Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 55: Chương 55: Diễn viên hài học cách đánh đấm ư? Cũng thường thôi mà!




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

***

“Giữa vụ án chặt thây ghép xác và vụ án giấu xác trong tủ lạnh có một mối liên hệ nào đó, công an cũng đã bắt đầu điều tra theo phương hướng này. Ba anh em nhà họ Mạnh đều ở trong phạm vi điều tra; nhưng so với Mạnh Trường An, Mạnh Trường Hỉ mới là người tình nghi có khả năng gây án cao hơn.”

Vuốt xem smartphone của mình, Lệ Tuyết tìm được một vài tin tức mà công an đã tra ra.

Nhìn thông tin chi tiết mà Lệ Tuyết cung cấp, Hàn Phi cảm thấy mình hoàn toàn đánh giá thấp năng lực của công an. Với sự phát triển không ngừng của khoa học kỹ thuật, dưới sự trợ giúp của công nghệ cao, toàn bộ xã hội đều bị đan xen thành một thể liên hợp cực kỳ phức tạp.

Tất cả mọi người, chỉ cần bạn sử dụng khoa học kỹ thuật hiện đại, mọi dấu vết mà bạn lưu lại trên Internet đều có thể bị truy ra.

Mà những dấu vết này sẽ được AI thu thập và tổng hợp, thành lập thành mô hình tính cách độc đáo đặc biệt.

Lúc này, thứ mà Lệ Tuyết cho Hàn Phi xem chính là mô hình nhân cách của Mạnh Trường Hỉ và Mạnh Trường An. Theo phán đoán của hệ thống, tổng thể thì Mạnh Trường An vẫn tính là một người tốt nhưng Mạnh Trường Hỉ lại có khuynh hướng có phản xã hội nghiêm trọng.

“Tại sao lại như vậy?” Hàn Phi hơi nghi hoặc, vì phán đoán của hệ thống có chút khác với thông tin do Mạnh Thi cung cấp.

“Phán đoán của hệ thống không nhất định chính xác 100%, chỉ để cung cấp thông tin tham khảo mà thôi. Thực ra trước khi lục soát khu rừng phong hộ sinh thái Tân Hỗ, một tổ công an khác cũng đã âm thầm để mắt tới anh em nhà họ Mạnh rồi.” Năng lực của công an Tân Hỗ rất mạnh. Bọn họ chỉ cần nắm được một manh mối, các bộ môn tương quan sẽ hoạt động như những cỗ máy tinh vi.

“Hầu hết các thông tin về người con cả Mạnh Trường Thọ và người con út Mạnh Trường An đều có thể tra được. Chỉ có điều, người con thứ Mạnh Trường Hỉ lại mất tích không lâu sau khi xảy ra vụ án chặt thây - ghép xác. Kể từ đó, ông ta chưa từng sử dụng thông tin liên quan đến thân phận của mình. Chuyện này rất lạ, cứ như ông ta đang tránh né vật gì đó vậy.” Lệ Tuyết nhìn mô hình nhân cách của Mạnh Trường Hỉ: “Người này từ nhỏ đã có tính cách lầm lì, bởi vì vết bớt trên mặt nên khá tự ti và hướng nội, cũng vì đó mới thường bị nắt nạt. Sau khi trưởng thành, trong lúc làm việc ông ta từng nhiều lần bị khách phàn nàn. Ngoại trừ vợ và anh em ra, không ai ở quanh ông ta cảm thấy ổng bình thường.”

“Nhưng chỉ dựa vào những chuyện này, cũng không thể nói ông ta có khuynh hướng phản xã hội chứ?” Hàn Phi từng trò chuyện cùng Mạnh Thi. Là mẹ của Mạnh Trường Hỉ, Mạnh Thi mới là người có quyền lên tiếng nhất.

“Khi Mạnh Trường Hỉ mất tích từ nhiều năm trước, công an đã từng tiến hành điều tra ông ta. Lúc đó, chính vợ của ông ta báo án. Bà ta nói Mạnh Trường Hỉ có cảm xúc rất không ổn định trước khi ông ấy mất tích. Ông ta luôn cảm thấy có người sẽ giết mình. Công an còn tìm thấy ở dưới gầm giường trong phòng ngủ của Mạnh Trường Hỉ có rất nhiều bản ghi chép về vụ án giấu xác trong tủ lạnh cùng với tiêu bản về côn trùng và các động vật nhỏ. Dường như kẻ đó luôn che giấu con người thật của mình.”

“Mấy cô có từng nghĩ đến tình huống khác hay không? Liệu mấy thứ trong nhà của Mạnh Trường Hỉ là do người khác muốn giá họa cho ông ta, cũng có thể lắm chứ?” Hàn Phi đưa ra cách nhìn khác: “Việc Mạnh Trường Hỉ mất tích không phải để trốn tránh sự điều tra của cảnh sát. Giả sử ông ta không nói láo, rất có thể là thực sự có người muốn giết ông ta thì sao? Người muốn giết ông ta mới chính là hung thủ thực sự!”

Trên thế giới này, người hiểu rõ Mạnh Trường Hỉ nhất chẳng phải là người vợ mới kết hôn không bao lâu, cũng không phải hai người anh em không có quan hệ máu mủ ở bên cạnh của ông ta, mà là nạn nhân Mạnh Thi.

Từ những lời của Mạnh Thi, Hàn Phi đã biết được một tin tức quan trọng nhất: Tuy Mạnh Trường Hỉ có khiếm khuyết trong tính cách nhưng chắc chắn ông ta hiền lành hơn nhiều Mạnh Trường An.

Ngược lại, tâm lý của Mạnh Trường An rất méo mó; từ nhỏ, chỉ cần bị Mạnh Thi mắng, ông ta sẽ hành hạ côn trùng, giun dế đến chết để xả giận.

Nhưng sau cái chết của Mạnh Thi, tất cả đều bị che giấu đi. Mạnh Trường An biến thành một người tốt, Mạnh Trường Hỉ lại bị dán nhãn không bình thường.

“Phán đoán của hệ thống chưa chắc đã chính xác, có lẽ có người cố ý muốn tạo ra một nhân cách giả, để đánh lừa hệ thống thông tin công dân.” Hàn Phi cũng không hiểu quá rõ về công nghệ. Chẳng qua là, hắn cảm thấy nhân tính càng phức tạp và nguy hiểm hơn máy móc rất nhiều: “Giả dụ trong 10 năm nay, Mạnh Trường An vẫn cố tình tung tin giả trên internet, đeo mặt nạ để sống, liệu có thể lừa được hệ thống thông tin công dân hay không?”

“Hình như cậu đặc biệt để ý đến Mạnh Trường An?” Lệ Tuyết nhìn chằm chằm Hàn Phi một lúc lâu, sau đó mới trả lời câu hỏi của hắn: “Về lý thuyết thì có khả năng này, cho nên tính cách mà mô hình hệ thống thông tin công dân đưa ra phần lớn chỉ dùng để tham khảo.”

“Đúng vậy, sau khi chị trở về nhất định phải chú ý Mạnh Trường An nhiều hơn, người này có vấn đề lớn.” Hàn Phi nói vô cùng chắc chắn. Dù Lệ Tuyết không biết sự tự tin của Hàn Phi lấy từ đâu, nhưng cô ta vẫn quyết định tin tưởng Hàn Phi, bởi vì tất cả những gì mà người diễn viên hài này đã nói trước đó đều đúng sự thật.

Đối với công an, việc tập trung vào một người không phải chỉ đơn giản là điều tra thông tin cá nhân mà thôi. Trên thực tế, đó là một công đoạn bao gồm việc giám sát toàn diện và điều tra chi tiết. Thậm chí, ngay cả thông tin về người đó làm chuyện gì, vào lúc nào, dùng bao nhiêu thời gian... đều có thể tra ra. Đương nhiên, làm vậy cũng cần điều động một lượng lớn nhân lực và tài nguyên.

“OK, lần này chị sẽ về bàn lại với thầy.” Lệ Tuyết đứng dậy định đi, Hàn Phi lại ngăn cô ta lại: “Cậu còn chuyện gì khác sao?”

“Sau khi nghe chị nói nhiều như vậy, giờ em cũng có chút hoảng sợ. Nói không chừng, tên sát nhân điên khùng biến thái kia sẽ tìm đến em, cho nên em muốn nỗ lực tăng cường năng lực tự vệ của mình.” Hàn Phi khéo léo nói ra ý nghĩ của mình: “Chị có thể dạy em một số kỹ năng cận chiến thật sự hay không?”

Hàn Phi muốn học tập những thứ này không chỉ để tự vệ trong thực tế, mà còn có khả năng tự vệ nhất định trong trò chơi.

“Cậu muốn công an dạy cậu đánh cận chiến?” Lệ Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Phi: “Đây vẫn là lần đầu tiên chị nghe được yêu cầu kỳ quái như vậy.”

“Đồng nghiệp của chị đều nói chị đánh rất giỏi, xin chị chỉ dạy.”

“Cũng được.” Lệ Tuyết liếc nhìn thời gian trên smartphone, sau đó mang theo Hàn Phi lên sân thượng: “Chị dạy cho cậu là bởi vì tình cảnh hiện tại của cậu quả thực rất nguy hiểm, việc này cũng không tính là trái với kỷ luật, đúng không?”

Lệ Tuyết nói những lời này càng giống như để thuyết phục chính cô.

“Đương nhiên, chị đang bảo vệ an toàn tính mạng của công dân.”

“Vậy thì đừng lãng phí thời gian, trước khi học cách đánh cận chiến cơ bản, đầu tiên chị sẽ kể cho cậu về 7 khớp chính trong nguyên lý giải phẫu sinh lý của cơ thể người, còn có tất cả vị trí quan trọng trong cơ thể người...”

Lệ Tuyết chỉ nói đơn giản một lần, Hàn Phi lập tức nhớ hết, trí nhớ của hắn cực kỳ kinh người.

“Hầu hết mọi người lúc gặp phải lũ côn đồ thường phòng thủ hơn là tấn công. Mặc dù đây chỉ là phản ứng tâm lý bình thường nhưng sẽ ảnh hưởng đến động tác của cậu. Thế cho nên, đầu tiên cậu phải vượt qua tâm lý của mình, có can đảm tấn công.”

“Chị yên tâm, dựa vào tố chất tâm lý của em hiện giờ, dù thấy bất cứ thằng côn đồ nào thì em cũng sẽ không sợ.”

“Không sợ hãi là nền tảng, thứ hai là phải giữ vững lý trí. Dựa vào tình hình ở hiện trường, đưa ra phán đoán hợp lý nhất...”

Lệ Tuyết bèn dạy Hàn Phi một số kỹ năng vật lộn và cận chiến trên sân thượng. Những đòn thế này khác với các động tác võ thuật đẹp mắt; các động tác hiện tại đều được đúc kết ra từ thực chiến, trông thì bình thường nhưng rất hiệu quả.

Chỉ dạy trong nửa tiếng đồng, Lệ Tuyết đã kinh ngạc trước năng lực học tập và tố chất cơ thể của Hàn Phi: “Cậu từng là diễn viên phim hành động sao? Đây chỉ là dạy cho cậu nền tảng cơ bản, chị cảm thấy một người công an nếu bất ngờ không kịp đề phòng cũng sẽ bị cậu quật ngã.”

“Lợi hại vậy à?” Hàn Phi nhìn hai tay mình, hắn cũng phát hiện sự linh hoạt và tốc độ phản ứng của cơ thể đã được cải thiện đáng kể: “Ngày ngày, em chỉ kiên trì rèn luyện theo yêu cầu của một diễn viên cần sử dụng hình thể thôi mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.