Trò Chơi Liều Mạng

Chương 3: Chương 3: Mèo nhỏ thú vị




Cô ấy thở hồng hộc và bắt đầu thử sức bản thân. Cô mỉm cười hỏi nhỏ: Tôi giết anh thì anh có hận tôi không? Anh ta nhếch mép cười, chậc lưỡi và lắc đầu: Để xem trình độ của cô như thế nào đã. Con mèo nhỏ đáng yêu. Cô ấy gật đầu, cúi gằm mặt xuống nói: Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi nhé! Từ đâu Akina lấy trong quần 1 lọ thủy tinh trắng được đóng kín nắp. Kido rất tò mò nên chưa giết cô ta mà phải xem có gì thú vị sẽ xảy ra.Cô ta cầm run bần bật và cuối cùng ném nó xuống đất. Thật ngạc nhiên rằng chẳng có gì xảy ra cả nhưng bỗng có tiếng nổ *Bùm* 1 làn khói trắng lan tràn ra cả căn phòng. 1 lúc sau khói tan, Akina đã biến mất mà không để lại dấu vết nào cả. Kido lại gần chỗ đó và cảm thấy mọi thứ thật mông lung. Anh ta bước đến chỗ cửa sổ, có tiếng kêu vỡ vụn. Nhìn xuống giày mình có thứ gì đó màu trắng dạng bột và có vài viên tròn tròn lăn long lóc trên sàn nhà. Lúc đầu anh ta nghĩ đấy là loại ma túy hay gì đó do cô ta mang vào từ thế giới ngoài kia. Có thể cô ta là 1 con nghiện chính hãng. Anh ta ngồi xuống, lục lọi trong túi áo rồi lấy ra 1 đôi găng tay y tế màu trắng và cái nhíp nhỏ. Anh cầm viên tròn tròn đấy lên, quan sát thật kĩ càng rồi bật cười lớn: Ha ha ha, Natri nitrat dạng viên, nặng 31,48 gam, có thể tạo ra bom khói và nhiều chất khác và cũng có thể gây ung thư. Hàng chất lượng được sản xuất hay chính xác hơn là đồ chính hãng được mua từ Trung Quốc. Natri nitrat tự nhiên. Natri nitrat chỉ có ở Trung Quốc, Petu và vài nơi khác. Nhưng nếu như là hàng tự nhiêm và chất lượng như này thì chắc hẳn là ở Peru rồi. Chắc là đấu giá hay đặt hàng gì đó mà cũng có thể mua ở chợ đen chăng? Anh bịt mắt cười rồi đứng lên dẫm nát mấy viên natri nitrat, di đi di lại bằng đế giày: Haiz, con mèo nhỏ này ngày càng thú vị. Nuôi chú mèo nhỏ này hơi tốn mồi chút, có thể cũng sẽ phải tốn tiền nữa nhưng mà chắc cũng không sao. Cũng có thể lợi dụng con mèo hoang này một chút. Đáng thử đây. Kaneki Rudo Akina, cô không hề đơn giản và ngoan ngoãn như tôi nghĩ. Mình nên đi tìm không ta?! Có duyên chắc sẽ gặp lại. Mèo nhỏ à, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong 1 hoàn cảnh đáng nhớ nào đó. À mà lúc cuối cô ấy nhìn mình, sao lại khóc nhỉ? Mà còn lẩm bẩm nói gì đó nữa. Chắc cũng chẳng quan trọng mấy đâu. Thôi kệ đi, đi xem có gì vui nào. Mà hình như hơi tự kỉ rồi. Trong thời gian đó, Akina đã chạy đi rất xa, xa thật xa nơi mà Kido đang đứng. Cô chạy thật nhanh và lẩn trốn vào dòng người tất bật. Cuối cùng cô dừng chân tại 1 ngõ nhỏ. Cô thở phào nhẹ nhõm vì đã cứu được cái mạng nhỏ bé của bản thân. Tưởng chừng rằng được bình yên nhưng có vẻ như là cô đã lầm to rồi. Khi cô đang định đi xuyên qua ngõ hẻm đó để đến được nơi khác. Cô định dò hỏi những người trên đường hay những người bán buôn. Cô quay đầu nhìn vào trong con hẻm nghe thấy tiếng hét thất thanh từ đâu vọng lại: Cứu... cứu tôi với... Có vẻ như tiếng hét vọng ra từ trong con hẻm đó. Cô đi lại gần, càng gần hơn nữa và gần hơn nữa. Mỗi lần tiến lại gần thì tiếng hét lại to hơn. Cô nuốt nước bọt ừng ực. Vừa mới dừng lại thì thấy tiếng súng và vệt máu bắn lên tường. Cô sợ hãi ngồi thụp xuống nấp sau mấy thùng hàng và chui vào gầm cái xe tải. Cô nhìn từ gầm xe ngước lên, do nhát gan và cũng muốn giữ tính mạng nhỏ bé của mình nên cô dừng lại và chỉ lắng nghe cuộc đối thoại của họ. Có vẻ như có 2 người. 1 người là nam khoảng 20 tuổi còn người kia hình như là nữ, chắc khoảng 14-15 tuổi. Cô gái kia phàn nàn với một cách khó chịu:

-Giết mấy con tép riu này chán quá đi mất. Tomi, chán quá đi à. Chán, chán, chán, chán, chán,... Bao giờ chúng ta mới được gặp Kido.

Akina giật mình khi nghe đến cái tên đó. Cô càng chú tâm lắng nghe hơn. Người đàn ông kia đáp lại 1 cách dịu dàng và có vẻ như rằng anh ấy chẳng hề quan tâm đến Kido nhưng cách nhấn giọng và nhịp điệu của câu thì lại khác hoàn toàn. Akina cảm thấy câu nói đó có vẻ chứa đầy ẩn ý sâu bên trong:

-Chúng ta sẽ gặp lại hắn khi nào ta thích. Chỉ đơn giản là vậy mà thôi. Mà đã biết vị trí của hắn đâu mà chém chém giết giết. Có não thì dùng để suy nghĩ chút đi.

Akina thấy họ rất đáng sợ nên cô đã lùi lại. Trong lúc lùi cô đã vô tình đạp vào gầm ô tô thì có 1 thứ gì đó rớt xuống kêu *leng keng...* Akina giật nảy mình, cô sợ hãi và cảm thấy căng thẳng, tim cô đập *thình thịch...thình thịch...* từng hồi. Nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Người đàn ông kia nói:

-Có vẻ như chúng ta đang bị nghe lén rồi.

Cô gái kia thản nhiên nói như chẳng có gì to tát: Thôi thì giết quách nó đi cho nhanh vậy. Không lại bịt mồm bịt miệng tôi mệt lắm. Ai vậy? Ra đây đi nào! Akina toát hết mồ hôi hột, cô vắt não ra để suy nghĩ: Nếu như mình ra ngay bây giờ thì có khả năng họ sẽ giết mình trong tức khắc. Nếu như dùng bom khói thì với khả năng, thân thủ của họ thì chắc chắn cũng có thể giết mình 1 cách đơn giản. Mà hình như vừa nãy họ nói về muốn giết Kido và không biết vị trí của hắn. Mình biết vị trí của hắn nên có thể nói với họ rồi họ sẽ giết Kido. Hắn cũng không đáng sống vì đã cố giết chết mình. Đằng nào cái tên chết tiệt đó cũng sẽ chết mà thôi, không sớm thì muộn. Thôi mình đành liều mạng vậy. Không còn con đường nào khác, còn có 1 hi vọng nghĩa là còn có thể sống. Akina nằm rạp xuống đất hít 1 hơi thở thật sâu rồi cô cho 2 tay lên đầu và chui ra khỏi gầm xe. Ồ thật không thể tin được! Tất cả những sự việc kia đều ngoài dự đoán của cô. Cô đã nghĩ rằng họ trông rất đáng sợ, hỗn đảng và có nhẽng vết sẹo trên mặt. Nhưng sự thật lại trái ngược với những suy nghĩ kia. Dáng vẻ ngoài của họ trông có vẻ hơi lạnh lùng, khuôn mặt như không cảm xúc và không có vết xẹo nào cả. Bỗng nhiên người đàn ông kia giơ súng lên chĩa về phía Akina. Akina run sợ, cô hét to: Đợi đã, đợi đã, làm ơn đừng giết tôi vội, tôi sẽ cho các người biết 1 thông tin cực kì quan trọng với mấy người. Làm ơn hãy để tôi nói. Tôi biết vị trí về người mà mấy người đang cần tìm, Kido. Nhưng tôi có 1 điều kiện rằng 2 người không được giết tôi và không được làm gì xâm phạm đến cơ thể tôi thì tôi sẽ dẫn 2 người đến chỗ Kido, được không? Người đàn ông kia cười lớn: Hahaha, cô nghĩ cô có tư cách ra điều kiện cho chúng tôi sao? Tôi chỉ cần bóp còi là cô có thể chết cả trong này lẫn thế giới bên ngoài. Cô có tin không? Akina cắn chặt môi: 2 người đã tìm kiếm thông tin của Kido lâu rồi đúng không? Giống như con thỏ mỗi lần có thợ săn đến thì nó sẽ lại chạy trốn. 2 ngươi hiểu rồi chứ. Trong trường hợp này 2 người là thợ săn còn Kido là con thỏ đó. Nếu không chủ động thì mãi mãi và mãi mãi không bắt được thỏ đâu. Anh định làm thế nào? Nghe theo tôi hay định giết tôi. Người đàn ông kia tỏ vẻ khó chịu, cuối cùng ông rút súng và cất vào trong túi: Được rồi, tôi đồng ý. Cô gái kia thì nhảy nhót, hô hoán: Yeah, sắp được gặp Kido-san cute và đáng iu của mị rùi! Đỡ nhàm chán hơn rồi. Rồi cô ấy chạy đến chỗ Akina mỉm cười và bắt tay:

-Cảm ơn cô nhiều! Tôi thấy đỡ chán rồi. Mà hợp tác tốt nhá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.