Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 62: Chương 62: Thành thật với nhau, cởi mở, giúp bạn không tiếc mạng sống




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Sau khi Hàn Phi lấy [Kén người] ra, ánh mắt của người ở trong căn hộ số 1064 hoàn toàn bị thứ này hấp dẫn.

Thấy phản ứng của đối phương, Hàn Phi cố ý thu lại [Kén người] ngay trước mặt của gã đó: “Xem ra, tôi đoán sai rồi.”

“Cậu không đoán sai, [Kén người] này quả thực là của bạn tôi, đưa nó cho tôi ngay.” Cửa chống trộm lại mở rộng thêm, một cánh tay khô gầy đầy vết sẹo vươn ra từ trong nhà.

“Thì ra đây là kén người? Tôi còn tưởng là cục đá chớ.” Hàn Phi bèn để [Kén người] vào lại ô vật phẩm, sau đó nghi ngờ nhìn khách thuê căn hộ số 1064: “Không phải anh mới vừa nói nhà anh không có ai mất tích sao? Vậy vật này khẳng định không phải là của anh, anh nghĩ dễ gạt tôi lắm hả?”

Trong mắt của vị khách trọ chợt lóe lên vẻ nguy hiểm chết chóc. Gã rất ít khi đôi co với người khác, nhưng hôm nay lại phá lệ nói rất nhiều: “Có phải một người phụ nữ để tóc dài cho cậu thứ này đúng không? Cô ấy đã bị hủy hoại gương mặt, trên người còn xăm một con bướm mặt người, đúng chứ?”

Nghe câu hỏi của gã khách trọ, Hàn Phi rất bối rối. Hắn nhớ rất rõ hình dáng của tên sát nhân điên loạn ở tầng 6, căn bản không giống như lời của kẻ trước mặt này.

Nhìn Hàn Phi không có phản ứng, khách thuê căn hộ số 1064 biết mình nói ra chuyện không nên nói. Gã vội sửa lời: “Nếu như không phải người phụ nữ kia, thì người cho cậu cái [Kén người] này chắc là một người đàn ông với thân hình to khoẻ, hôi hám, gần lông mi có vết sẹo. Người đó là bạn của tôi. Mấy hôm trước, sau khi cậu ấy xuống lầu thì không thấy trở về nữa.”

“Chính người đàn ông ấy đã đưa [Kén người] cho tôi. Lúc đó, dường như anh ta bị thứ gì đó đuổi theo, muốn tôi tạm thời bảo quản vật này.” Hàn Phi nhớ lại cảnh tượng lúc đó rồi thở dài thật sâu: “Tính ra, anh ta đã cứu tôi một mạng. Nếu như không có anh ta hỗ trợ, chỉ sợ tôi cũng đã bị quái vật kia giết chết.”

“Vậy giờ cậu có thể đưa [Kén người] cho tôi được chưa? Thứ này đối với cậu không có ích gì, còn có thể mang đến vận rủi.” Khách thuê căn hộ số 1064 không muốn nghe chuyện của Hàn Phi - gã chỉ muốn [Kén người].

“Tôi không cảm nhận được chút quan tâm bạn bè gì từ trên người anh cả. Dường như anh chỉ quan tâm đến [Kén người] mà thôi, giờ tôi đang nghi ngờ các người không phải là bạn bè thật sự nhé.” Vì có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào, hắn vô cùng bình tĩnh, thậm chí bắt đầu có phần nhập vai: “Tôi không thể giao thứ mà anh ấy coi trọng cho một người xa lạ được. Anh ấy đã cứu mạng của tôi. Tôi phải hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của anh ấy.”

“Nếu như cậu thật muốn báo đáp cậu ta, thì đưa đồ cho tôi!” Âm thanh của gã khách trọ rít lên từ kẽ răng. Gã bị Hàn Phi chọc điên lên, tức giận tới mức muốn giết người; trong đôi con ngươi đục ngầu kia đã vằn vện các tia máu màu đỏ đen.

“Chỉ cần anh có thể chứng minh mình là bạn hoặc là anh em của anh ấy, tôi sẽ đưa đồ cho anh.” Hàn Phi không hề sợ đối phương. So với chị đẹp tầng 5, khách thuê biến thái trước mắt chỉ như một con chó nhà đang nhe răng doạ người.

Con ngươi của người đàn ông chậm rãi chuyển động. Gã đã nảy sinh ý định giết người: “Trong phòng của tôi có rất nhiều vật của cậu ta. Nếu cậu không tin thì có thể vào mà xem.”

“Có vật có thể chứng minh sao? Vậy anh còn không mau lấy ra cho tôi! Anh còn bảo tôi đi vào? Đây chính là thái độ cầu người giúp đỡ của anh sao?” Hàn Phi đứng ở giữa hành lang; giọng của hắn rất lớn, thái độ ngạo mạn, khiến cho mí mắt của người đàn ông nhảy giật liên hồi.

“Tôi sẽ đi lấy cho cậu.” Người đàn ông biết rõ không thể gạt Hàn Phi vào nhà. Có giấu đi một biểu cảm ác độc thoáng lóe lên từ ánh mắt, gã trầm giọng nói.

“Cổ họng của anh có bệnh sao? Có thể lớn tiếng hơn chút được hay không? Đừng dông dài, nói vào trọng điểm coi. Nhìn? Còn nhìn? Sao mắt của anh đỏ kè vậy? Anh mắc bệnh đau mắt đỏ sao?” Hàn Phi gân giọng, nói liên tục, khiến cho gã hàng xóm tức nổ mắt.

Đối phương chưa từng bị người ta nói như vậy, thế là cứ nghiến răng liên tục cho qua cơn. Cánh tay giấu ở phía sau của gã chậm rãi siết chặt, có vẻ như sắp mất khống chế rồi. Lúc này, chắc chắn gã rất muốn đâm một vật gì đó vào tim của Hàn Phi.

Con ngươi đỏ rực nhảy lên trong hốc mắt, bả vai của người đàn ông đang khẽ run. Gã cắn đầu lưỡi của mình, khiến máu chảy ra từ kẽ răng.

Nhìn thấy gã hàng xóm lộ ra biểu cảm đáng sợ đến vậy, Hàn Phi mở ra bảng skills, vừa nhìn chằm chằm vào nút Thoát đã sáng lên, vừa tiến đến bên cạnh hàng xóm ở tầng 6 rồi nghiêm túc hỏi: “Có phải anh mắc chứng động kinh hay không?”

Không thể nhịn được nữa, nhưng ngay lúc người đàn ông định vươn cánh tay giấu ở sau lưng ra, chợt có một người khác ở trong phòng đã đè tay của gã xuống.

Một người đàn ông cao gần 2m bước ra từ toilet trong căn hộ. Gã vẫn trốn ở đó. Nếu lúc nãy mà Hàn Phi bước vào trong, chỉ cần vừa bước vào thì đối phương sẽ lập tức lao ra từ phòng vệ sinh để giết hắn.

“Lấy bức di ảnh bị nguyền rủa ấy ra đây.” Giọng của người đàn ông thân cao gần 2m cực kỳ âm u và ẻo lả, chỉ nghe thôi cũng làm người ta rất khó chịu.

Gã gầy lùn vốn sắp phát điên nhưng chợt không để ý đến Hàn Phi nữa, chỉ xoay người bước vào trong phòng rồi lấy từ đó ra một tấm ảnh chụp đen trắng.

Trong hình, có hơn 10 người trưởng thành đang đứng; tuổi của mỗi bọn họ đều không giống nhau, trong đó phần lớn đều bị hủy hoại hết khuôn mặt.

“Chúng tôi đều từng làm việc ở một rạp chiếu phim gần đây. Đây là ảnh chụp chung của chúng tôi, giờ cậu tin rồi chứ?” Người đàn ông cao gần 2m nhìn chằm chằm vào [Kén người].

“Chỉ dựa vào một tấm hình thì vẫn không đủ để tôi tin tưởng các người.” Hàn Phi lấy [Kén người] từ ô vật phẩm ra. Hắn cứ như là đang cố ý đùa với lửa với hai ngón tay nắm chặt [Kén người], không ngừng kích thích khách thuê căn hộ số 1064.

[Kén người] đang ở trước mắt, con mắt của hai kẻ ngoại lai cũng từng bước bị tơ máu giăng kín.

“Người anh em này đã cứu tôi một mạng. Tôi phải phải giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng. Mặc dù thứ này vô dụng đối với tôi, nhưng tôi sẽ vì anh ấy tìm được chủ nhân chân chính...”

“Nhìn ra được, cậu rất trọng tình nghĩa.” Hàn Phi còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông cao lớn cắt ngang: “Người anh em của tôi nếu đồng ý giao thứ này cho cậu, vậy chứng tỏ cậu đã được nó công nhận. Cậu là bạn của bạn tôi, vậy cũng là bạn của tôi.”

Giọng nói ẻo lả nghe như rắn độc thè lưỡi bên tai, người đàn ông kia chậm rãi vươn tay ra khỏi căn hộ: “Tôi chưa từng nhìn thấy cậu, chắc cậu mới dọn tới?”

“Đúng thế.”

“Tầng lầu này rất nguy hiểm, có thêm bạn bè cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Người đàn ông đưa bàn tay đến trước mặt của Hàn Phi, có vẻ muốn nắm tay với Hàn Phi: “Tôi tên là Trùng Lâu, còn cậu?”

“Tôi tên...” Hàn Phi vừa định đưa tay lên, người đàn ông cao gần 2m lập tức tăng tốc, duỗi tay muốn bắt lấy Hàn Phi.

Cũng trong lúc đó, gã gầy lùn cũng chìa cánh tay giấu ở sau lưng ra, trong tay của gã vẫn đang cầm một con dao.

Hai kẻ biến thái này vốn không hề định thả Hàn Phi đi. Hai người bọn chúng đồng thời hành động, muốn đâm chết hắn ngay khi tóm được.

Động tác của cả hai vô cùng nhanh và bất ngờ, nhưng Hàn Phi đã sớm đề phòng. Từ lúc bắt đầu, hắn đã không hề tin tưởng đối phương, chỉ đang diễn trò mà thôi.

Hiệu quả tích cực sau khi tăng toàn bộ điểm thuộc tính vào thể lực cũng xuất hiện; tốc độ phản ứng của Hàn Phi tăng lên rất nhiều. Hắn gạt tay của đối phương, sau đó chạy vụt xuống dưới lầu.

“Bắt hắn lại!”

Vì lấy được [Kén người], khách thuê căn hộ số 1064 đuổi theo sát sau lưng Hàn Phi.

Nhiệt độ trong hành lang không ngừng giảm xuống. Bọn họ gây ra tiếng động quá lớn, hình như đã thu hút thứ càng quỷ dị hơn.

Hàn Phi chạy ở phía trước, gã gầy lùn cầm dao bám sát phía sau.

Bọn họ nhanh chóng đi tới tầng 5. Gã gầy lùn dường như có phần sợ hãi nên giảm tốc độ lại. Mãi đến khi thấy Hàn Phi bình yên đi tới tầng 5, gã mới bắt đầu tăng tốc.

Ngũ quan vặn vẹo, gã cười âm hiểm khiếp người: “Mày trốn không thoát đâu!”

Hàn Phi và gã gầy lùn thuận lợi đi ngang qua căn hộ số 1051, người cao lớn phía sau thấy vậy bèn có thái độ chủ quan hơn. Nhưng khi gã vừa mới đi tới trước cửa căn hộ số 1051, từ trong cánh cửa căn hộ đen ngòm đột nhiên duỗi ra những cánh tay đen sì.

Những cánh tay vô hình này muốn kéo gã vào căn hộ số 1051; nhìn thấy đồng bọn bị bắt, gã gầy lùn cũng dừng lại.

Gã cảm thấy không ổn, muốn chạy về tầng 6, nhưng cửa căn hộ số 1051 phía sau gã vào lúc này bỗng mở ra.

Màu máu hiện lên, hai con dao ăn dính đầy máu đâm vào xương sườn của gã gầy yếu, rồi xuyên luôn qua ngực.

Không đợi gã gầy lùn hét thảm, Hàn Phi lập tức nhào tới bịt miệng của đối phương.

Cảnh tượng kế tiếp rất tàn nhẫn điên cuồng - Từ Cầm nhanh chóng xử lý xong gã gầy lùn, trong khi căn hộ số 1051 cũng thành công nuốt chửng Trùng Lâu.

Từ Cầm tiện tay đóng cửa phòng, sau đó nhìn thoáng qua tầng trên. Cô và Hàn Phi đều nghe thấy một tiếng bước chân khá kỳ quái.

Có vẻ như đó là một người đang nhảy xuống từng bậc thang, song tốc độ nhảy của đối phương càng lúc càng nhanh!

“Vào nhà nhanh lên!”

Từ Cầm kéo áo của Hàn Phi, hai người bước vội vào căn hộ số 1052. Ngay khi tiếng bước chân kia sắp tới gần, Từ Cầm bèn đóng cửa lại.

Trái tim nhảy loạn liên hồi, chiếc nhẫn trên tay của Hàn Phi không ngừng toả ra cảm giác lạnh lẽo. Hắn có thể cảm nhận được kẻ ở ngoài cửa lúc này vô cùng kinh khủng.

Đợi khoảng 10 phút sau, cảm giác lạnh lẽo này mới dần biến mất.

Hắn vừa định thở phào, quay đầu lại thì thấy Từ Cầm đang dùng đôi con ngươi đỏ như máu kia nhìn hắn: “Sao lại đi lâu như vậy?”

“Không phải do em, chủ yếu là...” Hàn Phi nhìn về phía gã gầy lùn sắp bị phanh thây trên mặt đất: “Bọn họ muốn làm bạn với em, làm loại bạn bè có thể đối xử chân thành với nhau, giúp bạn không tiếc cả mạng sống đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.