Ninh Nam nhìn những mãnh vỡ thuỷ tinh trên nền nhà kia, trong mắt quét qua 1 tia nộ hoả.
Lam Mặc, là đã quyết tâm muốn làm khó anh, muốn anh bị thương.
Một lớp vụn thuỷ tinh dầy như thế, miếng nào cũng sắc bén làm người ta phải rợn tóc gáy, chỉ nhìn thế này thôi, cũng đã biết đc quỳ lên trên đó sẽ
thảm như thế nào, thời gian mà lâu 1 phút, e là đến đầu gối cũng bị phế
mất.
Noãn Noãn khóc gọi tên Ninh Nam, bảo anh đừng quỳ.
Lời cầu xin của cô, sự lo lắng của cô, tiếng khóc không thành tiếng của cô, chỉ làm Lam Mặc càng thêm điên tiết.
Con dao trong tay kia lại dùng lực 1 cái, trực tiếp trên đùi nhỏ của cô, vẽ ra 1 vết thương rất dài.
"A........" Cắn chặt môi mình để chỉ phát ra âm thanh rên rỉ, trên thân sớm đã đau đớn đến nỗi mồ hôi chảy ra như tắm.
Noãn Noãn cố sức nhẫn nhịn, k muốn để Ninh Nam phải lo lắng.
Nơi miệng vết thương kia, từng giọt máu chảy ra, rơi trên nền nhà.
Ninh Nam k thể nhìn tiếp đc nữa, khẩu súng ngắn của Lam Mặc đặt ở trên chiếc bàn cách anh ta chỉ 1 mét, khoảng cách gần như vậy, anh k dám mạo hiểm.
2 đầu gối quỳ xuống, vào giây phút đầu gối tiếp xúc vs mảnh thuỷ tinh
kia, 1 miếng thuỷ tinh nhỏ sắc bén lập tức cứa vào trong da thịt anh, bí mật mà cắt rời da thịt anh ra.
Song đối vs anh mà nói, cái quỳ này, đáng!
Noãn Noãn sợ hãi, ý thức sau đó bèn quay mặt đi, k dám nhìn anh tiếp nữa.
Ninh Nam là nhân vật thế nào, địa vị ở Mộng Thành này xem ra k ai có thể
bằng, nhân vật đứng đầu thế này, con người kiêu ngạo thế này, lại có thể bỏ sự tự tôn xuống, bỏ cả thể diện xuống, chỉ vì để cứu cô.
Nếu
như nói, trước đây anh vì cô mà đỡ đạn, đã làm trái tim cô cảm động, vậy thì khắc này đây, anh vì cô mà quỳ xuống, làm trái tim cô, đã hoàn toàn bị tan chảy.
Đến Lam Mặc cũng bị chấn động đến ngây ra, nhìn
Ninh Nam quỳ như thế này trước mặt anh ta, anh ta lại k hiểu đc cảm xúc
của bản thân hiện là gì nữa, có hưng phấn, còn có ghen ghét.
Cái
người lúc nào cũng cho mình là đúng như anh ta sao có thể bỏ xuống sự
tôn nghiêm chỉ để cứu Noãn Noãn, nếu như đổi lại là mình, e là k nhất
định sẽ làm đc, cho nên đối vs cái quỳ này của Ninh Nam, nhìn trong mắt
của anh ta, sự ghen ghét lại chiếm phần nhiều hơn.
Ghen ghét, là 1 loại cảm xúc đáng sợ, có thể làm người ta mất đi lí trí.
Người huynh đệ nhiều năm như vậy đang quỳ trước mặt anh ta, anh ta lại vẫn
còn chưa thấy đủ, dùng 1 chân đạp lên đầu vai Ninh Nam, làm trọng lực
tập trung lại nơi đầu gối của anh, toàn bộ đều tập trung trên đám mảnh
vụn thuỷ tinh kia.
Mảnh vụn thuỷ tinh rất nhỏ, có lẽ là do Lam Mặc cố ý lựa chọn.
Từng mảnh từng mảnh theo sức nặng mà tăng thêm, có những mảnh đã hoàn toàn đâm vào trong da anh, cắm vào bên trong.
Sự đau đớn âm thầm tê dại, từ đầu gối truyền đến từng dây thần kinh, sự
đau đớn này k nắm bắt đc, song lại tồn tại 1 cách sâu sắc.
"Đừng
làm thế vs anh ấy...... Ninh Nam, anh đứng lên đi......" Noãn Noãn trên
cây thập tự giá kia giãy giụa, kêu gào, rung chuyển làm cây thập tự giá
lắc lư, nhưng chẳng thể ngăn đc bọn họ.
Cô khóc đến xé gan xé phổi, sự đau đớn trong tim này, làm Lam Mặc hoàn toàn mất đi nhân tính.
Lực dưới chân kia ngày càng mạnh thêm, trong phòng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương vai Ninh Nam đang vỡ ra.
Song anh lại vẫn thẳng người như vậy, sống lưng k hề nghiêng đi 1 chút nào,
chỉ là âm thầm chịu đựng, đợi Lam Mặc phát tiết xong.
Tiếng khóc
của Noãn Noãn, là nỗi đau đớn nhất lúc này của anh... anh k có sức lực
để suy nghĩ Lam Mặc có bao nhiêu tàn khốc, chỉ hi vọng màn hành hạ này
mau kết thúc, như vậy, Noãn Noãn sẽ k phải khóc nữa.
Lớp vụn thuỷ tinh dưới đầu gối kia đã bị nhuốm đỏ, miệng vết thương của Ninh Nam
đang dùng tốc độ nhanh nhất mà rách ra, từ 1 điểm thành 1 mảng, máu rơi
xuống k ngừng, nhuộm 1 vùng máu đỏ, màu sắc nhức mắt.
"Ninh Nam,
anh đứng lên đi......" Giọng nói của Noãn Noãn dần dần nhỏ lại, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi, trong dạ dày từng đợt đau đớn vô cùng, toàn thân
trên dưới từ trong ra ngoài đều cực kì khó chịu, cả người dường như ngất đi.