ra trước mặt mình.

Một bao lớn toàn miếng thủy tinh vỡ ” pai ” một tiếng bị đổ ra, nhức tai vô cùng.

Những mảnh thủy tinh nhỏ rải đầy trên mặt đất, từng miếng từng miếng sắc nhọn, phát ra ánh lấp lánh.

“Anh, quỳ lên trên này!”

Lam Mặc hất hất cằm ra lệnh, lần đầu tiên cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đã được vươn mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.