Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
***
Những giọt máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe môi của Từ Cầm. Cô cắn ngón tay đến bật máu nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.
Câu nói của Hàn Phi hình như kích thích ký ức sâu nhất trong tâm trí của Từ Cầm, khiến nét mặt cô càng thêm bệnh hoạn và điên cuồng.
Nhìn chằm chằm gương mặt của Từ Cầm trong giờ phút này, nghe cô ấy không ngừng lặp lại một câu nói, Hàn Phi đột nhiên cảm thấy cái tên Từ Cầm quen quen.
Hắn cẩn thận nhớ lại; trong lúc tìm kiếm tin tức có liên quan đến vụ án giết người ghép xác, hắn vô tình nhìn thấy một vụ án khác cách đây mười năm.
Giám đốc phụ trách thí nghiệm lâm sàng tân dược của Vĩnh Sinh Pharmaceutical bị em trai ruột giết bằng thuốc độc, và tên của vị giám đốc này chính là Từ Cầm.
Chị và em trai sống nương tựa vào nhau từ khi còn nhỏ; để chăm sóc cho em trai còn thơ dại, chị gái vẫn chưa lấy chồng, cô dành hết tâm sức cho công việc.
Hàng xóm đều cho rằng quan hệ giữa hai chị em rất thân thiết, ai ngờ cuối cùng em trai lại hạ độc chị của mình.
Cách thức gây án rất vụng về, nhưng tiếc thay người chị chưa bao giờ nghi ngờ em trai của mình nên đã ăn sạch đồ ăn trên bàn.
Vụ án đã được phá cách đây 10 năm; chị gái chết và em trai bị kết án tử hình.
Trong khu phố cổ ở thành phố Tân Hỗ nơi hai chị em từng sống còn lưu truyền một câu chuyện ma quái rất nổi danh. Kể rằng: Chỉ cần mang đồ ăn đến căn nhà ở Phố Bắc thì có thể gặp phải một người đàn bà điên cầm dao ăn; cô ta vừa ho ra máu, vừa khóc, sau đó ăn ngấu nghiến đồ ăn lẫn người mang đồ ăn.
“Hai người phụ nữ tên Từ Cầm này là cùng một người sao?”
Hàn Phi cũng đang nhìn người phụ nữ ở trước mặt. Hắn còn nhớ rõ Từ Cầm từng nói một câu, cái tên mà gần đây nhất cô sử dụng là Từ Cầm.
Người phụ nữ ở căn hộ số 1052 này chưa chắc đã là Từ Cầm nhưng cô lại có rất nhiều ký ức. Đây là một cơ thể tụ hợp nguyền rủa, mà Từ Cầm chỉ là một trong số đó.
“Chị ơi, chị làm sao vậy?” Hàn Phi không vì người phụ nữ đang phát cuồng mà sợ hãi. Hắn chủ động nhích lại gần: “Nếu như chị thấy không khoẻ, cứ về phòng trước. Em sẽ dụ mấy kẻ ở tầng 6 ra ngoài.”
Mục tiêu thật sự của tối nay là bọn ngoại lai trên tầng 6. Hàn Phi cũng muốn mượn chuyện này để xoa dịu cảm xúc của Từ Cầm.
Đôi môi đẫm máu toát lên vẻ đẹp bệnh hoạn, ngón tay trắng bệch của Từ Cầm vô thức vuốt ve gương mặt: “Có người đã chạy trốn, chị quên rồi, chị quên chuyện gì đó...”
“Không chừng người kia đang ở tầng 6, nhưng nếu chị đi cùng em, bọn họ sẽ sợ.” Nụ cười của Hàn Phi rất trong sáng, thật giống như thiếu niên ngây thơ nhà bên: “Sau này mấy công việc phụ trợ cứ giao cho em.”
Sau khi có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào, Hàn Phi càng thêm dũng cảm và tự tin. Hắn đưa Từ Cầm tới căn hộ số 1052, sau đó cầm tổ kén đi lên tầng 6.
Một mình đi giữa hành lang, nụ cười trên mặt Hàn Phi tắt dần. Hắn cũng rất muốn thật lòng vui cười. Nhưng từ rất lâu trước đây, hắn đã mất đi nụ cười của mình.
Hắn có khả năng thể hiện đủ kiểu cười, nhưng đều không phải cười vì vui vẻ và hạnh phúc.
Chậm rãi di chuyển trong hành lang đen như mực, Hàn Phi lần đầu tiên tới tầng 6. Đối với hắn, đây là một đột phá hoàn toàn mới.
“Quản lý chung cư từng sống ở lầu 10. Trong phòng của ông ta hẳn cất giấu đồ vật vô cùng quan trọng. Nếu mình muốn biết rõ ràng tất cả, phải nghĩ cách đi đến tầng cao nhất mới được.”
So với những tầng lầu khác, tầng 6 rất bừa bộn. Trên hành lang chất đống đủ loại rác rưởi và đồ linh tinh, trên bậc thang còn có chậu hoa vỡ.
“Bọn ngoại lai này thật hậu đậu. Để chậu hoa trên bậc thang thế này, ngộ nhỡ rơi trúng người thì sao?”
Hàn Phi đi chậm lại. Hắn cúi đầu xuống, định chuyển chậu hoa sang nơi khác, để rồi bỗng nhiên nhìn thấy trong chậu hoa có một sợi dây đỏ đang quấn lấy cây hoa khô héo kia; đầu sợi dây đỏ còn buộc một chiếc chuông đồng rất nhỏ.
“Dây đỏ và chuông đồng? Thứ này có thể trừ tà sao?”
Chuyển chậu hoa đến sát góc tường, kỳ quái là dù Hàn Phi chạm vào dây đỏ thế nào đi nữa thì chuông vẫn không kêu, cứ như chuông và dây đỏ không dùng để đề phòng người sống vậy.
“Cuối cùng đã đến tầng 6.”
Đứng ở giữa đống đồ linh tinh, Hàn Phi nhìn 4 căn hộ ở tầng 6. Hắn cũng không biết căn hộ nào có người, bèn tuỳ tiện gõ cửa căn hộ số 1064.
“Có ai trong đó không? Tôi là hàng xóm ở tầng dưới.”
Tiếng đập cửa ở trong hành lang vang vọng rất xa nhưng không có ai mở cửa cho Hàn Phi cả.
“Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Những người này không mở cửa, có thể là trong lòng có quỷ.”
Nếu là những hàng xóm khác qua đây, bọn họ sẽ có kiêng dè, không dám gây ra tiếng động quá lớn vì sợ bản thân trở thành mục tiêu.
Nhưng Hàn Phi thì khác. Lúc mới vào trò chơi, hắn nhát gan gần chết, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, có thể nói là như giẫm trên băng mỏng. Nhưng sau khi hoàn thành một nhiệm vụ, hắn có thể tự do rời khỏi trò chơi, vì thế mà trong lòng hắn bèn phát sinh một sự chuyển biến lớn: nôm na chính là không sợ hãi. Trừ phi quỷ có thể theo hắn trở lại hiện thực, bằng không hắn quả thật dám khiêu khích tất cả bọn ma quỷ ở nơi này.
“Dù bạn không mở cửa thì tôi vẫn đập, tôi biết bạn ở nhà, chớ núp ở bên trong không ra.”
Hành lang càng âm u hơn. Dường như tiếng đập cửa của Hàn Phi đã làm cho khu chung cư này xảy ra một sự biến hóa nào đó, cứ như một thứ gì đó vốn đang ngủ say đang dần dần tỉnh lại.
Hàng xóm ở tầng 6 giờ chắc đều đang rất căng thẳng. Bọn họ mong mỏi Hàn Phi mau rời đi, đáng tiếc Hàn Phi lại giống như kẻ liều mạng, lỗ mãng, vẫn đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Thật ra, Hàn Phi cũng đang thấp thỏm không yên. Hắn vừa nhìn vào [chiếc nhẫn của người chủ nhà], vừa vểnh tai áp sát cánh cửa nghe ngóng.
Không lâu sau, trong căn hộ số 1064 truyền ra âm thanh rất nhỏ, nhờ đó mà có thể khẳng định bên trong có người.
Sau khi nghe âm thanh phát ra từ trong căn hộ số 1064, Hàn Phi chợt giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi vậy. Hắn quyết tâm chọc cho đối phương chường mặt ra, thế là thực hiện hành vi càng thêm cuồng loạn hơn.
“Chào bạn hàng xóm trong căn hộ số 1064! Tôi biết bạn đang ở nhà! Tôi đã bắt gặp một thành viên trong các bạn. Gã đó có một vật nhờ tôi mang lên cho các bạn đây!”
“Chủ hộ số 1064 ơi, có ai ở nhà không? Đống rác trong hành lang này là do các bạn xả sao? Vì sao trên đó còn có vết máu và dây đỏ vậy?”
Từng câu, từng chữ của Hàn Phi đều dính tới căn hộ số 1064, người trong phòng bây giờ hắn là nôn nóng đến phát khóc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ lệ quỷ và quái vật trong tầng 6 đều sẽ nhớ kỹ con số này, muốn nhẫn nhịn mà sống cũng rất khó.
“Chủ hộ căn số 1064, mời anh mở cửa ra gặp tôi nào! Giao lưu tí đi! Hay các bạn cũng không muốn mỗi đêm tôi đều chạy tới gõ cửa chứ?”
Những lời cuối cùng này của Hàn Phi dường như đã dọa được đối phương. Ngộ nhỡ có một người điên như vậy, cứ 3:00 - 4:00 sáng mỗi ngày đều chạy tới đây gõ cửa, vậy khẳng định sẽ có phiền phức lớn.
Tay nắm cửa xoay nhẹ, cửa chống trộm được mở ra một cái khe nhỏ; một con mắt đầy tơ máu có vẻ mệt mỏi và phẫn nộ nhìn về phía Hàn Phi: “Cmm bị bệnh hả?”
“Anh bạn này, sao lại nói như vậy? Tôi tới để làm việc tốt, có phải các bạn có một người nhà bị mất tích hay không?” Hàn Phi không mang theo dao kéo gì, bản thân hắn lại cho người ta cảm giác rất ẻo lả yếu đuối. Gã hàng xóm trên tầng 6 này chỉ coi hắn là một thằng điên không có sức chiến đấu.
“Không có.”
“Không thể nào, người kia nhờ tôi, bảo tôi nhất định phải đem thứ này giao cho mấy hộ gia đình trên tầng 6.” Nói xong, Hàn Phi lấy từ [Kén người] từ trong túi áo ra.