Trò Chơi Luân Hồi

Chương 133: Chương 133: Cảm giác bất an




Một đêm tìm kiếm mà không thu được chút kết quả đáng nói nào, Tiêu Lệ mệt mỏi quay trời về khách sạn nghỉ ngơi. Ngoại trừ việc cứu được Song Thủ Hỏa Linh Xà miễn cưỡng có thể xem là một điểm lợi tức. Về cơ bản, có thể nói chuyến đi đêm qua của Tiêu Lệ hoàn toàn công cốc...

_ “Trong nguyên tác, tiểu Viêm tử cứu được tiểu Thanh Lân trong tiệc sinh nhật của lão già Mặc Thừa nên chắc là hiện giờ nàng hẳn là vẫn an toàn.”

Nằm trên đùi Vân Vận, Tiêu Lệ nghĩ thầm, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Đến trưa, Tiêu Lệ tỉnh dậy, đơn giản vệ sinh cá nhân một chút rồi gọi Vân Vận đang nhập định tu luyện cung xuống đại sảnh ăn trưa.

_ Nhị ca, có kết quả gì không?

Tiêu Viêm quan tâm hỏi Tiêu Lệ. Bởi vì sợ quá nhiều người sẽ gây náo động, Tiêu Viêm mặc dù rất lo lắng cho Thanh Lân nhưng cũng đành ở yên tu luyện trong phòng để Tiêu Lệ một mình đi điều tra.

_ Ta tìm được Song Thủ Hỏa Linh Xà của Thanh Lân đang hấp hối, may mắn vẫn kịp cứu sống nó. Thế nhưng tiểu Thanh Lân thì không có tung tích.

_ Bất quá theo một vài dấu hiệu ít ỏi, nàng có lẽ vẫn an toàn, ít nhất là đến trước khi lễ sinh nhật của lão già Mặc Thừa kết thúc. Hừ... lão giã đó dã tâm cũng không nhỏ đâu!

Tiêu Lệ hừ lạnh nói.

_ Làm gì phiền phức như vậy? Lấy thực lực Đấu Hoàng của ba người các ngươi, cứ trực tiếp xông vào Mặc Gia đòi người là được. Vân Lam Tông còn không đến mức vì một gã ngoại môn đệ tử mà làm khó ba gã Đấu Hoàng.

Hải Ba Đông lười biếng nói.

Đấu Hoàng, trên cơ bản là có thể tự tung tự tác ở Gia Mã đế quốc. Trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc cũng chỉ có ba gã Đấu Hoàng là hoàng thất thủ hộ giả Gia Hình Thiên, Vân Lam Tông chủ và Hải Ba Đông hắn.

Mà ba người Tiêu Lệ đều có thực lực như vậy, hoàn toàn có thể mạnh mẽ đến Mặc Phủ, ép Mặc Thừa giao người. Việc gì phải phiền phức âm thầm điều tra như vậy?

_ Cũng không đơn giản như vậy! Ta luôn có cảm giác chuyến đi lần này còn có biến cố khác, rất nguy hiểm. Linh cảm của ta trước giờ chưa bao giờ sai.

_ Hơn nữa... đêm qua khi đột nhập Mặc Phủ, ta cảm nhận được khí tức của một Đấu Hoàng cường giả khác đang ẩn nấp trong đó. Khí tức đó rất mạnh, thậm chí có lẽ là Đấu Hoàng đỉnh phong đã bước một chân vào ngưỡng cửa Đấu Tông.

Tiêu Lệ vẻ mặt nghiêm trọng nói. Hắn luôn cảm giác mọi chuyện không đơn giản như vậy, thậm chí cảm giác được sự nguy hiểm, điều mà chưa từng xuất hiện từ trước tới nay.

Từ lúc đến Đấu Khí đại lục này, Tiêu Lệ ỷ vào hệ thống hỗ trợ nên mọi việc trên cơ bản đều cực kỳ thuận lợi. Điều đó khiến cho hắn theo bản năng nghĩ rằng đây đơn giản là một trò chơi giống như những truyện yy mà mình đã đọc ở kiếp trước mà quên mất rằng đây là một thử thách để quay trở lại thân phận ứng viên sát thần trước kia.

Bất quá, kể từ sau khi hệ thống nâng cấp lần trước, khó khăn cũng theo đó đã bắt đầu xuất hiện.

Tần suất nhận được nhiệm vụ mới giảm rõ rệt, độ khó thì tăng cao trong khi phần thưởng chỉ nhiều hơn một chút. Hơn nữa, những phần thưởng vượt cấp như lúc trước không còn thấy nữa mà thay vào đó là các nhiệm vụ vượt cấp lại hiện ra mỗi lúc một nhiều.

_ Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Lệ, Tiêu Viêm lo lắng hỏi.

_ Để ta chuẩn bị một chút! Ngày mai, vào đúng sinh nhật của Mặc Thừa, chúng ta sẽ hành động!

Tiêu Lệ trầm ngâm một chút rồi cắn răng nói. Phe hắn thêm vào Hải Ba Đông và Tử Tinh Dực Sư Vương thì tổng cộng có đến năm Đấu Hoàng cường giả. Có biến cố gì xảy ra, bọn họ hẳn là vẫn có thể ứng phó được.

..............

Mặc Phủ.

Trong đại sảnh rộng rãi, chi chít người tới tới lui lui trò chuyện nghị luận rôm rả, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Tại đại sảnh bố trí một hàng ghế ngồi đặc biệt dành cho các đại biểu hoặc thủ lĩnh những thế lực cường đại nhất ở khu vực phía đông Gia Mã đế quốc này.

Mặc dù trong lòng rất nhiều người đều tràn ngập căm hận, mong cho Mặc gia sớm một chút suy tàn. Thế nhưng bọn họ biểu hiện ra vẫn cực kỳ đúng phép, thể hiện đầy đủ sự tôn kính dành cho gia chủ.

Tại ghế thủ vị trên đài cao, một vị hoa phục lão già mái tóc hoa râm đang hướng về phía tân khách tới lui ôm quyền đáp lễ.

Hắn tựa hồ là cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác có vô số ánh mắt đố kị nhìn chằm chằm mình thế này. Bởi vật trên khuôn mặt già nua vẻ vui mừng pha lẫn tươi cười đắc ý chưa bao giờ gián đoạn.

Lão giả này chính là Mặc gia đại trưởng lão - Mặc Thừa - đồng thời cũng là một cây đại trụ chống đỡ Mặc gia.

Mặc gia sở dĩ có thể đạt đến địa vị như bây giờ gần như hơn phân nửa công lao đều là của hắn.

_ Diêm Thành chủ, Bác Nhĩ đại nhân đến!

Ở ngoài cổng lớn, một tiếng hô thông báo truyền vào đại sảnh làm cho không khí huyên náo nơi đây chợt có chút tĩnh lặng, từng đạo ánh mắt kỳ dị cũng dồn dập quét về phía đó.

Bình thường mà nói, quan viên đế quốc sẽ không chủ động tới tham gia những tiệc mừng của thế lực địa phương. Bất quá hôm nay, Diêm Thành chủ trước đông người lại đến đây chúc mừng. Cử chỉ này khiến cho mọi người trong lòng đều sáng tỏ, Mặc gia nguyên lai đã đả thông Diêm thành trên dưới tất cả các bộ phận.

Thu được sự ủng hộ của quan địa phương, lại có Vân Lam Tông hậu thuẫn, khó trách Mặc gia mấy năm gần đây thực lực tăng vọt, hơn nữa còn đang mơ hồ có xu thế độc bá ở vùng phía đông hẻo lánh này.

Kế tiếp, một nhóm lớn thủ lĩnh các thế lực có địa vị cao tại vùng phía đông Gia Mã đế quốc cũng lần lượt xất hiện. Trong nhất thời, không khí náo nhiệt trong đại sảnh dâng lên đỉnh điểm, quả thực là một ngày thịnh hội long trọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.