Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 56: Chương 56: Nhân vật chính hoàn hảo nhất




Dịch: Niệm Di

“Diễn viên cần sử dụng thể hình à?”

Nghe đến một thuật ngữ mới, hiện tại Lệ Tuyết càng ngày càng tò mò về Hàn Phi.

Rõ ràng, hắn ước mơ trở thành một diễn viên hài, nhưng vì tham gia một bộ phim kinh dị mang yếu tố hồi hộp, gây cấn mà điều tra ra được manh mối của một vụ giết người hàng loạt.

Nhìn vẻ ngoài nhã nhặn là thế, thậm chí hơi nhu nhược nữa, nhưng Hàn Phi lại có thể chất và tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ, như thể hắn đã tự mình trải qua những thử thách từ địa ngục vậy.

Công tác tại tổ trinh sát hình sự, Lệ Tuyết đã gặp đủ loại người kỳ quặc, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người như Hàn Phi.

“Cậu đừng tùy tiện sử dụng những gì mà tôi dạy cho, càng không được dùng mấy ngón đòn này để đánh vào chỗ hiểm của người khác. Khi gặp nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên của cậu vẫn là gọi cảnh sát nhé.” Thấy Hàn Phi vẫn đang chăm chỉ luyện tập và có xu hướng áp dụng vào thực tế, Lệ Tuyết nhanh chóng nhắc nhở.

“Vâng.”

“Cậu cũng không cần quá căng thẳng. Cảnh sát đã tăng cường lực lượng xung quanh đây rồi.” Quan sát Hàn Phi nghiêm túc thực hành đi, thực hành lại các ngón đòn, Lệ Tuyết không muốn quấy rầy hắn nữa: “Giờ tôi về trước. Khi nào vụ án có tiến triển mới, tôi sẽ ưu tiên nhắn tin cho cậu.”

“Ok chị.” Hàn Phi vẫn đang luyện tập. Hắn quyết tâm luyện tập những kỹ năng này thành bản năng cơ thể. Vì chỉ bằng cách này, hắn mới có thể sống sót tốt hơn trong thế giới âm phủ đầy hiểm nguy kia.

Đến buổi trưa, Hàn Phi tiện tay nấu tạm đồ ăn ở nhà. Hiện tại, dù là đang ăn cơm, hắn vẫn đặt một quyển sách bên cạnh.

Hắn dành toàn bộ thời gian mà mình từng dùng để lướt xem cái đoạn clip ngắn trên mạng và chơi mấy trò game bình thường để học các kiến thức về trinh sát hình sự, phản trinh sát và phản theo dõi. Để sống sót, hắn biến thành một học sinh vô cùng chăm chỉ.

Rung động trong đại dương tri thức, Hàn Phi ôm một cảm giác thỏa mãn mà bản thân chưa từng trải nghiệm qua trước đây. Loại hạnh phúc này khác hẳn với sự phấn khích nhất thời, nó mang tính chất dài hạn và có mục tiêu rõ ràng.

“Bạn phải nỗ lực trong lặng lẽ, sau đó sẽ làm tất cả những ai muốn giết bạn phải bàng hoàng knih ngạc.”

Sau 3:00 chiều, Hàn Phi nhận được điện thoại của Khương Nghĩa; bên kia muốn thương lượng với Hàn Phi.

Thực lòng mà nói, nếu một đạo diễn có thể đối xử với một diễn viên ở tuyến 18 như thế này là đã đánh giá hắn rất cao rồi.

Khoảng 4:00 chiều, Hàn Phi vội vàng chạy đến địa điểm quay chụp [Hoa Tội Ác] ở phố Bắc. Gia đình nạn nhân vẫn tập trung bên ngoài khu chung cư, nhưng lúc này chẳng có ai gây rối hoặc kích động gì cả. Họ chỉ giương cao biểu ngữ, phản đối trong trật tự; xung quanh còn có người dùng camera quay lại hình ảnh này.

“Ông ơi, bên công quyền đã tái khởi động quá trình điều tra vụ Chặt thây - ghép xác rồi. Chẳng bao lâu nữa là có kết quả thôi. Ông lớn tuổi rồi, cứ đứng mãi thế này thì làm sao chịu nỗi?” Được Ngụy Hữu Phúc quan tâm trong trò chơi, Hàn Phi quả thật cũng muốn quan tâm lại bố của anh ấy ở thế giới thực.

Hai người đàn ông này thực sự có tính cách y hệt nhau, đều là những người tốt bụng và rất kiên trì.

“Ông biết tâm tư của cháu, nhưng đây là điều duy nhất mà ông có thể làm cho thằng con nha ông.” Ông lão đưa tay nắm lấy vai Hàn Phi. Giương đôi mắt có phần mông lung vì ẩn chứa những dòng cảm xúc phức tạp, ông chỉ thở dài: “Cảm ơn cháu, ông thực sự thích cháu diễn vai của Hữu Phúc.”

Hàn Phi đã dùng lưng che chắn cho gia đình nạn nhân không trúng phải một chiếc xô sắt đựng đầy máu nhân tạo. Cũng vì lẽ đó, đa số các người nhà nạn nhân cũng coi hắn như con cháu ruột thịt trong gia đình.

“Rồi đây, chắc chắn hung thủ sẽ bị đưa ra trước công lý. Cháu hứa với ông mà.” Hàn Phi chỉ là một diễn viên mà thôi. Từ góc độ của xã hội, hắn không liên quan gì đến vụ án cả. Thế nhưng mà, chẳng hiểu vì sao bên quyến thuộc của các nạn nhân lại cảm thấy những lời khẳng định hùng hồn của hắn có vẻ vô cùng đáng tin.

Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Hàn Phi cũng khá dịu dàng, tựa như mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy bản thân các nạn nhân ngày ấy thông qua hình dáng của Hàn Phi vậy.

Vào trường quay, người trợ lý dẫn Hàn Phi đi lên một căn phòng trên tầng 2.

Ngay khi mở cửa, chợt có khói mù dày đặc tỏa ra.

Khương Nghĩa đang ngồi với một số người ở độ tuổi trung niên khác; đồng thời, hắn trông thấy một vài bộ kịch bản được bày sẵn trên bàn.

“Nhóc Hàn, biên kịch và tôi đã sửa lại kịch bản một lần nữa trong đêm qua. Chú em có mối quan hệ tốt với gia đình các nạn nhân hơn bọn anh. Anh định nhờ chú thuyết phục họ về một số phân đoạn từng gây ra tranh cãi, được không nào?”

Gạt tàn chứa đầy tàn thuốc, hai nhà biên kịch trong trạng thái đầu bù tóc rối đang ngồi trầm ngâm tại đó. Cứ thay đi thay lại nội dung thế này, quả thật là một chuyện cực kỳ phiền phức.

“Nhờ em đi thuyết phục à?”

“Đây là sự tôn trọng lớn nhất của anh đối với gia đình các nạn nhân. Nếu họ vẫn không đồng ý, anh cũng không còn cách nào khác ngoại trừ việc cắm mặt mà quay liều thôi”. Khương Nghĩa cũng có những khó khăn của riêng mình: “Tuy anh là đạo diễn, nhưng anh không phải là người duy nhất có khả năng quyết định về bộ phim này.”

Cầm tập kịch bản trên bàn lên, Hàn Phi bắt đầu đọc. Phần mở đầu rất tuyệt vời; quá trình điều tra cơ bản cũng phù hợp với thực tế. Tuy nhiên, nội dung càng đi càng xa, diễn biến càng lúc càng vô lý.

“Gia đình của những nạn nhân kia sẽ không đồng ý với kịch bản này đâu, và em cũng không thể dùng kịch bản này để đi thuyết phục họ.” Hàn Phi ném kịch bản trong tay xuống bàn: “Độ phức tạp của vụ Chặt thây - ghép xác vượt xa sức tưởng tượng của các anh đấy. Tốt hơn hết, các anh nên đi nghiên cứu kỹ lại về vụ án ấy xem sao?”

“Sao em biết bọn anh chưa đọc? Đừng có phán như thánh vậy.” Một tay biên kịch già dặn châm tắt điếu thuốc trên tay: “Đạo diễn Khương, tôi đã sửa lại kịch bản rất nhiều lần rồi, vậy là đã hết lòng hết sức cho bộ phim này rồi đấy. Hợp đồng của chúng ta không hề có điều khoản yêu cầu cần phải có sự đồng ý của người thân gia đình các nạn nhân mà.”

“Đúng rồi đó, anh cứ quay theo kịch bản này là ổn mà. Chúng ta làm phim để chi? Phá án ư? Mở rộng tầm ảnh hưởng à? Đừng có ngây ngô như thế! Kiếm tiền trước đã.” Một tay biên kịch khác cũng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Đạo diễn Khương, hai anh biên kịch, em cũng biết hai người đã phải vắt hết óc suy nghĩ để sửa đổi kịch bản. Em cũng biết hai người đã nhượng bộ rất lớn mà. Nếu đổi sang đoàn phim khác, e rằng sẽ chẳng ai quan tâm đến góc nhìn của người nhà nạn nhân như chúng ta đâu. Em công nhận, các anh làm việc vô cùng có tâm rồi.” Nói đến đây, Hàn Phi mở cửa sổ để gió thổi tan làn khói thuốc dày đặc trong phòng: “Nhưng sao các anh không đợi thêm ít lâu nữa? Em đảm bảo, màn kịch này sẽ sớm có một kết thúc thật sự thôi.”

“Tại sao chúng ta lại phải chờ đợi cái kết thực sự ấy? Liệu khán giả có thích màn kết thực sự ấy không? Cậu có biết [thị trường] là gì không? Cậu có biết thị phần và khán giả của bộ phim này là ở đâu và là ai hay không?” Tay biên kịch đầu hói kia cầm áo khoát của mình lên, đi về phía cửa phòng. Lúc bước ra ngoài, gã tiện tay định đẩy Hàn Phi sang một bên.

“Em không biết thị trường là gì, nhưng em biết có nợ phải trả, giết người thì đền mạng.” Đứng ở cửa phòng, Hàn Phi quét mắt một ánh mắt chứa đầy sự uy hiếp vào phần cổ của tay biên kịch vừa rồi.

Ánh mắt chợt hiện ra vẻ lạnh băng trong khoảnh khắc ấy khiến bàn tay đang giơ lên ​​của nhà biên kịch kia dừng lại giữa khoảng không; gã không dám thực hiện hành động đẩy cuối cùng. Rốt cuộc, gã đành lúng túng giả vờ phủi nhẹ lên vai mình.

“Đạo diễn Khương, nếu anh cho rằng phim ảnh vẻn vẹn chỉ là một công cụ kiếm tiền thì anh muốn sao cũng được, nhưng em sẽ không tham gia vào một bộ phim như vậy.” Hàn Phi nói thẳng: “Mặc dù nhiều người cho rằng em chỉ là một diễn viên dỏm nhưng cố tình chơi trội, nhưng em vẫn tự tin mình là một diễn viên. Em luôn luôn tâm niệm mình nhất định phải diễn một bộ phim mà không để xảy ra bất cứ sai lầm gì.”

Nói xong, Hàn Phi lập tức rời khỏi căn phòng. Nhìn bóng lưng của Hàn Phi đi xa dần, Khương Nghĩa bèn lấy điện thoại di động của mình ra.

Anh ta liếc qua liếc lại liên tục giữa số điện thoại của vị giám đốc sản xuất phim và nam diễn viên chính A Thành trong một thời gian dài. Cuối cùng, Khương Nghĩa không hề gọi điện yêu cầu tên Thành quay lại để diễn tiếp theo kịch bản ban đầu. Thay vào đó, anh ta gọi ngay cho vị giám đốc sản xuất.

“Chị Long, chị cho em thêm vài ngày được không?”

“Yêu cầu thêm thời gian à? Tôi đã cho anh bao nhiêu lâu rồi? Hiện tại, diễn viên chính đình công, trong khi gia đình các nạn nhân lại gây rối, còn trên internet thì liên tục đăng tải mấy thông tin tiêu cực, bóc phốt. Anh biết đấy, tôi cũng đang trong tình trạng khó khăn đây này!”

“3 ngày, chị cho tôi thêm 3 ngày nữa thôi! Tôi đã tìm được ứng cử viên mới cho vai chính bộ này rồi. Dù là tính cách hay trình độ diễn xuất, cậu ta đều vượt qua tên Thành rất nhiều. Không những thế, điều quan trọng nhất là cậu ấy thực sự có một phong cách vô cùng thích hợp cho thể loại điều tra vụ án hình sự! Rõ rành rành, cậu ấy chính là nhân vật chính hoàn hảo nhất trong mọi yêu cầu của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.