Bên trong Mặc Phủ đông vui chẳng khác nào ngày tết, Mặc Thừa khuôn mặt tràn ngập ý cười đang vui vẻ đón nhận những lời chúc mừng từ những đại diện các thế lực lớn.
_ Vân Lam Tông, Cát Diệp tiên sinh và Nạp Lan Yên Nhiên tiểu thư tới!
Bất chợt, một tiếng thông báo vang lên khiến không khí ồn ào nơi đây thoáng trở nên yên tĩnh. Chỉ thấy Mặc Thừa vội vã tự mình xuống đài rồi bước nhanh về phía lối ra vào.
_ Dĩ nhiên là Vân Lam tông chủ thân truyền đệ tử, Nạp Lan Yên Nhiên? Haha... thảo nào Mặc Thừa hưng phấn như vậy.
_ Lão gia hỏa này từ nay về sau không biết muốn lấy việc này khoe khoang bao lâu đây!
_ Ôi... xem ra Vân Lam Tông đối với Mặc gia đúng là càng ngày càng coi trọng a, dĩ nhiên để thiếu tông chủ tự mình đến dự đại thọ của Mặc Thừa!
Không khí yên tĩnh chỉ duy trì chớp mắt, tiếng nghị luận bốn phía lại vang lên cực kỳ sôi nổi.
Chỉ thấy ở chỗ cổng lớn, một đám người quây quần xung quanh một vị nử tử trẻ tuổi, dáng người thướt tha đang nhịp nhàng chậm rãi bước đi về phía đại sảnh.
Nàng thân mặc nguyệt bào, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người nở ra một nụ cười nhàn nhạt khiến cho đám nam nhân háo sắc ven đường ai nấy nhìn chằm chằm không chớp mắt, thần tình tràn ngập hưng phấn.
Trong đại sảnh náo nhiệt, từng ánh mắt mịt mờ liên tiếp đảo qua thân thể mềm mại lả lướt của Nạp Lan Yên Nhiên. Nữ tử này... tương lai sẽ là người nắm giữ Vân Lam Tông, không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm toàn trường.
Vân Lam Tông là thế lực khổng lồ đứng sừng sững tại Gia Mã đế quốc. Trong lòng các thế lực trung đẳng ở đây, hoàn toàn là tồn tại như một tòa núi cao, sức uy hiếp vô cùng lớn. Mặc gia có thể cùng Vân Lam Tông quan hệ thật sư khiến không biết bao nhiêu người ghen ghét đỏ mắt.
Những người đại diện các thế lực lớn thì khuôn mặt trầm tư khổ sáp, trong lòng không ngừng tính toán xem có nên hay không sớm ngã theo Mặc gia một chút, tránh cho Mặc gia ngày sau thực lực tăng vọt thì mổ gà lấy trứng, tiêu diệt thế lực bọn họ.
Tại trong đại sảnh, thời điểm mọi người đều có tâm tư bất đồng thì phía trên đỉnh đầu bọn họ, bốn đạo hắc bào thân ảnh chợt quỷ dị hiện ra.
Bàn chân vững vàng đạp lên xà nhà cao chót vót, ánh mắt bốn người khẽ quét qua đám người ồn ào bên dưới, cuối cùng dừng lại ở vị trí của Mặc Thừa.
_ Kia hẳn là Mặc gia đại trưởng lão, Mặc Thừa?
Tầm mắt tập trung vào tên hoa phục lão giả gầy gò đang tươi cười, Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.
_ Ừm, xác thực là hắn!
Hải Ba Đông liếc nhìn Tiêu Viêm gật đầu nói.
_ Kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?
Tiêu Viêm quay đầu hỏi ý kiến Tiêu Lệ.
_ Cứ theo đề nghị của Hải lão lúc trước, tiểu Viêm tử ngươi đi lên xách tên khốn Mặc Thừa đó lên đánh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó yêu cầu Mặc Gia giao người!
Tiêu Lệ khẽ đảo mắt nhìn Mặc gia đại trưởng lão vẫn đang vui vẻ chưa biết đại họa sắp ập xuống đầu, lạnh nhạt nói.
_ “Thực là lão già không may, trong cuộc đời lại gặp phải hai tên sát tinh này!”
Nghe lời nói của Tiêu Lệ, Hải Ba Đông khẽ lắc đầu, trong lòng vì Mặc Thừa phía dưới xuân phong đắc ý mà mặc niệm vài giây.
Thời điểm mấy người Tiêu Lệ còn đang bàn luận, phía bên dưới, Mặc Thừa đã bước lên ép tay xuống yêu cầu mọi người im lặng. Tiếp đó, hắn bắt đầu tự biên tự diễn về cái gọi là Mặc Minh.
Nhìn thấy có trò hay, Tiêu Lệ khoác tay ra hiệu Tiêu Viêm đang muốn động thủ tạm thời ngừng lại, hứng thú quan sát cái trò kẻ tung người hứng này. Đợi đến khi Mặc Thừa cười hề hề tự nhận mình sẽ là minh chủ, Tiêu Lệ mới để Tiêu Viêm đi xuống.
_ Thật có lỗi, Mặc đại trưởng lão! Ta nghĩ Mặc Minh giao cho ngươi làm minh chủ không thích hợp. Bởi vì ngươi tựa hồ tạm thời không rảnh để quản lý a...
Trong đại sảnh an tĩnh, thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên, đấu bồng màu đen quỷ dị không chút dấu hiệu bất chợt hiện ra tại phía trên đầu bọn họ.
Dưới lớp hắc bào, một cặp mắt âm lãnh nhìn Mặc Thừa sắc mặt đang dần trở nên âm trầm phía trên đài cao, lạnh lùng nói.
Trong phòng khách bỗng xuất hiện một thân ảnh mặc hắc bào tự nhiên hẫp dẫn hết thảy ánh mắt tập trung vào hắn.
Đối với việc này, mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm thay vị không không mời kia mặc niệm một câu. Mặc Thừa cực kỳ coi trọng mặt mũi, vị hắc bào nhân này nói như vậy không thể nghi ngờ chính là đã chọc giận hắn.
- Các hạ là ai?
Ánh mắt lạnh lùng nhìn hắc bào nhân, Mặc Thừa nhíu mày trầm giọng nói.
_ Ngươi chính là Mặc Thừa? Ta muốn tìm ngươi hỏi một chuyện!
Hắc bào nhân hỡ hững nói, thanh âm rõ ràng của người còn trẻ tuổi. Giọng nói nhẹ nhàng không bởi vì vẻ mặt như muốn giết người của Mặc Thừa mà có chút biến hoá.
_ Ngày hôm nay là ngày vui của Mặc gia. Mong rằng các hạ nể mặt chúng ta mà tạm hoãn một chút. Bất luận có việc gì, chờ yến hội hôm nay kết thúc hãy trở lại trao đổi được không?
Nghe được âm thanh còn trẻ, trong lòng Mặc Thừa thoáng thở ra một hơi. Bàn tay khô héo chậm rãi lộ ra ngoài ống tay áo.
Cánh tay Mặc Thừa hơi cong lên, cuồng bạo hoả thuộc tính đấu khí ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn tản ra quang mang màu đỏ thẫm khiến nó nhìn qua có chút quỷ dị.
Nghe lời nói của Mặc Thừa, ngôn ngữ ẩn chứa sát ý, hắc bào nhân hơi có chút lay động giống như đang cân nhắc, rồi sau đó tựa hồ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Một lát sau, một câu nói cuồng vọng chậm rãi từ miệng hắc bào nhân vang lên, khiến cho tất cả mọi người trợn mắt, há hốc mồm mà không thốt ra được lời nào.
_ Hahaha... Nể mặt? Ngươi có tư cách gì mà nói lời này? Mặc gia tại vùng phía đông hẻo lánh này có thể xem là một thế lực không tệ. Thế nhưng nói cho cùng, các ngươi bất quá... chỉ là một con chó của Vân Lam Tông mà thôi!!!