Không thể không thừa nhận, Noãn Noãn làm cho anh ta đối với người đàn ông này có cảm giác khủng hoảng rất lớn.
Ninh Nam lãnh đạm nhìn anh ta một cái, không đáp lại lời anh ta, chỉ bước
đến bên ban công phòng bệnh, nhìn ánh dương bên ngoài, quay đầu lại chỉ
chỉ hai chiếc ghế, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Hàn Dật Thìn cũng không khách khí, bước qua ngồi xuống.
Hai người bị thương, cùng mặc bộ quần áo bệnh nhân như nhau, đều là vì một cô gái mà bị thương.
Có điều không giống là, Hàn Dật Thìn bị thương là do Noãn Noãn chủ động
tấn công, còn mang theo hận ý. Mà Ninh Nam bị thương là do bị động, mang theo cảm kích cùng cảm động.
Cho nên nhìn từ lý luận thấy được, Ninh Nam trong tim Noãn Noãn đương nhiên đã chiếm thế thượng phong.
Ánh mặt trời chiếu trên người hai bọn họ, Ninh Nam ánh mắt hơi nheo lại,
trên mặt mang theo vẻ lười biếng song còn có nụ cười nhạt thoải mái, một bộ dạng nhàn nhã như thể không hề có người nào bên cạnh.
Hàn Dật Thìn cũng không vội vã, đón lấy ánh nắng, từ túi áo lấy ra một bao thuốc lá, động tác gọn nhẹ.
“Vết sẹo trên lòng bàn tay cô ấy là do anh làm?”
Ninh Nam mở lời trước, vẫn là giọng điệu lười biếng như thế, âm thanh nhẹ
nhàng như gió, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào điếu thuốc trên ngón tay
anh ta.
Hàn Dật Thìn hít sâu một hơi, đôi mắt sắc như chim ưng
nhìn Ninh Nam, khói thuốc làm mờ tầm nhìn của anh ta, làm anh ta không
nhìn rõ được tình cảm trong mắt Ninh Nam.
“Anh đau lòng sao?”
Hàn Dật Thìn cố ý hỏi, âm thanh thấp trầm lạnh lẽo, lại như đang cảm thán.
Nghĩ lại sự ngoan cố lúc đầu của Noãn Noãn, cùng với nụ hôn sâu lúc tạo ra
vết sẹo đó, khóe miệng không đừng được lại nhếch lên một nụ cười, nụ
cười hồi tưởng.
Ninh Nam không nói gì, con ngươi đen thẳm kia mang theo tia màu xanh, như đang suy nghĩ.
Anh đột nhiên thấy hân hoan, Noãn Noãn hiện tại là ở bên cạnh anh, ít nhất
trên cơ thể cô ấy đã lưu lại dấu ấn có chữ “Ninh” kia, ít nhất dấu ấn đó so với vết sẹo trên lòng bàn tay kia sâu sắc mà chứa đựng hàm ý hơn
nhiều.
“Phát súng này của anh cũng chuẩn thật, vừa hay bắn vào vị trí trên vai, không hề tổn thương đến bất cứ động mạch nào.”
Hàn Dật Thìn lạnh lùng mở miệng, lời nói mang theo dụng ý khác.
Ninh Nam nghiêng mặt nhìn anh ta, khóe miệng nhếch lên như cười mà không cười,
“Một nhát dao này của anh cũng thật không chuẩn, rõ ràng đã cắm vào trong tim, thế mà lại không chết.”
Lời nói của anh như đang giễu cợt, song ý nghĩa rõ ràng là, anh đang tiếc nuối, anh ta vậy mà lại không bị Noãn Noãn giết chết.
Hàn Dật Thìn khinh thị hừ một tiếng, đột nhiên cười lớn chế nhạo:
“Anh với Lạc Phong thật đúng là phối hợp thiên y vô phong ( phối hợp hoàn
hảo) thật, dùng khổ nhục kế, xem ra, cô ta đã bị anh làm cảm động rồi.”
Ninh Nam sắc mặt hơi biến, có một khắc bất ngờ, hàn quang trong mắt phát sáng, nhìn thẳng vào Hàn Dật Thìn,
“Không hiểu anh đang nói gì!”
“Không hiểu sao?”
Hàn Dật Thìn hơi hơi nhướn mày, một bộ dạng rất tự tin.