Hàn Dật Thìn hơi hơi nhướn mày, một bộ dạng rất tự tin. ~
“Ninh thiếu mà tôi quen biết từ lúc nào đã biến thành rùa rụt cổ thế, dám làm không dám nhận sao, dựa vào tài bắn súng của Lạc Phong, hắn ta muốn anh chết, liệu anh còn có cơ hội sống không?”
Anh ta nói cực kỳ khiêu khích, ánh mắt dán trên mặt Ninh Nam, xem xét phản ứng của anh.
Ninh Nam trong tim thầm than, khóe miệng khẽ động, trên mặt vẫn là ý cười lười biếng.
Lúc này, anh đối với Hàn Dật Thìn có mấy phần ngưỡng mộ, anh ta đúng thực là một kẻ suy nghĩ cẩn thận.
Hàn Dật Thìn thấy anh không phủ nhận, trong tâm đã có kết luận, khóe miệng cong cong lên thành độ cong đầy ý vị.
“Tôi đúng là đã coi nhẹ anh rồi, lại có thể theo sát bọn tôi đến Yêu Kiều, mà trên đường đi tôi đã rất cẩn thận.”
Anh ta nói có chút tự ti, cũng thầm ngưỡng mộ năng lực nhìn thấu suốt của
Ninh Nam , lại không biết
rằng, Ninh Nam đã đem máy định vị cùng nghe trộm cài đặt trên chiếc vòng cổ của Noãn Noãn rồi.
Ninh Nam ngước nhìn bầu trời, không lập tức đáp lời, chỉ là ngước lên một lúc.
Ánh nắng tràn đầy trên mặt anh, làn da trên mặt bởi vì trắng bệch mà lại
như tuyết trắng phủ thêm u quang. Lông mày anh rất đẹp, hơi hơi nhếch
lên, câu dẫn hồn người.
Khác biệt với sự mị lãnh( mê hoặc lạnh
lẽo) của Hàn Dật Thìn, Ninh Nam lúc nào cũng là một bộ dạng lười biếng
thoải mái cười, âm thanh ôn hòa, càng là ôn nhu, lại càng ẩn giấu nguy
hiểm to lớn.
“Tôi cũng xem nhẹ anh rồi, rõ ràng mang người theo,
đến cửa cuối cùng, lại không gọi bọn họ ra, muốn dùng khổ nhục kế, anh
động tâm với cô ấy rồi sao?”
Anh thu lại tầm mắt, nhìn Hàn Dật Thìn, mang theo sự cố ý dễ dàng nhận thấy.
“Thật đáng tiếc, lại bị anh cướp trước một bước mất.”
Hàn Dật Thìn không tỏ rõ ý kiến, giọng điệu lại như khá là tiếc nuối.
Trước mặt Ninh Nam, anh ta không hề muốn giấu diếm làm gì ý muốn sở hữu đối với Noãn Noãn.
Đối lập lại, anh lại càng muốn anh ta biết được, anh là muốn tranh giành cô gái này với anh ta.
Ninh Nam không hề nghĩ tới anh ta lại công nhận một cách nhanh chóng như
thế, đối mặt với sự thẳng thắn của anh ta, anh lại có chút ghen tị, ghen tị đến làm cho anh thấy khó chịu.
Ninh Nam đứng dậy, miễn cưỡng cười một cái, ý bảo cần nói cũng đã nói rồi, anh ta có thể đi rồi.
Hàn Dật Thìn lại không hề vội vàng, tiếp tục nói:
“Anh nói xem nếu cô ấy biết được, anh chính là hung thủ hại chết cha cô ấy, anh đoán xem cô ấy có còn bị anh làm cảm động không”
Lời nói của anh ta, đã thành công ngăn lại bước chân của Ninh Nam.
Ninh Nam lại ngồi xuống, thái độ đối với Hàn Dật Thìn đã đạt tới mức phòng vệ cao nhất.
“Việc không có chứng cứ, tốt nhất là không nên nói bừa.”
Ninh Nam cười càng lúc càng thâm ý, con ngươi màu đen đã mang theo sát ý, đối thủ trước mắt đã biết quá nhiều rồi.