Dịch: Vincy Nguyen
Dồn hết thống khổ và tuyệt vọng vào một người có thể khiến sức mạnh của người đó tăng vọt, nhưng cũng sẽ gây tổn hại lớn cho người đó.
Những nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác dù biết chuyện này không tốt cho mình, nhưng họ vẫn kiên quyết muốn giúp đỡ Hàn Phi.
Nhìn vẻ mặt u ám của bọn họ, nhìn ánh mắt bị tuyệt vọng cùng thống khổ chiếm cứ, Hàn Phi ít nhiều thấy có chút cảm động.
“Hôm nay em đến Tòa nhà Block 2 chủ yếu để bàn bạc một cách thân thiện, nếu có thể được thì cố gắng hết sức để không phải động tay động chân.” Hàn Phi nhìn những nạn nhân biến mất sau lưng Ngụy Hữu Phúc, họ dường như đã tiến nhập vào cơ thể của Ngụy Hữu Phúc, nhưng khí tức trên thân thể anh ấy không có bất kỳ thay đổi nào.
“Bọn anh không thể tùy tiện rời khỏi căn hộ ma ám, khi nào em sẵn sàng đi thì cứ gọi anh là được.”
“Dạ được.”
Để đề phòng việc ngoài ý muốn, Hàn Phi quyết định đi chào hỏi những người hàng xóm trong tòa nhà trước, kéo dài đủ ba giờ trước khi rời đi.
Hắn đến gặp Từ Cầm trước, đối phương lại không có nhà, lần này xem ra chị ấy thực sự ra ngoài “mua thức ăn” rồi.
“Nguyền rủa trên cơ thể Từ Cầm chỉ có thể khống chế bằng cách ăn liên tục, nhưng càng ăn càng điên cuồng, nguyền rủa trên dao ăn sẽ càng mãnh liệt, mình phải làm gì mới có thể giúp được chị ấy?”
Đêm hôm qua, Từ Cầm và Hàn Phi đã đến tòa nhà Block 2. Sau khi trở về, Từ Cầm điên cuồng ăn hết đồ ăn trong nhà, sau đó mới khôi phục được lý trí.
Khi nguyền rủa ngày càng sâu sắc, Hàn Phi không biết liệu rằng Từ Cầm có thể tìm lại chính mình sau khi phát điên ở lần sau hay không.
“Người quản lý tòa nhà dường như đã động vào ký ức của Từ Cầm và Mạnh Thi, nhưng phương pháp của ông ấy chỉ trị ngọn chứ không trị tận gốc, trốn tránh chỉ có thể trì hoãn vấn đề, chứ không thể thực sự giải quyết được vấn đề.”
Rời khỏi tầng năm tiếp tục đi lên, Hàn Phi lại tìm được Ứng Nguyệt, đứa bé đáng thương này vẫn không cách nào giao tiếp được với Hàn Phi, con bé một mực canh giữ bể cá trong phòng ngủ.
Sau khi xác nhận rằng nhiệm vụ không thể được thực hiện trong tòa nhà, Hàn Phi quay trở lại căn hộ ma ám 1044 và đợi đủ ba giờ trước khi hắn rời đi cùng Ngụy Hữu Phúc.
“Hữu Phúc à, anh đừng có miễn cưỡng bản thân quá nhé, nếu thật sự không giải quyết được, anh cứ chạy trước đi.” Hàn Phi có thể thoát game miễn là hoàn thành một nhiệm vụ, hắn nói ra những lời này đều xuất phát từ thâm tâm.
Ngụy Hữu Phúc cười khổ: “Anh tuy rằng rất yếu, nhưng tiểu Bát thật sự rất mạnh, em đừng lo lắng.”
Lấy chìa khóa ra, Hàn Phi thử một hồi lâu, cuối cùng cũng mở được cửa hành lang, hắn hướng bên ngoài liếc nhìn một cái.
Một nửa cái đầu người lờ mờ lộ ra từ bức tường bao quanh khu cư xá, hai con ngươi tràn đầy lòng trắng đang nhìn hắn chằm chằm.
“Quỷ bên ngoài cư xá đây sao? Thật là xấu xí quá à.”
Con quỷ chỉ ghé ở ngoài tường không có đi vào, mà lẳng lặng nhìn Hàn Phi chăm chú, trong hốc mắt con ngươi tràn đầy lòng trắng không ngừng nhảy lên.
“Đừng dừng lại ở bên ngoài, đi nhanh lên nào.” Ngụy Hữu Phúc nói y như Từ Cầm vậy, những cư dân lâu năm này dường như biết rõ rằng ở bên ngoài trong một thời gian dài sẽ gây ra những điều vô cùng xấu.
Cả hai tăng nhanh tốc độ và lao vọt đến tòa nhà Block 2.
Vừa bước vào hành lang, Hàn Phi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc và mùi xác chết.
“Sau khi mình rời đi cùng với Từ Cầm vào ngày hôm qua, những cư dân trong tòa nhà Block 2 dường như lại đánh nhau với những kẻ ngoại lai kia.”
Giẫm lên vết máu khô, ngay khi bước lên tầng hai Hàn Phi đã nhìn thấy một cô bé có sắc mặt tái nhợt.
Con bé lang thang trong hành lang, hai tay giấu sau lưng, có một vết siết cổ rất sâu ẩn dưới cổ áo, làn da trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Khi phát hiện có người tới con bé cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Xin chào, anh có thể giúp gì không?” Hàn Phi chủ động đi tới chỗ cô bé, phát hiện bàn tay đứa nhỏ giấu ở phía sau đang rỉ máu: “Em bị thương à? Là do những kẻ ngoại lai gây ra phải không?”
Sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi nhẹ nhàng nâng cánh tay bị cụt của cô bé lên trong ánh mắt ngạc nhiên của đứa nhỏ: “Tay của em dường như vừa mới bị chặt đứt, là ai làm? Anh có thể tìm tay giúp em.”
“Anh muốn giúp em tìm tay á?” Đôi mắt của cô bé di chuyển giữa cánh tay bị cụt của mình và Hàn Phi: “Anh đừng có đùa nữa, em biết những người trong tòa nhà này đều ghét em. Hôm qua, ban đầu cũng có người muốn giúp em, sau đó em mới biết là anh ta chỉ nói dối mà thôi, tất cả mọi người đều ghét em, em biết mà...”
“Thế giới rộng lớn lắm, nếu có người ghét em và lừa gạt em thì cũng sẽ có người thích em và sẵn sàng giúp đỡ em. Anh biết chỉ nói không thì cũng vô ích, chờ anh xua đuổi đám người ngoại lai sau đó giúp em tìm tay, thì em có thể tin tưởng anh rồi.” Sau khi Hàn Phi sử dụng năng lực của mình, hắn không phát hiện oán niệm quá mức mãnh liệt ở trên người cô bé.
“Anh thực sự muốn giúp em à?” Cô bé dường như vừa mới bị một tên cặn bã làm tổn thương, giọng nói đầy vẻ ngờ vực.
“Đương nhiên rồi.” Sau nhiều lần cam đoan, Hàn Phi rốt cục cũng nghe thấy hệ thống nhắc nhở.
“Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ rank G - Tìm kiếm hai tay bị thất lạc.”
“Tìm kiếm hai tay bị thất lạc (nhiệm vụ cơ bản rank G): Không giới hạn thời gian, hãy tìm hai tay bị nguyền rủa trong tòa nhà Block 2 của Cư xá Hạnh Phúc.”
“Hai tay bị nguyền rủa?” Hàn Phi đang định tiếp tục hỏi cô bé kia tại sao hai tay lại bị nguyền rủa thì trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Cánh cửa chống trộm trên tầng ba bị đẩy ra, hai đạo quỷ ảnh một cao một thấp xuất hiện, quanh thân bọn họ tản ra mùi nấm mốc, dường như là biểu tượng của sự bất hạnh và tai ương.
Sau khi cả hai xuất hiện, trong hành lang lại vang lên tiếng bước chân.
Mang theo mùi máu tanh nồng nặc, một người đàn ông với con dao cắm vào lồng ngực đi xuống cầu thang.
Ngoài ra, cánh cửa căn phòng bị tóc đen bao trùm trên tầng 4 cũng khẽ mở, người phụ nữ toàn thân bị thương bầm dập cũng nắm một cái đầu người bước xuống.
“Hãy cẩn thận đấy.” Ngụy Hữu Phúc nhắc nhở, Hàn Phi không ngờ rằng tất cả các hồn ma trong tòa nhà Block 2 lại đồng loạt xuất hiện, hắn vốn muốn thuyết phục từng người một.
“Chúng tôi đến từ Tòa nhà Block 1 và muốn thanh lý hết những kẻ ngoại lai cùng với mọi người ở đây.” Hàn Phi nở một nụ cười thân thiện, biểu cảm của hắn biến hóa rất nhanh, là một diễn viên chuyên nghiệp, hắn thậm chí có thể tạo ra hàng tá nụ cười mang lại cho người ta những cảm giác khác nhau.
“Không cần, những kẻ ngoại lai trong tòa nhà này đã bị bọn tao giết sạch vào đêm qua rồi.” Tên quỷ cao gầy nói, giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo vẻ chán ghét tất cả mọi thứ.
“Kẻ ngoại lai không thể bị giết sạch sẽ được đâu, hết đợt này sẽ lại có tiếp đợt khác, hơn nữa thực lực của bọn chúng sẽ càng ngày càng mạnh.” Hàn Phi không có nói dối, hắn suy đoán dựa vào di ngôn của người quản lý tòa nhà, trong tương lai khẳng định sẽ có gì đó vô cùng đáng sợ đến tìm hắn.
“Mày muốn nói cái gì?”
“Chỉ có hai tòa nhà trong Cư xá Hạnh Phúc, tôi nghĩ mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau xây dựng gia viên của chúng ta.” Hàn Phi vô cùng chân thành: “Sau này nếu mọi người gặp nạn chúng tôi sẽ đến trợ giúp, nếu chúng tôi có gặp phải phiền phức thì cũng hi vọng mọi người ở đây sẽ giúp đỡ, tất cả mọi người cùng đồng lòng.”
“Chỉ một mình mày thì dường như không thể đại diện cho Tòa nhà Block 1 phải không?” Người đàn ông với con dao cắm vào ngực có một giọng nói băng lãnh, hắn giống như là một cỗ thi thể có thể di chuyển được: “Ngoài ra, tao không muốn dính líu đến bất kỳ ai trong số chúng mày.”
Kẻ này nhìn những con ma khác trong tòa nhà: “Ngược lại tao không tin cái gì mà giúp đỡ lẫn nhau, trong một mảnh đêm tối này thì chỉ có tự giết lẫn nhau mà thôi.”
“Sử dụng vũ lực sẽ làm tổn thương hòa khí, chi bằng như vậy đi, bây giờ chúng ta sẽ bỏ phiếu biểu quyết.” Hàn Phi giơ tay lên: “Mỗi cư dân trong Cư xá Hạnh Phúc sẽ được tính là một phiếu bầu, ai đồng ý liên hợp thì giơ tay lên.”
Hàn Phi vừa nói xong thì Ngụy Hữu Phúc giơ tay lên, tên quỷ cao gầy cũng muốn giơ tay, nhưng lại phát hiện không có người nào ở tòa nhà Block 2 giơ tay cả, nên hắn lại bỏ tay xuống.
“Nếu cuộc bỏ phiếu có thể giải quyết được vấn đề thì thành phố này đã không còn tuyệt vọng.” Người đàn ông với con dao trong ngực cười lạnh: “Đêm hôm qua là do mày vô tình giúp bọn tao, nên lần này bọn tao sẽ không giết mày, mày nên đi đi.”
“Ai nói rằng bỏ phiếu không thể giải quyết vấn đề?” Hàn Phi vẫn mang theo nụ cười thân thiện trên khuôn mặt, chỉ là hắn bước sang bên cạnh vài bước, cách xa Ngụy Hữu Phúc.
Khi mọi người còn đang chưa hiểu thì một đôi cánh tay từ sau lưng Ngụy Hữu Phúc duỗi ra, âm khí khẽ trải rộng, ngay sau đó từng đôi cánh tay hướng bốn phía đánh tới, những khuôn mặt thống khổ và dữ tợn gào thét.
Sự tuyệt vọng và thù hận trên những đạo quỷ ảnh đan xen nhau, oán niệm không ngừng tụ lại và dung hợp, cuối cùng tạo thành một quỷ ảnh màu đỏ vô cùng to lớn!