Quay lại phòng học, Đường Tâm Quyết đi thẳng đến chỗ ngồi của Lý Tiểu Vũ.
Lúc nãy trong nhà vệ sinh cô đã ép hỏi được tin tức từ miệng Tôn Thiến, vốn cô còn định lôi hai người đó theo bên mình, nhưng lại bị phó bản ép chuyển cảnh, phải quay về phòng học một mình.
Nhưng ít ra đến đây quan hệ giữa các nhân vật đã từ từ rõ ràng.
Chuyện Vương Bằng gửi thư tình, thật ra người mách thầy là Tiền Chí, mục đích của Tiền Chí không chỉ là hãm hại Vương Bằng mà còn giả mạo “Anh em tốt” Triệu Minh Đào mách lẻo nữa, một phát kéo cả hai người xuống nước luôn.
Tôn Thiến giỏi hóng chuyện, trong lúc vô tình cô ta phát hiện ra việc ấy, nhưng cô ta không nói ra mà để mặc kệ thầy chủ nhiệm trách cứ Vương Bằng, tiện thể tung tin chửi bới Phùng Uyển.
Phùng Uyển chỉ lo hào hứng chứ không nghĩ nhiều, nhưng cô ta cũng làm một chuyện: Cô ta nghĩ Lý Tiểu Vũ yêu thầm Vương Bằng, thế là cô ta đến trước mặt Lý Tiểu Vũ khoe mẽ, thế nên Lý Tiểu Vũ mới khắc đầy lời nguyển rủa lên gương trang điểm của Phùng Uyển.
Còn Vương Bằng với Triệu Minh Đào chắc giờ đang đánh nhau ở đâu đó rồi.
Mấy chuyện này chỉ mới vừa xảy ra trong có hai ngày ngắn ngủi. Mặc dù những nhân vật đó trong hai ngày nay không hề đụng chạm trực tiếp nhưng vẫn ngấm ngầm xích mích với nhau.
Nói ngắn gọn, trong sáu học sinh này chỉ cần lấy hai người bất kì ra kiểu gì cũng có xung đột, mâu thuẫn chồng chất lên nhau.
Tôn Thiến và Phùng Uyển, chị em plastic, chuyên gia bắt nạt, sau khi hóa quỷ thì trở mặt thành thù.
Tiền Chí và Triệu Minh Đào, anh em plastic, lòng dạ nhỏ hơn kim tính khí lớn hơn trời, ngáng chân nhau vô số lần.
Vương Bằng, lớp trưởng tất cả mọi người đều ghét.
Lý Tiểu Vũ, ghét tất cả mọi người, là một kẻ nằm bên rìa xã hội.
Kiểu nhân vật chính thế này, có nói tất cả bọn chúng là người xấu cũng chẳng đủ, quả thực khiến người ta không biết liệu cái thế giới trong phim này có khái niệm tư tưởng đạo đức lý lẽ giáo dục gì hay không.
Đường Tâm Quyết ngồi xuống chỗ Lý Tiểu Vũ, rút quyển sổ có khóa mã ở chỗ sâu nhất trong ngăn bàn ra.
Lần trước cô không dám phá khóa vì sợ khởi động điều kiện tử vong, nhưng xem ra thế giới trong bộ phim này không quá nguy hiểm đối với cô.
Thậm chí lúc nguy hiểm nhất cũng là lúc xuất hiện thế giới trong mơ, là cây cầu nối để bốn người trong phòng ngủ tiếp xúc với nhau.
Đường Tâm Quyết dồn sức bẻ gãy khóa trên quyển sổ. Sau một tiếng “Cạch” của nhựa cứng gãy rời, không khí xung quanh vặn vẹo như có thứ gì đó vừa được giải thoát, ác ý vờn quanh và những tiếng gào rú chợt lướt qua bên tai, phả hơi lạnh lên cổ cô!
Đường Tâm Quyết không quay đầu lại, cô bước về phía trước một bước, khuỷu tay húc ra sau, giữ chặt quyển nhật kí chặn lại đòn tấn công.
Nhưng quyển nhật kí không bị va chạm như trong tưởng tượng mà như bị cái gì đó túm lấy. Đường Tâm Quyết mượn lực túm đó xoay người vung ghế ném tới.
Cái ghế ngã lăn ra đất, không hề ảnh hưởng đến bóng người lơ lửng chút nào, cứ như chỗ ấy chỉ có không khí thôi vậy.
Lý Tiểu Vũ đứng giữa không trung, cổ hơi rướn ra đằng trước nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết, miệng toét rộng tạo thành một nụ cười méo mó.
Nhưng khi cơ bắp trên mặt cô ta cử động để nở nụ cười, làn da cháy đen thui tróc ra rụng lả tả như lớp sơn tường, còn phát ra tiếng xèo xèo cháy khét nữa.
Lý Tiểu Vũ cũng giống như đám quỷ học sinh kia, nó không cảm thấy đau đớn, hoặc là nó không thèm để ý đến. Nó vẫn đang ra sức giật giật những thớ cơ trên mặt mà không phát ra tiếng động gì, mặt đối mặt với Đường Tâm Quyết, nở một nụ cười rộng ngoác.
Sau đó cơ thể nó nhòe đi như màn hình ti vi bị nhiễu sóng, dần dần biến mất.
Đèn trần chớp tắt, căn phòng học trở nên loang lổ cũ kĩ, không một bóng người, mùi máu tanh và mùi thịt cháy khét xông lên nồng nặc.
Từ lúc con quỷ Lý Tiểu Vũ xuất hiện, thế giới trong mơ lại bị khởi động lần nữa.
Đường Tâm Quyết mở quyển nhật kí ra, chỗ vừa nãy Lý Tiểu Vũ cầm vào để lại một dấu bàn tay đen kịt, đốt cháy những trang giấy và chữ viết dính phải.
Xem xét mấy chữ còn lại, vẫn có thể biết được một ít tin tức.
[Sáng ngày 5 tháng 9, hình như thư tình bị phát hiện rồi. Theo dõi suốt nửa tháng, quả nhiên chữ mình đã giống y như đúc chữ Vương Bằng. Nhưng không có ai mở ra, Tiền Chí giao cho chủ nhiệm... Nó nên đi chết đi, *bị gạch* với Triệu Minh Đào cùng chết.]
[Nhưng mình không muốn xử lí thi thể của chủ nhiệm, thôi cứ để nó thối rữa trong văn phòng đi.]
[Để lỡ mất lần đổi bình nước trong lớp rồi, còn lại nhiều thuốc quá, tạm thời cất trong bình thủy tinh vậy.]
[24 giờ... Còn 24 giờ nữa...]
[Hình như mình hít phải một ít thuốc bột bôi lên thư tình rồi, làn da đã bắt đầu nổi mụn nước, biến thành màu đen. Mình muốn sớm hơn, tất cả đều phải sớm hơn... Vậy bắt đầu từ Tôn Thiến thôi!]
[Chết, tất cả đều phải chết!]
Mấy chữ cuối cùng không giống viết bằng bút, mà giống như máu tươi chảy ra từ trang giấy tạo thành dòng chữ vậy.
Đường Tâm Quyết đọc xong, đang định để quyển nhật kí xuống thì bỗng dưng trên trang giấy xuất hiện thêm hai hàng chữ.
[Nhìn thấy những gì tôi nhìn thấy, nghĩ đến những gì tôi nghĩ đến... Cô có muốn biết toàn bộ sự thật không?]
[Cứu rỗi tôi từ trong bi kịch, giải phóng tôi từ trong hận thù... Có muốn biết làm cách nào mới có thể cứu chúng tôi khỏi địa ngục không?]
Đường Tâm Quyết: “Không muốn, cảm ơn.”
Nhật kí: “...”
“Đây chính là cuộc sống của các cô.” Đường Tâm Quyết nhỏ nhẹ nhưng thản nhiên: “Tôi không có sở thích phổ độ chúng sinh.”
Nhiệm vụ của cô là vượt ải, sinh tồn, chỉ thế thôi.
Ma quỷ tay dính vô số nợ máu, giây trước vẫn còn đang đuổi giết bạn học, giây sau đã bảo người ta cứu vớt. Muốn đùa giỡn quay vòng người khác cũng phải xem người ta có phối hợp hay không mới được.
Nhật kí vẫn chưa chịu từ bỏ: “Cô không muốn trở nên mạnh mẽ sao? Không muốn lấy thêm phần thưởng sao? Không muốn tiếp cận với... Nhiều bí mật của thế giới này hơn sao?”
Đường Tâm Quyết nhìn nó, nở một nụ cười bình tĩnh: “Nếu có thêm phần thưởng thì cũng là phần thưởng của bộ phim này. Còn phần thưởng của cô thì sao? Lý Tiểu Vũ?”
Không chờ nhật kí đáp lại, cô đóng sập quyển sổ, tiện tay lấy đi hai cây bút của Lý Tiểu Vũ, bước ra khỏi lớp học.
Từ tình huống với Trịnh Vãn Tình lần trước, trên lý thuyết, chỉ cần hai người cùng khởi động thế giới trong mơ một lúc là có thể gặp nhau. Vậy nếu lúc này Trương Du hay Quách Quả cũng vào thế giới trong mơ là cô có thể gặp họ.
Cộc cộc.
Vừa bước khỏi cửa lớp, Đường Tâm Quyết ngẩng phắt lên. Hình như có người gõ vào kính cửa sổ, nhưng ngoài cửa lại không có gì cả.
Cô tìm khắp cả hàng lang, trừ mấy con quỷ không có ý thức thì không thấy người bạn cùng phòng nào cả. Đường Tâm Quyết quyết định lên tầng, vừa đi đến góc cầu thang lại nghe tiếng gõ cửa lần nữa.
Cộc cộc.
Ngoài cửa sổ hành lang chỉ có sương trắng mệnh mông, không thể có chuyện có cái gì đó ở ngoài gõ cửa được, vậy chỉ có thể là tiếng gõ phát ra từ bên trong.
Lần này, Đường Tâm Quyết dừng bước xem xét.
Cửa sổ không lưu lại dấu vết gì, cứ như tiếng gõ đó xuất hiện từ hư vô.
Nghĩ nghĩ, cô không đi tiếp nữa mà đứng lại chờ.
Nếu tiếng gõ đó xuất hiện để nhắc nhở cô một điều gì đó, vậy chắc chắn nó sẽ xuất hiện lần nữa.
Quả nhiên, tiếng cộc cộc lại vang lên, không hẳn là tiếng vang phát ra từ cầu thang trên tầng, mà nó phát ra từ căn phòng chỗ đầu cầu thang.
Đường Tâm Quyết đuổi theo tiếng động đó, phát hiện cánh cửa phòng bị khóa từ bên trong.
Cửa kính thông gió nhỏ xíu sát trên trần bị thứ gì đó gõ nhẹ hai cái.
Đường Tâm Quyết nhíu mày, ai đang nhắc nhở cô? Tiếng động này muốn cô làm gì?
Không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, trong phòng có tiếng động rất nhỏ và cảm giác quen thuộc, Đường Tâm Quyết đã có phán đoán, cô gõ cửa: “Tớ là Đường Tâm Quyết.”
Bên trong không trả lời. Cô chờ một chút rồi nói tiếp: “Quách Quả thích đọc “Sau khi xuyên thành thông linh sư vạn người mê tôi có bảy anh trai đại thần”, “Sau khi xuống núi tôi bị Yêu Vương quấn lấy”, “Chuyện không thể không nói của Âm sai và Quỷ Vương“...”
Có tiếng mở khóa, sau đó cánh cửa bật mở, hai khuôn mặt lạ lẫm nhưng biểu cảm quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Quách Quả nghẹn ngào: “Quyết thần! Là cậu thật sao!”
Trịnh Vãn Tình cũng ở đây, trên người cô ấy bê bết máu, không biết là máu người hay máu quỷ, nhưng trông vẻ tức giận của cô ấy thì vẫn còn khỏe mạnh lắm: “Cậu không biết đâu, ban nãy có con quỷ thầy chủ nhiệm, nó biết bắt chước giọng nói của người khác, suýt chút nữa là lừa được bọn tớ rồi!”
“Bắt chước tiếng người là kĩ năng cần thiết của khá nhiều loại quỷ quái, nói như chúng ta thì đây gần như môn bắt buộc ở trường của chúng nó vậy.”
Đường Tâm Quyết vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, cô rút nhật kí ra: “Trên này ghi lại những gì Lý Tiểu Vũ đã trải qua, thêm góc nhìn của hai cậu nữa là được một nửa cốt truyện rồi.”
Nếu Trương Du cũng ở đây, cộng thêm góc nhìn của cô ấy nữa là đủ nội dung hoàn chỉnh.
Nói đến Trương Du, hai người Trịnh Quách đều lắc đầu. Từ khi bọn cô vào thế giới trong mơ đến giờ vẫn vừa trốn vừa tìm, nhưng mãi mà không thấy Trương Du đâu.
“Có lẽ Trương Du quá cẩn thận nên không khởi động được thế giới trong mơ.” Quách Quả đoán.
Đường Tâm Quyết nhíu mày không nói. Chẳng biết vì sao mà cô cứ có dự cảm không ổn lắm, nhưng hiện tại thời gian là vàng bạc, mọi người không có thì giờ thảo luận nhiều, lập tức bắt đầu tổng kết nội dung cốt truyện.
“Hóa ra thư tình là do Lý Tiểu Vũ viết à?”
Hai người Trịnh Quách đều cực kì khiếp sợ, Trịnh Vãn Tình càng giật mình nhiều hơn: “Bảo sao lúc Vương Bằng đến tìm tớ lại có vẻ cực kì tức giận, trông cứ như chuẩn bị báo thù rửa hận đến nơi ấy.”
Quách Quả thì buồn rười rượi: “Hóa ra là Lý Tiểu Vũ làm! Suýt nữa tớ đã bị Tiền Chí chém chết, à không không, Tôn Thiến suýt chút nữa bị Tiền Chí chém chết đó.”
Đường Tâm Quyết nhắc nhở: “Dựa theo hướng phát triển của thế giới này, rất có thể Tôn Thiến bị Tiền Chí chém chết thật đấy.”
Sau khi bọn cô vào vai nhân vật có thể sử dụng cơ thể đã được cường hóa các tố chất và đạo cụ để chạy thoát, nhưng nhân vật nguyên gốc lại không được như vậy.
Trịnh Vãn Tình nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, tớ cảm thấy Phùng Uyển không thể chạy thoát nổi đâu.”
Cô ấy giơ cánh tay cuốn mấy tầng giấy vệ sinh vẫn còn hơi ri rỉ máu ra: “Đây là vết thương bị Vương Bằng phát điên chém ở thế giới bình thường trong phim đấy.”
Hình như Vương Bằng đánh nhau với Triệu Minh Đào bị ăn mấy đòn đau, sau khi về lớp vẫn tức tối không chịu được, cậu ta nghĩ Phùng Uyển với Triệu Minh Đào bắt tay nhau hãm hại mình nên đến tìm “Phùng Uyển” tính sổ. Trong lúc đánh nhau, Trịnh Vãn Tình sơ ý đạp đổ ghế của Lý Tiểu Vũ, nhờ vậy mới vào thế giới trong mơ lần nữa.
Đường Tâm Quyết viết sáu cái tên lên giấy, sau đó gạch ngang tên Tôn Thiến và Phùng Uyển.
“Theo cốt truyện thì đến lúc này tạm thời đã có hai người chết.”
Quách Quả rùng mình: “Cái lớp này đẫm máu quá đi mất, không biết tổng cộng có bao nhiêu người chết rồi...”
Đường Tâm Quyết nói không cần nghĩ: “Tớ thiên về trường hợp tất cả đều chết hết rồi.”
Quách Quả: “!!!”
Lại nghe Đường Tâm Quyết nói tiếp: “Đoạn cuối phim, tất cả mọi người trong lớp biến thành quỷ chảy lệ máu, dù có là cảnh mơ cũng không thể bỗng dưng lại thế được.”
Kết hợp với nhật kí của Lý Tiểu Vũ, cái câu “Tất cả đều phải chết” tràn ngập sát ý, có lẽ kết quả cả lớp đều chết hết cũng không có gì là lạ.
“Nếu đã thế thì,“ Trịnh Vãn Tình nỗ lực động não: “Tất cả mọi người đều chết, chẳng qua thứ tự chết khác nhau, vậy rốt cuộc giấc mơ trong phim là của ai?”
Chẳng lẽ quỷ cũng nằm mơ?
Đường Tâm Quyết và Quách Quả liếc nhau: “Vậy phải xem ai là người chết cuối cùng.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ lại vang lên, không giống tiếng đập cửa hung hãn của quỷ, tiếng gõ này chỉ như có như không, như muốn gọi người ta đến gần.
Ba người có thể gặp nhau ở đây cũng là nhờ tiếng gõ đó gọi đến.
Mọi người trao đổi ánh mắt, Đường Tâm Quyết quyết định: “Chúng ta đi xem đi.”
Ba người cẩn thận né tránh đám quỷ quái trong hành lang, đi thẳng một đường vào nhà vệ sinh. Tiếng động đó dừng lại ở chỗ bồn rửa tay.
Bộp.
Mặt kính ngay trên bồn rửa tay bị vỗ mạnh, mọi người nhìn sang, rồi họ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong gương...
“Trương Du!” Quách Quả nghẹn ngào bật khóc.
Đúng ra mà nói, là Trương Du bụng đẫm máu, gương mặt tái nhợt.
Ba người vội nhào vào tấm gương, Trịnh Vãn Tình gấp gáp: “Trương Du, sao cậu lại ở trong gương? Sao người cậu nhiều máu thế, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trương Du trong gương nở một nụ cười bất đắc dĩ, chỉ chỉ miệng vết thương trên bụng mình, vừa quơ tay múa chân vừa kết hợp với khẩu hình:
“Tớ chết rồi.”