Trò Chơi Luân Hồi

Chương 132: Chương 132: Dấu vết mong manh




Đêm khuya trong Mặc Phủ vẫn cực kỳ náo nhiệt, Tiêu Lệ cũng không có mang theo bất cứ người nào, âm thầm thu Tử Tinh Dực Sư và Tuyệt Ảnh Chu Lang vào không gian hệ thống rồi một mình xâm nhập vào Mặc Phủ.

Bởi vì gần tới ngày sinh nhật của Mặc Thửa, bên trong Mặc Phủ cảnh giới cực kỳ sâm nghiêm, đến một con ruồi cũng khó bay lọt.

Bất quá Tiêu Lệ không phải là ruồi. Hắn là một Đấu Hoàng cường giả hàng thật giá thật, đám thủ vệ nhìn thì tinh nhuệ trước mặt hắn không khác gì mấy chú lính chì không có bao nhiêu tác dụng.

Dựa theo bố trí canh gác trong Mặc Phủ, Tiêu Lệ không ngừng phán đoán và sử dụng Giám Định Thuật, liên tục đổi hướng nhiều lần. Rốt cuộc, hắn cũng thành công xâm nhập vào trọng địa của Mặc Gia.

Khác với bên ngoài thủ vệ đông đúc, khu vực trọng địa này trái lại có rất ít thủ vệ. Không phải là Mặc Gia quá tự tin mà đơn giản là vì nơi này cơ quan trùng trùng, người bình thường hoàn toàn không thể xâm nhập mà không gây kinh động cho đám thủ vệ.

Hơn nữa, thủ vệ nơi này mặc dù ít ỏi nhưng cấp bậc thấp nhất cũng đều là thất tinh Đấu Sư. Mà ở vùng phía Đông hẻo lánh này, thất tinh Đấu Sư đã đủ chống đỡ cho một tiểu gia tộc hưng thịnh.

Tiêu Lệ tìm được một vị trí khá vắng vẻ, nhanh chóng vô hiệu quá cơ quan ở đó rồi thả ra Tuyệt Ảnh Chu Lang đang nôn nóng khó nhịn. Trước mặt Giám Định Thuật của hắn, cơ quan phức tạp đến mấy cũng chỉ là đồ chơi.

_ Nunu, bắt đầu tìm thôi!

Tuyệt Ảnh Chu Lang sở dĩ gọi là tuyệt ảnh không chỉ vì nó sỡ hữu tốc độ khủng khiếp mà còn là nhờ khả năng ẩn nấp và ngụy trang bậc thầy.

Lớp lông màu đỏ ánh bạc của nó có thể hấp thụ và bẻ cong ánh sáng tạo nên sự khúc xạ giống như ảo ảnh trong sa mạc, khiến kẻ địch chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh mà hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của nó.

Bên trong nơi này thủ vệ ít ỏi, mặc dù cấp bậc khá cao những vẫn còn thấp hơn xa so với Tiêu Lệ và Tuyệt Ảnh Chu Lang. Bởi vậy, một người một sói rất thuận lợi sục sạo khắp mọi ngóc ngách.

_ Vô lý! Nơi này rõ ràng là trọng địa của Mặc Phủ, hơn nữa còn canh gác cẩn mật như thế, vì sao tìm mãi chẳng thấy gì đáng ngờ.

Khởi đầu thuận lợi rất nhanh bị thay thế bằng sự hụt hẫng. Hơn một giờ tìm kiếm mà không có kết quả khiến cho Tiêu Lệ trong lòng không thoải mái, không nhịn được mắng thầm một tiếng.

Tuyệt Ảnh Chu Lang cũng lắc đầu nguầy nguậy, dùng tâm linh giao tiếp biểu hiện rằng nơi này rõ ràng có chút mùi của Thanh Lân chứng tỏ nàng đã từng bị mang đến đây. Thế nhưng mùi hương lưu lại trong khí rất nhẹ thể hiện rằng nàng chỉ là mang đi ngang qua chứ không hề lưu lại lâu.

_ Thử tìm hướng kia xem!

Lại đổi một hướng khác, Tiêu Lệ gần như đã mất kiên nhẫn nói với Tuyệt Ảnh Chu Lang. Nếu không phải là sợ làm thay đổi cốt truyện sẽ mất đi cơ hội gặp được Bát Dực Hắc Xà Hoàng, Tiêu Lệ đã sớm động thủ tóm lấy Mặc Thừa.

“Grao”

Hướng đi này không có mùi của Thanh Lân, thế nhưng Tuyệt Ảnh Chu Lang lại có phát hiện khác khiến nó hú lên một tiếng báo hiệu cho Tiêu Lệ.

Thì ra nơi này có một cánh cửa bí mật thông xuống hầm ngầm dưới lòng đất, Tiêu Lệ tiếp tục sử dụng Giám Định Thuật rất nhanh đã phá giải được cơ quan, thành công mở được lối vào.

Đi xuống bên dưới, cảnh tượng đập vào mắt khiến Tiêu Lệ giật mình hoảng hốt.

Nơi này giống như một phòng thí nghiệm cỡ lớn với vô số tàn chi và nội tạng vương vãi khắp nơi, có cái thậm chí còn đang chảy máu đầm đìa.

Nhìn sơ qua một chút, trong đó có đủ loại ma thú khác nhau từ nhất giai tới tam giai, thậm chí Tiêu Lệ còn phát hiện mấy cái xác người thiếu mất vài bộ phận trong số đó.

_ Nơi này là bãi rác của Mặc Gia à?

Chỉ vừa liếc sơ, Tiêu Lệ đã nhận ra nơi đây là chỗ để thử nghiệm cấy ghép các bộ phận của ma thú vào cơ thể người mà Mặc Gia vẫn tiến hành bao lâu nay.

Có lẽ bởi vì phải tập trung chuẩn bị sinh nhật cho lão già Mặc Thừa nên nơi này không được dọn dẹp, cực kỳ bề bộn. Tiêu Lệ tùy ý đi xung quanh một vòng, hi vọng tìm ra chút manh mối có thể còn sót lại. Bất quá nơi này có vẻ chỉ toàn là xác chết, cũng không có thứ gì để hắn đặc biệt chú ý.

Ngay khi Tiêu Lệ vừa định rời khỏi nơi này để tìm kiếm xem còn hầm ngầm bí mật nào khác hay không, một khí tức yếu ớt bất ngờ lọt vào trong cảm nhận của hắn.

Cảm ứng của Đấu Hoàng cường giả cực kỳ nhạy bén, Tiêu Lệ nhanh chóng tìm ra chủ nhân hơi thở là một con rắn hai đầu màu đỏ sẫm, lớp vảy cứng rắn như nham thạch bị tróc ra từng mảnh chảy máu đầm đìa.

Nó đã rơi vào trạng thái hấp hối, chỉ dựa vào ý chí mà níu kéo một chút sinh mệnh mong manh. Thế nhưng chút hi vọng đó của nó cũng không còn duy trì được bao lâu, nó đã hoàn toàn sức cùng lực kiệt, chỉ còn thoi thóp chờ chết.

_ Màu đỏ, có hai đầu... chẳng lẽ là Song Thủ Hỏa Linh Xà của Thanh Lân?

Mới đầu, Tiêu Lệ cũng không quá chú ý đến nó, chỉ đơn giản nghĩ nó là một vật thí nghiệm khốn khổ. Thế nhưng cẩn thận suy nghĩ, hắn bỗng nhớ ra lai lịch của con rắn tội nghiệp này.

Vội vàng từ hệ thống lấy ra một ít đan dược chuyên dụng cho ma thú, Tiêu Lệ nhanh chóng cho vào cả hai miệng của nó rồi dùng lôi thuộc tính đấu khí của mình kích thích dùng Song Thủ Hỏa Linh Xà vẫn duy trì hơi thở yếu ớt.

Làm xong mọi việc, Tiêu Lệ khống chế Tịch Tà Yêu Lôi thanh lọc những vết thương mưng mủ trên cơ thể nó rồi thu vào bên trong hệ thống để nó có thể yên tĩnh nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.