Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
“Mạnh Trường An? Anh muốn nói cho tôi biết ông ta chính là hung thủ sao?” Hàn Phi vốn không có thời gian hỏi thêm vì cơ thể của 7 người bị hại đã hoàn toàn bị xé rách ra. Sau đó, bọn họ chậm rãi hợp thành quái vật khủng khiếp kia.
Không có lý trí, không có hy vọng, không có lòng lương thiện, con quái vật kia chỉ muốn hủy diệt mọi thứ trước mắt.
“Lẽ nào này 7 người bị hại này đêm nào cũng phải trải qua nỗi đau bị phanh thây một lần sao?” Hàn Phi rời khỏi phòng ngủ, liếc nhìn đồng hồ điện tử trên tường. Đã tới 4:00 sáng, đây là thời gian tử vong của nạn nhân số 8: “Bọn họ vẫn luôn phản kháng...”
Quái vật sắp xuất hiện, Hàn Phi yên lặng khép cửa phòng lại.
Giờ căn phòng ma ám đã không còn an toàn; con quái vật đó sẽ tấn công mọi người một cách bừa bãi.
“7 người bị hại đều là từng cá thể đơn độc nhưng lại bị người khác ghép lại với nhau, rốt cuộc mình phải làm sao mới có thể cứu bọn họ?”
Giờ Hàn Phi cũng rất mệt mỏi. hắn đi tới một góc phòng khách, lựa chọn [Thoát Game].
Gỡ mũ trò chơi xuống, Hàn Phi cầm ly nước trên bàn ực mạnh vài hớp.
Hắn ngồi bên giường, đưa mắt nhìn bức tường treo đầy ảnh về vụ án giết người, cuối cùng bèn tập trung vào một bức ảnh nào đó.
“Mạnh Trường An.”
Cơn buồn ngủ và uể oải giống như thủy triều kéo tới; Hàn Phi không chịu nổi nữa, lăn đùng ra ngủ.
...
Hơn 10:00 sáng, Hàn Phi bị chuông smartphone đánh thức. Hắn chộp lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó nhanh ấn nút nghe: “Lệ Tuyết? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chị đang ở trước cửa nhà của cậu, giờ có tiện gặp mặt không?”
“Cửa?” Hàn Phi cúp máy, nhanh chóng rời giường, mặc quần áo, lúc này mới vội vã chạy tới mở cửa: “Có chuyện gì mà chị lại tới nhà em vào lúc sáng sớm? Chị không cần đi làm sao?”
“Giờ chị đang đi làm đây, vào nhà rồi hẵng nói.” Vẻ mặt của Lệ Tuyết rất nghiêm túc, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Đóng cửa phòng, kéo rèm cửa sổ, Lệ Tuyết kéo Hàn Phi ngồi xuống ghế: “Đêm qua Cục công an thành phố đã huy động lực lượng công an, ngay khi trời còn chưa sáng là tiến hành tìm kiếm tại thảm rừng của khu bảo tồn thiên nhiên sinh thái Tân Hỗ. Sau một giờ tìm kiếm, bọn họ đã tìm được một căn nhà bằng gỗ màu đen.”
“Tìm ra dễ vậy sao?”
“Họ đã kiểm tra cả trong lẫn ngoài ngôi nhà gỗ một lượt, thậm chí ngay cả đất đai chung quanh cũng trực tiếp đào lên để tiến hành kiểm tra đo đạc nhưng chẳng phát hiện ra xác chết hay bất cứ dấu vết hoạt động nào liên quan đến con người.”
“Không thể nào!”
“Cậu đừng gấp.” Lệ Tuyết ra hiệu Hàn Phi tiếp tục nghe: “Dường như ngôi nhà màu đen này cố ý dùng để quấy nhiễu sự phán đoán của công an vậy. Dưới sự kiên trì của thầy chị, cảnh sát đã mở rộng phạm vi tìm kiếm. Tốn thêm 4 tiếng, một đồng chí trong đội đã vô cùng may mắn ngã trúng một hố đất trũng nhỏ, sau đó công an lại tìm thấy một căn nhà gỗ đen khác cạnh hố đất trũng trong rừng phòng hộ sinh thái.”
“Mình nhớ ra rồi, Ngụy Hữu Phúc cũng phải vào rừng sinh thái Tân Hỗ hai lần. Lần đầu tiên, anh ta mang tay không mà về; lần thứ hai, anh Hữu Phúc mới tìm được mảnh vụn quần áo của đứa bé kia.” Thấy sắc mặt của Lệ Tuyết không tốt cho lắm, Hàn Phi bèn nhỏ giọng hỏi: “Các chị có tìm thấy thứ gì trong ngôi nhà đó không?”
“Trong ngôi nhà màu đen không có phương tiện truyền tin hiện đại nào, vô cùng nguyên thủy. Ngôi nhà không lớn, chia làm hai tầng gồm tầng trệt và tầng hầm. Tầng trệt rất bình thường, giống như một căn nhà nhỏ do nhân viên kiểm lâm xây nên, nhưng sau khi đi xuống dưới lòng đất sẽ phát hiện đó là cả một thế giới khác.” Sắc mặt của Lệ Tuyết càng lúc càng tệ: “Trong tầng hầm chất đống đồ dùng hàng ngày và quần áo trẻ em, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ. Nhưng tại nơi ấy, công an tìm ra một căn phòng được đào riêng biệt và hung thủ đặt tên cho căn phòng kia là [Phòng Địa Đàng].”
Vườn Địa Đàng chính là thiên đàng, truyền thuyết từng nói đó là cõi yên vui do thượng đế tạo ra. Nơi ấy có cây cối hoa cỏ xinh đẹp, cũng có nhiều loại chim bay cá nhảy, nơi con người sống vô lo vô nghĩ, hưởng thụ một cuộc đời hài hoà và hạnh phúc.
“Trong căn phòng kia chứa thứ gì?” Hàn Phi có linh tính không tốt.
“Kể cả công an hình sự kinh nghiệm dày dặn tiến vào căn phòng kia cũng không thể chịu nổi, liên tục nôn mửa.”
Lệ Tuyết lấy ra smartphone của mình ra, mở cho Hàn Phi xem mấy tấm hình: “Căn phòng hoàn toàn bị nhuộm bởi máu đỏ và những ký hiệu kỳ lạ. Dưới lớp đất trong phòng, đội điều tra đã moi ra rất nhiều thi thể của trẻ em. Thi thể có thời gian tử vong sớm nhất qua giám định của pháp y là cách đây 20 năm trước.”
“Có thể tra ra thân phận của những đứa trẻ kia sao?”
“Tất cả đều là trẻ sơ sinh và trẻ mồ côi bị vất bỏ, phần lớn là bị thất lạc hết cả các thông tin cá nhân liên quan. Tuy nhiên, họ đã tìm ra được danh tính của thi thể chết sớm nhất.” Lệ Tuyết vuốt smartphone, mở một tấm hình khác: “Hạ Vũ Hòe, đã từng hiến thận của mình vào năm 6 tuổi. Bố của cậu bé chính là viện trưởng viện mồ côi tư nhân Phố Bắc Tân Hỗ -- Hạ Thủ Nghiệp.”
“Chờ chút, em có hơi rối. Chẳng lẽ viện trưởng viện mồ côi thu nhận người vô gia cư kia chính là Hạ Thủ Nghiệp? Và thi thể của con trai ông ta cũng nằm trong căn nhà màu đen?” Hàn Phi hỏi về nghi hoặc trong lòng mình.
“Sau khi điều tra sâu hơn, bọn chị mới phát hiện viện trưởng viện mồ côi Phố Bắc - Hạ Thủ Nghiệp có tình nghi gây án rất lớn; ngôi nhà màu đen trong trong rừng sinh thái có liên quan với ông ta. Lúc trước, việc con của ông ta quyên tặng thận cũng không hoàn toàn xuất phát từ tự nguyện, mà là lén lút tiến hành một loại giao dịch nào đó. Khoản tiền đầu tiên mà Hạ Thủ Nghiệp kiếm được chính là đổi bằng thận của con mình.”
“Vậy... Ông ta chính là một kẻ đốn mạt!”
“Nhưng Hạ Thủ Nghiệp rất giỏi trong việc sống giả tạo. Gần như tất cả những người từng gặp ông ta đều cảm thấy ông ta là một người tốt. Sau khi con của Hạ Thủ Nghiệp qua đời vì bệnh, ông ta còn tự bỏ tiền tu sửa viện mồ côi Phố Bắc lần thứ hai để tưởng nhớ con của mình.”
“Đúng là một lý do chính đáng.” Hàn Phi rất căm phẫn: “Người này giờ đang ở đâu? Các chị bắt được ông ta chưa?”
Lệ Tuyết lắc đầu: “Hạ Thủ Nghiệp đúng là có tình nghi gây án rất lớn, thế nhưng vào lúc Ngụy Hữu Phúc, A Mỹ và Cốc Diệp tử vong thì ông ta có chứng cứ xác thực không có mặt ở hiện trường. Mặt khác, Hạ Thủ Nghiệp đã chết trong một vụ tai nạn xe, ở thời điểm mấy năm sau khi diễn ra vụ án Chặt thây - ghép xác.”
“Chết rồi à?”
“Đúng vậy, Giang Tương và Hạ Thủ Nghiệp, 2 kẻ có liên quan trực tiếp nhất đến vụ án đều chết hết, hình như còn có kẻ ở phía sau đang điều khiển vụ án chặt thây - ghép xác này.” Lệ Tuyết cau mày nhìn Hàn Phi, khẽ an ủi một câu: “Tuy vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng đã có đột phá quan trọng. Giờ bọn chị cho rằng hung thủ không chỉ là một người, trong vụ án này thậm chí xuất hiện tình huống 'hỗ trợ' giết người nữa.”
“Hỗ trợ giết người?”
“Hạ Thủ Nghiệp có dính líu rất lớn đến cái chết của Tiêu Tình, Thôi Thải Y, Thôi Thiên Tứ trong vụ án Chặt thây - ghép xác, hiện giờ công an càng lúc càng nắm giữ được nhiều manh mối hơn. Không những thế, kỹ thuật điều tra phá án đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Chắc không bao lâu nữa, vụ án này sẽ được phơi bày trước ánh sáng!” Lệ Tuyết càng lúc càng trở nên nghiêm túc: “Hôm nay chị tới tìm cậu, chủ yếu muốn nói với cậu chuyện này. Tên hung thủ này tàn nhẫn, ranh ma, tâm lý trả thù rất mạnh, rất có thể hắn sẽ tìm tới cậu.”
“Tìm em ư?”
“Không sai, bộ phim mà cậu đang đóng gần đây cũng sẽ thu hút sự chú ý của kẻ đó. Cậu nhất định phải chú ý an toàn của bản thân mình.”
Sau khi dặn dò xong, Lệ Tuyết chuẩn bị rời khỏi đây. Thấy vậy, Hàn Phi vội cản cô ta lại: “Chị Lệ Tuyết, thực ra mấy hôm nay ở nhà em đã suy nghĩ rất lâu, bên công an các chị nhất định phải đặc biệt chú ý một người!”
“Người nào?”
“Con út được bà lão nhận nuôi của vụ án giấu xác trong tủ lạnh -- Mạnh Trường An.” Hàn Phi mở ra máy vi tính của mình: “Em biết trên mạng đánh giá về ông ta vô cùng tốt, người xung quanh cũng cho rằng ông ta rất ưu tú. Nhưng trên thực tế, ông ta có thể là một kẻ điên với tâm lý cực kỳ vặn vẹo, biến thái.”